Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 699: Sao ngươi tồi tệ dữ vậy

Bàn tay bao trùm ánh sáng trắng đụng mạnh vào Lang Nha Bổng, lực lượng khủng bố bộc phát giữa hai bên, ánh sáng huyễn lệ như còn quay xoay tròn bắn ra chiếu rọi bốn phương.
Dương Vạn Chân xanh mặt, tay run nhẹ:
- Đồ khốn nạn!
Dương Vạn Chân không ngờ lực lượng của tên giặc này mạnh như thế.
- Nói gì đấy, bản phong chủ không nghe hiểu tiếng chó.
Lâm Phàm lắc cổ tay, tay phải cầm nồi nhấc lên gió mạnh đập mé bên cạnh, lực lượng khủng bố kéo gió to ập đến, đám đệ tử Ngân Hà giáo cảm giác không đỡ nổi.
Bọn họ tự nhận tu vi tàm tạm, Thần cảnh, Truyền Kỳ cảnh, nhưng đến đây, chưa đánh với đệ tử của tông địch đã sắp bị người diệt sạch.
Đám trưởng lão Ngân Hà giáo không ngồi yên:
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ!
Nếu để tiểu tử này đánh nữa thì đệ tử cùng đến đây sẽ chết hết.
Những trưởng lão này không hiền gì, giơ tay phát ra ánh sáng chói lòa, uy thế kinh người tích góp, vang tiếng nổ, khoảnh khắc chặn lại nồi.
- A!
Vẫn có đệ tử kêu thảm, bọn họ không thể ngăn cản được, trùng kích ập đến làm thân thể họ tan vỡ, máu chảy ra. Đây không phải chiến đấu cùng đẳng cấp, tuy họ được tông chủ và trưởng lão bảo vệ nhưng không phải kín không kẽ hở.
Một số đệ tử tu vi chỉ có Thần cảnh bị trùng kích thân hình răng rắc dần nứt vỡ, máu tràn ra, tình cảnh thảm liệt.
Dương Vạn Chân nổi giận đùng đùng, giơ tay cản trùng kích cho các đệ tử, nhìn Lâm Phàm, hét to một tiếng:
- Giết cho ta!
Dương Vạn Chân không ngờ sẽ biến thành như vậy, còn ở phía xa chưa đến gần đối phương đã ra tay, đệ tử tông môn bị mất mát nặng nề.
Dương Vạn Chân gầm lên, uy thế khủng bố của Chí Tiên phô thiên cái địa nghiền áp Lâm Phàm. Y muốn nghiền chết tiểu tử này dưới uy thế của mình.
Uy thế nghiền áp hư không, nhưng với Lâm Phàm tựa như làn gió mát, thoải mái, tựa như làn gió thổi qua mang đến cảm giác mát mẻ.
Lâm Phàm hét dài:
- Nếu vậy thì chơi thật!
Hắn dồn hết sức lực, vận chuyển tất cả công pháp, hơi thở kinh khủng đến tột độ bắn lên cao.
Hơi thở hình thành cột sáng xuyên suốt thiên địa, lấy Lâm Phàm làm trung tâm, sóng xung kích khủng bố không ngừng khuếch tán khắp thiên địa.
Xèo xèo!
Cảnh tượng khiến mọi người kinh thán diễn ra, thân hình Lâm Phàm rực cháy lửa, hắn đã thành người lửa lớn.
- He he, ta đến đây!
Vừa dứt lời, bùm một tiếng, một cột sáng lửa bắn vào đám người Ngân Hà giáo, uy thế khủng bố khác biệt lớn với lúc trước, đây là lực lượng khủng bố thật sự.
Thiên Tu nhìn chăm chú hư không sau đó nở nụ cười, sự cường đại của đồ nhi là không thể nghi ngờ, mặt già của lão tràn đầy tự hào.
Hỏa Dung rất lo lắng hỏi:
- Sư huynh, tiểu tử này thật sự được chứ?
Chuyện này chơi hơi lớn, cứ xông thẳng lên đánh với Ngân Hà giáo như thế có khi nào xảy ra chuyện không?
Thiên Tu rất bình tĩnh nói:
- Yên tâm, trong lòng hắn tự biết.
Thiên Tu không lo lắng cho tình huống của đồ nhi chút nào, nếu thật sự có chuyện gì thì lão sẽ kịp hỗ trợ.
Đám Chân Tiên dọn nhà vệ sinh ngừng làm việc, toàn bộ ngước lên nhìn, hai nắm tay siết chặt, chân mày dính vào nhau, khát vọng kêu gào.
Chết, phải chết!
Bọn họ đã tàn đời, chịu đủ giày vò trong Viêm Hoa tông, chẳng những dọn nhà vệ sinh, đôi khi còn phải giặt đồ lót cho đệ tử Viêm Hoa tông, đây là chuyện người nên làm sao?
Đùng!
Đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, cả người Lâm Phàm rực cháy lửa, có ánh lửa phun ra từ lỗ chân lông, khi hắn lao vào đám người Ngân Hà giáo thì lửa hoàn toàn bùng cháy nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
- A! Cứu mạng!
Một đệ tử đứng gần dính phải cục lửa, thoáng chốc thành người lửa, gào thảm thiết, trong thời gian ngắn bị đốt thành tro.
- Tông chủ, cứu với!
Tiếng gào thét không dứt. Khi Lâm Phàm xông đến, Dương Vạn Chân chưa nghĩ ra cách đối phó, đột nhiên lửa nổ tung nhấn chìm các đệ tử xung quanh, làm bọn họ không kịp trở tay.
Lửa huyễn lệ, khi nổ tung tựa như pháo hoa, đẹp nghẹt thở.
Lâm Phàm bình tĩnh cười nói:
- Ôi chao, ngại quá, lỡ tay giết nhiều người của các ngươi.
Nói nghe như xin lỗi nhưng biểu tình thì rất đáng đánh.
Ngọn lửa lấy từ vùng đất mạo hiểm đó thật tuyệt, trước kia chỉ bao bọc cánh tay hắn, không ngờ lần này bùng nổ bao trùm nguyên người, khi nhảy vào làm lửa khuếch tán, những đệ tử tu vi không được tốt mới chạm vào đã tan biến, không chừa mẩu xương.
Dương Vạn Chân tức giận quát:
- A! Ta muốn giết ngươi!
Dương Vạn Chân như bị điên, đệ tử mang đến đều chết, trừ một số thực lực cường đại ra hầu như toàn quân bị diệt.
Một trưởng lão cánh tay hơi đen như bị đốt khét, mới rồi ngọn lửa dính vào cánh tay, hết đường cứu, muốn dập tắt nhưng lửa như giòi trong xương khó trừ tận gốc, cuối cùng trả giá rất lớn mới dập lửa được. Nên trưởng lão tràn ngập hận thù nhìn Lâm Phàm, ước gì bầm thây hắn ra vạn mảnh.
Lâm Phàm ngoắc ngón tay, chẳng sợ chút nào:
- Đến đây, tất cả cùng lên nào, bản phong chủ cho các ngươi cơ hội, đừng không biết quý trọng.
Tuy đa số trưởng lão đều là Chí Tiên cảnh nhưng Lâm Phàm không ngán, trừ Dương Vạn Chân hơi hóc búa ra hắn có thể chơi với những người khác.
- Ài, chết không chừa mẩu xương, trữ vật giới chỉ của họ là vô tội vậy mà giờ chôn cùng, đây là cuộc mua bán lỗ vốn, không cam lòng.
Người đã bị giết mà hắn còn mơ trữ vật giới chỉ trên người của đối phương.
Mấy câu này làm tóc Dương Vạn Chân rối xù, khí thế giận dữ phun ra từ lỗ chân lông, đôi mắt đỏ ngầu, ngữ điệu âm trầm đến tột độ:
- Ta muốn Viêm Hoa tông ngươi chôn cùng!
Bùm!
Ánh sáng chói lòa trên cao, đại chiến bùng nổ, vô số luồng sáng che lấp thiên địa.
Các đệ tử trốn trong đại trận hộ tông cảm nhận khí thế khủng bố trong thiên địa, nếu không nhờ đại trận hộ tông bảo vệ họ, bằng vào khí thế này đủ nghiền nát họ.
Phương xa, một con chim màu lam trong suốt đập cánh bay lên, Tri Tri Điểu từ xa bay tới nhìn chăm chú tình hình bên kia.
Các đệ tử hò reo:
- Sư huynh cố lên!
Bọn họ cổ vũ cho sư huynh, trận chiến này làm họ nhìn trố mắt líu lưỡi, la hét kinh người quá.
Bọn họ càng hiểu rõ sư huynh khủng bố cỡ nào, họ mừng vì đời này được làm đệ tử của Viêm Hoa tông.
Vương Thánh Khang, Huyền Thanh ở Vân Tiêu phong đờ đẫn quan sát.
Huyền Thanh buồn rầu nói:
- Tiêu rồi, tiêu thật, Vân Tiêu sư huynh của chúng ta chắc chắn không đánh lại tên này.
Tiểu tử này đã trở nên khủng bố, cảm giác dù sư huynh trở về cũng khó giành được hy vọng thắng từ tay đối phương.
Vương Thánh Khang tức giận vỗ đầu chó của Huyền Thanh:
- Nói cái kiểu gì! Ngươi biết sư huynh ở bên ngoài vất vả, cố gắng nhiều cỡ nào không? Sao ngươi biết sư huynh không bằng tên đó? Theo ta thấy chờ sư huynh trở về tuyệt đối sẽ đè đầu tiểu tử này!
Huyền Thanh nghi ngờ sư huynh không được làm Vương Thánh Khang tức bể phổi, nói cái quái gì, sao sư huynh không làm được chứ!
Lúc này hư không xảy ra biến đổi.
Lâm Phàm chộp đầu một trưởng lão, đấm vào bụng đối phương. Trưởng lão cảm giác thân thể sắp bị xé rách, ọc từng ngụm máu.
Lâm Phàm mắng:
- Yếu quá, nội tình như ngươi mà vào Chí Tiên, có thấy mất mặt không hả?
Cảnh giới của người này nhìn thì cao mà nội tình quá kém, chắc không tích lũy nội tình, trực tiếp tăng cao cảnh giới. Chí Tiên dễ nghe nhưng thùng rỗng kêu to.
Dương Vạn Chân tức giận nổi gân xanh, vỗ chưởng vào Lâm Phàm:
- Muốn chết!
Lâm Phàm ném trưởng lão va chạm với Dương Vạn Chân, bùm một tiếng, một chưởng ẩn chứa tức giận của y vỗ vào người trưởng lão.
Trưởng lão bị trúng đòn của tông chủ làm sao chịu nổi, không ngừng hộc máu.
- Nguy rồi, sắp chết!
Lâm Phàm không thể để điểm vuột khỏi tay mình được, hắn nhanh tay lẹ mắt cho nhát đao cuối giết trưởng lão.
Dương Vạn Chân rống to, nhìn trưởng lão tông môn chết ngay trước mắt, lòng giận điên. Đây là mất mát lớn lao, khó thể chịu đựng đối với tông môn.
Trữ vật giới chỉ của trưởng lão bị Lâm Phàm cuỗm đi, dù đang chiến đấu hắn vẫn không lãng phí tài phú.
Tuy bây giờ Viêm Hoa tông rất giàu có, một số tài phú hoàn toàn không cần thiết, nhưng người từng nghèo đều biết rằng một đồng tiền làm khó hảo hán anh hùng, chẳng bằng bình thường tích lũy nhiều chút sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Phàm mắng chửi:
- Dương Vạn Chân, ngươi quá tàn nhẫn, giết luôn trưởng lão của tông môn mình. Bản phong chủ không phải ngươi nhưng bộ dạng của ngươi có khác gì chó điên?
Dương Vạn Chân bị mắng càng điên cuồng, trưởng lão xung quanh kinh hoàng, mắt chất chứa tức giận, lực lượng bàn tay đánh ra không giảm ngược lại càng cuồng bạo oanh tạc Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc người nhìn đám trưởng lão đứng gần đó.
Những trưởng lão phát hiện ánh mắt đó thì rùng mình, bộ dạng của họ khá thảm, mới dính phải ngọn lửa đó, khó khăn dập tắt lửa.
Lâm Phàm hừ mũi:
- Đã xác nhận ánh mắt, đúng người.
Lâm Phàm ngăn cản thế công ập đến, xông về phía đám trưởng lão run sợ.
Lâm Phàm nói thẳng mục đích vì muốn tăng cảm giác kinh dị:
- Đừng nhúc nhích, bản phong chủ giết một người trước!
Đám trưởng lão chỉ có Đại Thánh cảnh luống cuống, chửi ầm lên:
- Sao có kẻ tồi tệ đến vậy!
Bọn họ không ngờ tiểu tử này định giết mình.
Bùm!
Tiếng gầm rú không dứt, những xác chết bị tàn nhẫn đánh thành mảnh vụn, máu và thịt đan vào nhau từ trên cao rớt xuống.
Tu vi Đại Thánh cảnh quá yếu, một đấm có thể diệt gọn, hoàn toàn không khó khăn chút nào.
Nhìn trưởng lão bị giết, Dương Vạn Chân trợn to mắt rỉ máu, đã khùng điên:
- A!
Dương Vạn Chân xoay người lao về phía Viêm Hoa tông, y muốn cho tiểu tử này thấy tận mắt cảnh tông môn bị diệt.
- Trở về!
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra, Dương Vạn Chân quay đầu ngay, nghe lời lao vào đánh Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận