Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 700: Có biết một quả thận của ta đáng giá bao nhiêu tiền không

Trưởng lão hết hồn, tông chủ làm gì vậy? Chẳng phải muốn lao vào Viêm Hoa tông giết chóc sao?
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, sẽ ngăn cản tiểu tử này, cho hắn thấy tận mắt tông môn bị hủy diệt. Không ngờ tiểu tử này nói một tiếng ‘trở về’, tông chủ quay lại ngay, có cần nghe lời đến vậy không?
Bọn họ sâu sắc thấy hối hận, không nên lỗ mãng như vậy.
Bây giờ có thể nói là mất mát nặng nề, đệ tử dưới tông chủ chết oan chết uổng, chưa phát sáng đã chịu độc thủ.
Cảm thấy rất xấu hổ.
Một số trưởng lão chùn chân, không dám tiến lên:
- Đây là chiến đấu không phải cỡ chúng ta có thể xen vào, mau rút ra, đừng để lôi vào.
Cảnh tượng lúc trước còn rõ ràng ngay trước mắt, bộ dạng chết rất thảm, nếu họ đi lên cũng không thay đổi gì lớn.
- Đầu của tên này cứng như sắt.
Trước khi vực ngoại giới dung hợp Ngân Hà giáo chinh chiến một giới, kẻ nào không phục đều bị diệt, xưng bá một giới. Không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp sẽ gặp kẻ đầu cứng như vậy, trong một chốc không ai hạ gục được.
- Đều lên đi, đừng lề mề, hôm nay để bản phong chủ phát huy ra hết.
Nơi ánh mắt hắn đảo qua, Hữu Sắc Nhãn Tình trào phúng làm mọi người điên cuồng.
Đại Thánh cảnh nhát gan, nhưng bị ánh mắt kia nhìn trúng, bọn họ phồng lên can đảm, tức giận, gầm rống xông về phía Lâm Phàm.
Bọn họ với thế không thể đỡ, bất chấp con đường phía trước khó khăn biết bao vẫn ôm tín niệm xông lên, chống đỡ cho họ không ngã xuống.
Bốn phương tám hướng lao nhanh vào, bụi bay mù mịt, ở trong mắt họ thì Lâm Phàm đứng ngay chính giữa là con mồi, họ muốn hoàn toàn xé nát con mồi này.
Lâm Phàm đứng ngạo nghễ, thân hình to lớn như chiến thần, cơ bắp cuồn cuộn toát ra hơi thở lạnh băng.
Hắn thích máu nóng và sôi sục trong chiến đấu, tuy vận rủi cuồn cuộn vô địch nhưng hắn không thích dùng, nếu sử dụng vận rủi cuồn cuộn thì hết vui.
Va chạm thịt với thịt, mồ hôi và máu giao hòa làm hắn cảm nhận ý nghĩa của chiến đấu.
Lâm Phàm gầm lên, gợn sóng khí từ dưới chân bốc lên rồi bao trùm toàn thân, lực lượng lên đến đỉnh, tóc dài bay rối.
Xẹt đùng!
Sấm sét mảnh nhỏ bủa giăng trên cao, vạn dặm không mây, bầu trời sáng sủa lúc này tràn ngập hơi thở nặng trĩu.
Thiên Tu chợt đứng thẳng, nghiêm túc hơn. Hơi thở truyền lại khiến lão chú trọng, lão không biết đồ nhi có thể ngăn cản được không.
- Đồ nhi, để vi sư đến giúp!
- Không cần, lão sư, đồ nhi có thể ứng đối những người này, dù xảy ra chuyện gì xin lão sư đừng lại gần, đây là chiến đấu của đồ nhi!
Lâm Phàm sẽ không để lão sư đến gần, tuy lão sư lĩnh ngộ ra hệ thống tu luyện riêng cho cá nhân nhưng cảnh giới không cao đến trình độ đó, dù lão sư có đòn sát thủ gì thì hắn không muốn biết.
Lâm Phàm khao khát kiểu chiến đấu như vậy, hắn không hy vọng bị phá hoại.
Bùm!
Mặt đất dưới chân Lâm Phàm vỡ vụn sụp xuống, người đã biến mất, tốc độ đến tột đỉnh.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt một trưởng lão Đại Thánh.
Trưởng lão Đại Thánh mắt tóe lửa, thực lực không bằng Lâm Phàm nhưng chẳng chút sợ hãi, Hữu Sắc Nhãn Tình đúng là khủng bố kinh người.
Năm ngón tay siết chặt tung ra nắm đấm đánh vào người đối phương, trưởng lão rớt xuống đất, hộc bãi máu.
- Một tên nằm xuống trước.
Lâm Phàm không định giết người, phải chừa người sống sáng tạo giá trị cao hơn, giết chết rồi là hết, hắn nghĩ tới nghĩ lui quyết định chừa lại một ít.
Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, Đại Thánh cảnh thì đừng nhảy nhót làm gì, trực tiếp một đấm đánh vào hồn làm họ nằm ngay đơ, yên lặng vượt qua giây phút nguy hiểm nhất này.
Giải quyết trưởng lão Đại Thánh cảnh xong Lâm Phàm nhìn sang một trưởng lão Chí Tiên, hắn xông lên, ánh sáng bao phủ nắm tay đánh tới.
Đột nhiên Dương Vạn Chân xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, thế công khủng bố của trưởng lão khác đánh vào hắn.
- Đúng là hơi khó chịu, trong đánh hội đồng nếu né là bắt đầu thua.
Lâm Phàm lạnh lùng nhìn, không muốn né tránh, nếu vậy thì đến đây, ai sợ ai.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm chưa suy nghĩ nhiều sau lưng đã gặp trùng kích lớn, lực lượng của Chí Tiên xuyên qua thân thể, chấn hắn hộc búng máu, sau lưng nát bấy.
Nhưng mặt Lâm Phàm không đổi sắc, chẳng chút khác lạ, hắn giơ tay lên chộp vai trưởng lão, năm ngón bấu vào thịt, tay kia co thành nắm đấm đánh vào đối phương.
Ánh sáng rực rỡ, diễm lệ phát ra từ nắm đấm rất đẹp, nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Trưởng lão bị Lâm Phàm túm đã trúng Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, hoàn toàn điên cuồng, thi triển thần thông mạnh mẽ đánh vào người Lâm Phàm.
Bùm!
Bùm!
Đối với Lâm Phàm thì cách đánh cuồng bạo thật sự là thương tổn lẫn nhau, dù bản thân bị thương nặng cũng không lùi bước.
- Chết cho ta!
Trưởng lão bị đánh hộc máu, thân hình tỏa ánh sáng đỏ, định thi triển thần thông hoàn toàn giết Lâm Phàm.
Đám người Dương Vạn Chân cũng không nương tay, các loại thần thông bộc phát ra lực lượng kinh người, chẳng chút giữ lại đánh vào người Lâm Phàm.
- Các ngươi giỏi lắm, liều mạng thì liều, ai sợ ai!
Đã hứa đấu cứng vậy thì chơi luôn.
Bùm!
Một đấm đánh ra, đôi mắt trưởng lão lồi ra, phun búng máu, tứ chi rũ xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất.
Lại lần nữa trấn áp một người.
Lúc này Lâm Phàm phản ứng lại, lực lượng truyền đến từ sau lưng quá kinh người, vụt xoay người lại va chạm trực tiếp.
Tiếng gầm rú nhức óc khuếch tán, trùng kích khủng khiếp lấy họ làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng, đất bùn bị xới tung tan vỡ lộ ra cái hố sâu to.
Khóe môi Lâm Phàm chảy máu, lưng bị đấm thủng cái lỗ lộ ra xương trắng âm trầm khủng bố, thường có máu ứa ra:
- Quả nhiên hơi miễn cưỡng.
Hắn hơi sơ sẩy, Chí Tiên cảnh khác còn dễ tính, nhưng Dương Vạn Chân đúng là rất mạnh, nội tình khác biệt, đấu đơn đã vất vả bây giờ còn chơi đánh hội đồng, làm hắn khổ không thể tả.
- Giết!
Bị Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, trong lòng họ chỉ có một khát vọng, đó là giết chết tiểu tử trước mắt.
Các đệ tử Viêm Hoa tông kinh sợ, chiến đấu quá mức kịch liệt, bọn họ không thấy bóng người, chỉ nghe từng đợt tiếng nổ từ hư không, ánh sáng khủng bố mà quỷ dị.
Nếu là họ có lẽ đã chết dưới uy thế này từ lâu.
Bọn họ không biết sư huynh ra sao rồi, chiến đấu như vậy đã vượt qua dự đoán của họ.
Lâm Phàm cười nói:
- Dùng các ngươi tăng nội tình cũng là lựa chọn không tệ, chẳng qua tốn chút thời gian.
Người của Ngân Hà giáo khá tốt, thực lực cường đại, có thể làm bao cát, có thể tiếp tục sử dụng buff càng chiến càng mạnh.
- Đến đây!
Ục ục ục!
Đột nhiên hơi thở kinh khủng bộc phát từ người Lâm Phàm, như nước nấu sôi sùng sục.
Bùm!
Trận chiến xúc phát, trời đất quay cuồng, uy thế cuồng bạo phủ lên khu vực này. Một đám Chí Tiên cảnh đánh hội đồng Đại Thánh cảnh, nếu bị người ta biết chắc đã bị phun nước miếng đến chết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm bị đánh rớt xuống hố sâu, người trào máu. Hắn đấu với đám người kia hoàn toàn là tổn thương lẫn nhau, bản thân bị thương, cũng bắt lấy mọi cơ hội tổn thương đối phương.
- A? Chuyện gì thế này?
Dương Vạn Chân hơi nhức đầu, dần phản ứng lại, y đã quên mới xảy ra chuyện gì, nhìn tình cảnh bốn phía, thắc mắc đã diễn ra chiến đấu kiểu gì mà tạo thành phá hoại như vậy?
Một trưởng lão kinh sợ kêu lên:
- Cánh tay của ta!
Cánh tay của trưởng lão gấp khúc, xương trắng đâm ra, máu chảy đầm đìa, đau đớn tràn ngập trong óc, mồ hôi lạnh ứa ra.
Có trưởng lão cảnh giác hỏi:
- Tiểu tử kia đi đâu rồi?
Óc lão đang nhức nhối, mới rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao khi tỉnh táo lại quần áo rách bươm? Là tên khốn nào thừa dịp lão không biết đã đánh lão?
Mọi người lắc đầu nói:
- Không biết nữa.
Tập thể nhìn về phía Dương Vạn Chân, ở đây tông chủ là trên hết, mọi chuyện phải nghe theo tông chủ sai bảo. như lần này đến hủy diệt Viêm Hoa tông là tông chủ đề nghị, còn về trưởng lão kiên trì đòi diệt Viêm Hoa tông thì mới bị giết.
Dương Vạn Chân bỗng dựng đứng lông tơ, tim rớt cái bịch:
- Cẩn thận!
Trưởng lão kia nghe cảnh cáo hết hồn, có cơn gió ập đến từ sau lưng, tốc độ rất nhanh, lật tay lại, một cây trường mâu trong suốt lấp lánh nằm trong tay lão, xoay người đâm tới, không cần biết ai tấn công.
Phập!
Trường mâu đâm thủng thịt, máu chảy dọc theo trường mâu.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Thủng thận.
Sau đó Lâm Phàm nổi giận để trường mâu đâm vào sâu hơn, siết chặt nắm đấm đánh vào đầu đối phương:
- Ngươi có biết một quả thận của bản phong chủ có thể đổi lấy thứ quý trọng cỡ nào không!
Trưởng lão con ngươi co rút lộ vẻ kinh sợ, lão không ngờ biến thành như vậy, vì sao tiểu tử này xuất hiện ở đây?
Khi phản ứng lại mọi thứ đã muộn.
Bùm!
Một đấm ngay mặt, mũi miệng dính vào nhau, há mồm vỡ hàm răng, đầu óc chấn động rơi vào hôn mê, sau đó ngã xuống đất, trợn trắng mắt chết ngất.
Lâm Phàm nhe răng cười nói:
- Dương tông chủ, đừng hoảng, chút nữa tiếp tục.
Lâm Phàm chộp trường mâu, mặt không biểu tình rút ra khỏi thân thể.
Sắc mặt bình tĩnh đó làm mọi người nhìn mà mí mắt co giật.
Bọn họ đã phát hiện bị thiếu nhiều người, xem bộ dạng của tiểu tử này dửng dưng như không.
- Hôm nay đều đến đây thì đừng mơ quay về, qua hôm nay Ngân Hà giáo có thể tạm biệt vực ngoại giới, bản phong chủ sẽ không giết các ngươi, hãy ở lại đây tìm đại công việc làm, nhân tài hiếm có.
Nghe câu này, các trưởng lão Ngân Hà giáo vốn nghiêm túc đều gầm rống.
- Tiểu tử, ngươi láo quá!
- Lên, giết hắn!
Bọn họ cuồng rống, tuy thất thần giây lát, cảm giác việc lúc trước có gì quái dị nhưng nhìn tiểu tử này làm họ chỉ muốn giết.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Đến đây!
Lại đánh một trận với đối phương, lần này không mở Hữu Sắc Nhãn Tình, để xem các ngươi có trí mưu gì không.
Lúc trước mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra đánh thật khó khăn, đám người kia liều mạng muốn làm thịt hắn. Hình như mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra làm sức chiến đấu của đối phương tăng lên, kiểu đánh không sợ chết đó chỉ có một mình hắn dùng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận