Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 701: Có sảng khoái không, nói cho ta biết có thấy sảng khoái không

- Thật ra chúng ta có thể nói chuyện một bữa.
Lúc trước Dương Vạn Chân nổi điên nhưng bây giờ nói là muốn nói chuyện một phen, không biết trong bụng có mưu đồ gì.
Lâm Phàm mắng chửi:
- Nói cái đầu ngươi!
Lâm Phàm dứt khoát lấy tế đàn ra đập vào đám người.
Tế đàn không phải bảo bối gì nhưng độ cứng rất cao, đập kẻ nào là kẻ đó bẹp dí.
Dương Vạn Chân tức phun lửa, thứ không biết điều, vậy thì hoàn toàn xóa sổ!
Đám trưởng lão liên tục di chuyển, không dùng thế công hung mãnh như lúc trước. Đặc biệt là trưởng lão bị thương cánh tay, chân mày nhíu chặt, đau đớn lúc có lúc không hành hạ lão, nhưng với thực lực cỡ như lão thì bấy nhiêu không đáng gì.
Thân hình Dương Vạn Chân như hồn ma chớp mắt biến mất, sau đó xuất hiện ở phía xa, rồi lại xuất hiện từ các vị trí.
Mấy bóng người xuất hiện, không biết đâu mới là Dương Vạn Chân thật, hơi thở giống hệt nhau, khó thể phân rõ.
- Chết!
Trong phút chốc mấy bóng người trong không trung cùng hành động, cùng tấn công Lâm Phàm.
Đây là bí pháp của Dương Vạn Chân, có ảo diệu, thật thật giả giả, hoặc nên nói tất cả là thật.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Sau khi đóng Hữu Sắc Nhãn Tình thì cách đánh của mấy tên này cũng thay đổi, hơi hèn.
Lâm Phàm đã xem hiểu, nếu là lúc trước hoàn toàn oanh kích mãnh liệt nhất, không giống như bây giờ.
Bùm!
Mấy bóng người xông lên, khi sắp đánh trúng người Lâm Phàm thì tan biến như bong bóng. Dương Vạn Chân thật sự hiện ra, một chưởng vỗ mạnh vào người Lâm Phàm.
Một chiêu thành công, Dương Vạn Chân cười khẩy nói:
- Tiểu tử, ngươi vĩnh viễn không biết mình chọc vào ai!
Một chưởng của y có thể đập nát bấy tiểu tử này.
Đột nhiên Lâm Phàm chộp cánh tay Dương Vạn Chân:
- Biết chứ, thì là đồ ngốc. Thật không dễ dàng, bắt được ngươi rồi!
- Cái gì?
Dương Vạn Chân ngây người ra, dường như không ngờ, nhưng nhìn nụ cười của tiểu tử này không hiểu sao thấy kinh dị.
Dương Vạn Chân muốn vùng thoát, nhưng làm Dương Vạn Chân kinh khủng là năm ngón tay của tiểu tử này nắm chặt y, khó mà vùng thoát. Bàn tay to như cái kiềm kẹp chặt, trừ phi đứt tay nếu không chẳng có hy vọng thoát ra.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi muốn chạy, bản phong chủ đã nhìn ra, nhưng ngươi cảm thấy có thể thoát được sao?
Bàn tay to chém mạnh, muốn chém đối phương thành thịt nát.
Dương Vạn Chân giơ tay lên vỗ chưởng va chạm:
- Chết tiệt!
Lực lượng của tiểu tử này lớn kinh người, cánh tay phải của y run nhẹ:
- Các ngươi còn đứng xem cái gì? Không mau ra tay!
Dương Vạn Chân nổi giận, cái đám kia bị ngốc sao, đứng đực mặt ra không biết tiến lên.
Đám trưởng lão phản ứng lại, liếc nhau, bắt lấy cơ hội khoảnh khắc ra tay, nhưng không có khí thế cuồng bạo như lúc trước ngược lại giữ sức, có lẽ để phòng ngừa gặp chuyện còn năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng với Lâm Phàm thì mặc kệ uy thế sau lưng ngập trời cỡ nào, ánh mắt của hắn luôn theo dõi Dương Vạn Chân, giơ tay đập xuống.
Âm thanh trầm đục vang vọng.
Dương Vạn Chân rất ức chế, lực lượng của tiểu tử này rất lớn, chộp cánh tay y không chịu thả. Nếu vậy thì . . . mắt Dương Vạn Chân lấp lóe tia tàn nhẫn.
Đột nhiên cánh tay của Dương Vạn Chân thay đổi, lấp lóe tia sáng đen. Phụt một tiếng, từng gai xương sắc bén đâm ra từ cánh tay bắn về phía cổ tay.
Dương Vạn Chân không tin đối phương không buông tay.
Những gai đen này là một loại thần thông mà y tu luyện, luyện hóa xương của mình, khi cần thiết sẽ bay ra khỏi người cho đối phương sát chiêu mạnh mẽ.
Làm Dương Vạn Chân thất vọng là Lâm Phàm không thèm nhìn, tung các nắm đấm, không thèm để thế công của đám trưởng lão vào mắt.
Đầu óc Dương Vạn Chân xẹt qua nhiều suy nghĩ, về các loại khả năng, ví dụ khi thế công ập đến đối phương sẽ xoay người khiến y thay thế đỡ đòn.
Nếu đúng vậy thì tốt, sẽ diễn một màn với ngươi, nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì.
Phụt phập!
Gai đen đâm thủng bàn tay Lâm Phàm, máu tươi tràn ra, máu chảy đầm đìa, gai xương đen chĩa ra dính vết máu.
Làm Dương Vạn Chân kinh sợ là tiểu tử này mặt không biểu tình, không quan tâm bàn tay mình bị đâm thủng.
Sao có thể như vậy?
Lâm Phàm cúi đầu nhìn gai xương lồi trên bàn tay, mỉm cười nói:
- A! Không ngờ ngươi không muốn tách rời với ta, vậy thì tuyệt.
Hai ngón tay kẹp gai xương nhô ra, gồng sức bẻ chúng quấn vào nhau, Lâm Phàm nói:
- Vậy là hai ta sẽ không bao giờ tách ra, được rồi, tiếp tục nào!
Trán Dương Vạn Chân rịn mồ hôi lạnh, đây là là quái vật gì vậy? Tại sao sẽ như vậy?
Bây giờ y chỉ có thể giơ tay ngăn cản thế công của đối phương.
Bùm!
Ầm!
Thế công của các trưởng lão ập đến, ánh sáng nổ tung đều trúng lưng Lâm Phàm.
Một trưởng lão cười to bảo:
- Ha ha, tiểu tử, để xem ngươi còn mạng mà sống không!
Trúng thế công như vậy chẳng lẽ sống nổi sao?
Đột nhiên bỗng phát hiện tiểu tử này dù hộc máu nhưng không thèm để họ vào lòng, vẫn giơ tay vỗ về phía tông chủ.
Dương Vạn Chân vừa kinh vừa giận rống to:
- Các ngươi đều chưa ăn cơm sao!?
Y bị tiểu tử này hộc máu đầy mặt, khổ không thể tả.
Dương Vạn Chân không biết đang chiến đấu với cái gì, vì sao đối phương không có chút phản ứng?
Tuy y là tông chủ của Ngân Hà giáo nhưng có cần liều mạng chỉ nhằm vào y như vậy không?
Trong lòng Lâm Phàm cũng bất đắc dĩ, thế công của đám người kia không yếu, đánh vào người tuy không có cảm giác đau nhưng ảnh hưởng rất lớn đến bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết. Tuy nhiên trước khi chết hắn không ngại trấn áp Dương Vạn Chân này.
Trưởng lão hét lên:
- Tông chủ, chúng ta đã hết sức rồi!
Bọn họ đâu biết tiểu tử này mặt không biểu tình, nhìn lưng thịt nhầy nhụa trông ghê người, nếu là người khác đã la hét rầm trời rồi.
Lâm Phàm rất buồn rầu, cứ thế này thì không được, mỗi lần tung nắm đấm sẽ bị Dương Vạn Chân ngăn cản, nếu không thể hạ gục đối phương thì chút nữa sẽ bị đám trưởng lão này đập chết.
Lâm Phàm bỗng nhìn đũng quần của Dương Vạn Chân, có lẽ chỗ này là điểm đột phá.
Dương Vạn Chân cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên đến đỉnh đầu, y không biết vì sao nhưng cứ cảm giác có chuyện không may sắp xảy ra.
Lâm Phàm giơ tay đấm ra:
- Chết!
Khi đối phương phân tâm đỡ thì hắn giơ chân đá, mũi chân xẹt qua đũng quần của đối phương.
Có thứ gì nhanh chóng biến hình.
Mặt Dương Vạn Chân từ buồn rầu trở nên xanh lè, rồi đổi màu trắng, sang đen, đến màu đỏ.
Đủ màu đủ sắc, rất là kinh người, sau đó Dương Vạn Chân không nhịn được gầm rú vang vọng thiên địa.
Dương Vạn Chân không ngờ đối phương tấn công vị trí này của mình, người mạnh cỡ nào thì chỗ đó mãi mãi là chỗ hiểm.
- Cơ hội tốt!
Lâm Phàm bắt lấy ngay cơ hội, co nắm tay, lòng bàn tay tỏa ánh sáng huyễn lệ chói mắt đấm mạnh vào mặt Dương Vạn Chân.
Nắm đấm đánh vào thịt, lực lượng khủng bố xuyên thủng, miệng mũi dính vào nhau, con ngươi nở to, búng máu xen lẫn mấy cái răng bay ra.
Dương Vạn Chân vừa kinh vừa giận rít gào, lửa giận diệt thế từ trong người bùng cháy ra:
- A! Ta muốn ngươi chết!
Lâm Phàm biết ăn đòn kiểu này nếu đối phương không khùng lên mới lạ, đũng quần bị hắn đá trúng, sao Dương Vạn Chân nhịn được?
Dương Vạn Chân giận thật rồi, lực lượng không thể sánh bằng đánh vào người Lâm Phàm, nhưng vì đau đớn khiến người tuyệt vọng đến từ dưới thân làm y phát huy thất thường. Y thậm chí xúc động muốn chém bỏ thứ đó luôn.
Tiếng động trầm đục không dứt.
Thân thể Lâm Phàm đã nhầy nhụa, mảng lớn máu chảy róc rách, đặc biệt phần lưng bị thương bắt mắt nhất, có khúc xương trắng bị đối phương đánh gãy đâm vào khí quan.
Các trưởng lão cảm thấy kinh khủng, bị thương nặng như vậy, ngươi không chết thì thôi đi, ít ra rên một tiếng tỏ vẻ đau đớn. Nhưng đối phương không rên, hoàn toàn không nể tình.
Lâm Phàm liên tục đấm vào mặt Dương Vạn Chân, đánh máu me be bét, đối phương ọc từng ngụm máu:
- Dương Vạn Chân, có sướng không? Nói cho ta biết, sướng không hả?
Răng trong miệng bị đánh chẳng còn vài cái, rất thảm.
Các trưởng lão không nhìn được nữa:
- Tông chủ!
Nhìn tông chủ bị đối xử như vậy làm lòng họ đau nhói, nhưng họ đã hết sức, vô tình oanh kích tiểu tử này mà hắn lù lù không nhúc nhích, không chết, bọn họ biết làm sao bây giờ.
Dương Vạn Chân ọc máu liên tục, quê quá hóa giận cuối cùng gầm lên, lực lượng ngủ đông trong người hoàn toàn bộc phát ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng xé rách thân thể Lâm Phàm, cổ tay đứt đoạn, đám trưởng lão cũng bị lực lượng thổi bay xa.
- Khốn kiếp, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Mắt của Dương Vạn Chân bị máu tươi phủ lên, nửa bên mặt lõm vào, không còn phong phạm lúc trước, trông rất thảm, khiến người không dám nhìn thẳng.
Các trưởng lão không dám đối diện tông chủ, bọn họ hơi lo, chuyện này không liên quan đến họ, thật sự đã dốc hết sức rồi, nhưng tiểu tử này không chết, cũng không chịu buông tay, biết làm sao bây giờ.
Có trưởng lão lớn gan mở miệng muốn an ủi tông chủ, nhưng bị tông chủ lườm một cái không dám nói gì.
Bọn họ cảm giác ánh mắt của tông chủ quá đáng sợ.
Dương Vạn Chân sắc mặt âm trầm lạnh băng nói:
- Ta muốn hắn chết không toàn thây!
Dương Vạn Chân đi tới chỗ Lâm Phàm, dù hắn đã chết cũng quyết bầm nát thây.
Bước chân nặng nề, mỗi bước làm người sợ hãi.
- Tông chủ giận thật rồi.
- Đương nhiên, lần đầu tiên ta thấy tông chủ thảm như vậy. Ngươi nói xem tiểu tử đó làm sao vậy? Chúng ta cùng nhau ra tay mà hắn vẫn không chịu thả tông chủ ra, ngươi nói xem có ân oán gì không dứt trong chuyện này không?
- Ai biết được, tiểu tử đó xuống tay cũng rất tàn nhẫn, ngươi không thấy tông chủ bị đạp một cước vào đũng quần à?
Trưởng lão đang nói chuyện bỗng con ngươi co rút như thấy quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận