Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 703: Cái này cũng giành, quá đáng hết sức

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Làm giáo chủ mà hèn như vậy, trưởng lão của tông ta tu vi không cao bằng các ngươi nhưng kiên cường hơn.
Hắn rất thất vọng với bọn họ.
Dương Vạn Chân đã bị đánh mặt mũi bầm dập, bị thương nặng, còn bị đối phương buộc phải thề.
Thật sự là sống không bằng chết, chẳng bằng chết cho rồi. Giờ lại bị nhục nhã như vậy, Dương Vạn Chân rất muốn nói có thể bớt mặt dày được không?
Hỏa Dung thì ngẩng cao đầu, mỉm cười, tiểu tử này ngẫu nhiên khen ngợi lão, hơi hiếm có. Nhưng hắn nói đúng, dù thực lực không cao nhưng lão tuyệt đối không hèn nhát như vậy.
Hỏa Dung mỉm cười nói:
- Ngươi thật khiến người thất vọng, lão phu là trưởng lão của Viêm Hoa tông, tuy thực lực không cao nhưng sẽ không như vậy.
So sánh lão với đối phương, cao thấp đã rõ.
Dương Vạn Chân nhìn Hỏa Dung chằm chằm, rủa thầm trong bụng, tất cả đều chỉ biết xong chuyện mới nói. Nhưng y không làm gì được, bị người đè không thể trở mình.
- Mau lên, lề mề cái gì, thề nhanh, không rảnh phí thời gian với ngươi. Nếu ngươi không muốn thề thì tiễn ngươi về trời.
Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, cần đi Ngân Hà giáo một chuyến, không nói tài phú ở đó nhiều nhưng chắc cũng không ít, không thể bỏ không ở đó được.
- Lâm phong chủ, thật sự không thể cho một hy vọng sao? Dương Vạn Chân này tu hành đến bây giờ không dễ, nay đã thua, ta nhận, nhưng mà . . .
Dương Vạn Chân chưa nói hết câu đáy mắt lộ tia kinh sợ. Tiểu tử này vốn không cho y cơ hội, trực tiếp lấy Lang Nha Bổng ra định đánh chết tại chỗ.
Dương Vạn Chân dứt khoát thề, còn sống là còn hy vọng, y muốn chờ, nếu ngày nào đó Viêm Hoa tông bị người diệt là lời thề này sẽ mất.
Dương Vạn Chân cũng biết sẽ không đơn giản như đã nghĩ, nếu có người đến diệt Viêm Hoa tông thì bọn họ là vật hy sinh, tay đấm xông lên đầu tiên.
- Hỏa Dung trưởng lão hãy sắp xếp, cho bọn họ đi dọn nhà vệ sinh. Còn đám Chân Tiên thì xếp họ đi gánh phân đưa đến vườn rau, ài, vẫn không đủ người, có cơ hội phải lôi kéo một số nhân tài nữa về đây.
Lâm Phàm hơi nhức đầu, tông môn phát triển không dễ dàng, cần chu đáo, chuyện nhỏ gì cũng cần sức người làm.
Đám Dương Vạn Chân ngây ra, tiểu tử này mới nói cái gì?
Kêu bọn họ đi quét nhà vệ sinh? Đây không phải sỉ nhục mà đang nhục nhã bọn họ.
Dương Vạn Chân hối hận thắt ruột, nếu biết trước thì đã không đến Viêm Hoa tông. Không biết trưởng lão xúi giục y tiêu diệt Viêm Hoa tông đã đi đâu, phải cho lão biết tay.
Dương Vạn Chân hỏi mới biết trưởng lão kia đã bị tiểu tử này đập chết.
Lâm Phàm chộp vai Dương Vạn Chân, nói:
- Đi theo ta một chuyến đến Ngân Hà giáo các ngươi, dọn tài phú.
Hai người bay lên, chớp mắt biến mất trong thiên địa.
Dương Vạn Chân vừa kinh vừa giận thầm nghĩ:
- Sao có thể như vậy?
Chẳng những hàng phục bọn họ còn muốn dọn sạch tài phú của Ngân Hà giáo, rõ ràng là muốn xóa sổ Ngân Hà giáo hoàn toàn.
Trong tông môn.
Các đệ tử hoan hô, biết được những tên kia đã trở thành sức lao động miễn phí của tông môn làm họ rất hưng phấn, có mắt đều thấy thực lực của đám già này siêu mạnh, giờ bị sư huynh trấn áp, hiệu lực cho tông môn, sau này tính an toàn của tông môn chắc chắn tăng mảng lớn.
- Cái gì? Kêu chúng ta đi gánh phân tưới vườn rau?
Động Côn làm đại biểu Chân Tiên giới, có tư cách nói chuyện với Thiên Tu. Giờ lão ngây người, tên nào khùng cướp việc dọn nhà vệ sinh? Còn cho người ta sống không?
Đám Chân Tiên lau dọn nhà vệ sinh đều ngẩng đầu lên, siết chặt khăn lau, cảm thấy nguy cơ. Bọn họ đang làm tốt vậy mà bị đổi vị trí.
Đang xem thường họ sao?
Cho rằng bọn họ không có năng lực dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ?
Thật sự là khinh người quá đáng.
Hỏa Dung nghiêm túc nói:
- Cho các ngươi đi gánh phân tưới vườn rau, chẳng lẽ có ai bất mãn gì? Đám người này là trưởng lão của Ngân Hà giáo, thực lực cường đại đủ sức đảm nhiệm chức dọn sạch nhà vệ sinh. Thực lực của các ngươi quá thấp, chỉ có thể làm chút việc nặng.
Chuyện này vốn buồn cười nhưng qua miệng Hỏa Dung thì thành việc nghiêm túc.
Động Côn đứng ra khuyên giải:
- Hỏa Dung huynh đừng giận.
Lão nhìn đám người cực khổ phe mình, cho rằng phải làm chút gì đó.
- Chúng ta đang làm tốt, cũng đã thói quen, đột nhiên đổi vị trí thì không quen, có thể thông cảm cho chút không?
Nhiều đệ tử xì xầm nhỏ to.
- Thật ra ta cảm giác những người này dọn nhà vệ sinh rất sạch sẽ, đột nhiên đổi họ đi có phải không tốt lắm?
- Không biết, trong này cạnh tranh rất lớn. Ta phát hiện từ lâu, sư huynh luôn hấp dẫn nhân tài trở về, thực lực của đám người này đã không được, khó giữ gìn vị trí hiện có, bị đổi đi cũng hợp tình hợp lý. Chờ xem Hỏa Dung trưởng lão xử lý thế nào.
Lâm Phàm không ngừng sáng tạo kỳ tích, các đệ tử đã thói quen nhiều chuyện.
Thực lực cường đại thì sao?
Nếu bị sư huynh bắt được cơ hội thì nơi như nhà vệ sinh và vườn rau trong tông môn sẽ có bóng dáng của họ.
Hỏa Dung xua tay, không cho Động Côn đường thương lượng:
- Chuyện này đã do Lâm Phàm quyết định, hắn nói về sau các ngươi không cần lau dọn nhà vệ sinh mà đi gánh phân tưới vườn rau. Có bất mãn gì thì chờ hắn trở về, ngươi tự mình đi tìm hắn mà nói.
Động Côn nghe vậy hết muốn nài nỉ, lão sợ tiểu tử đó.
- Thôi bỏ đi các vị.
Động Côn không nói gì thêm, chuyện này cứ quyết định như vậy, không thể sửa đổi.
Các trưởng lão Ngân Hà giáo nghe nói phải đi dọn nhà vệ sinh thì trong lòng bùng cháy lửa giận. Bọn họ thề bảo vệ Viêm Hoa tông, ít ra cho chức vụ xứng với thực lực của họ, không ngờ bị đưa đi dọn nhà vệ sinh.
Dọn dẹp nhà vệ sinh thì thôi đi, còn có người tranh giành với họ, chuyện gì vậy? Đầu óc đám người kia bị điên sao?
Việc này cũng cướp giật, quá đáng hết sức.
Ngân Hà giáo cách Thiên Vân sơn không xa, nằm trên một đỉnh núi. Nơi đó nguy nga bá khí, khổng lồ còn hơn Viêm Hoa tông, bên trên Ngân Hà giáo có đồ án ngân hà như ẩn như hiện.
Hai bóng người hiện ra.
Dương Vạn Chân nhìn tông môn, cảm xúc phức tạp, về sau nơi này không thuộc về y, sau này phải canh giữ ở Viêm Hoa tông. Dương Vạn Chân muốn chống cự nhưng đã không có hy vọng, tất cả tiêu tùng.
Lâm Phàm hỏi:
- Thứ đó là gì?
Dương Vạn Chân không muốn trả lời, nhưng không có cách nào, đã thề, không sửa được, đành giải thích:
- Đó là giáo của ta, Tinh Vân Hà Đồ trận, trận pháp trấn thủ tông môn, ngăn chặn cường địch.
Trận pháp đó không phải loại bình thường mà là từ khi Ngân Hà giáo lập tông đến nay, thủy tổ khai tông bày ra trận pháp, trải qua vô số năm cải tiến, uy năng của trận pháp không giống bình thường.
Có thể công có thể thủ, thuộc một trong các nội tình của Ngân Hà giáo.
Lâm Phàm rất vừa lòng, xem trọng trận pháp này:
- Ừm, không tệ, thu, trở về dung nhập vào Viêm Hoa tông.
Trận pháp này không yếu hơn những trận pháp trong tông môn, thậm chí càng mạnh, bên trong ẩn chứa lực lượng và ảo diệu không tầm thường.
Trong lòng Dương Vạn Chân có hàng vạn con ngựa xanh chạy nhanh. Ăn cướp vào tông, lùng sục từ đầu đến đuôi, không chừa thứ gì.
Dương Vạn Chân lấy ra ngân hà bàn to cỡ bàn tay, đây là căn cơ của trận pháp này, bình thường giấu trên người y. Dương Vạn Chân niệm chú ngữ, tay bấm pháp quyết, chỉ một cái, ánh sáng chói lòa.
Trận pháp bao phủ bên trên Ngân Hà giáo biến đổi, ngân hà chảy từ từ nhanh chóng thay đổi, vèo một tiếng hóa thành luồng sáng dung nhập vào ngân hà bàn.
Lâm Phàm giật lấy ngân hà bàn, chờ khi về sẽ giao cho lão sư quản lý, thứ này để người mình mang theo thì tốt hơn. Tuy Dương Vạn Chân không có cách nào phản bội tông môn nhưng lỡ y chết thì sao?
- Chuyện gì xảy ra?
- Sao đại trận của tông mình biến mất?
Đệ tử tông môn náo động, bọn họ kinh khủng phát hiện đại trận không còn.
Trưởng lão Đại Thánh ở lại tông môn hoảng hốt chạy lại, trong lòng rung động, không biết có chuyện gì.
Lâm Phàm cười nói:
- Đi thôi, nên dọn ít đồ.
Lâm Phàm vốn định diệt sạch Ngân Hà giáo, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Lâm sư huynh đầy tình yêu và chính nghĩa không thể làm chuyện như vậy.
Lâm Phàm liếc qua khóe mắt về phía xa, có con Tri Tri Điểu nhìn xuống tất cả chuyện này.
Các trưởng lão khủng hoảng thấy người đến thì lộ vẻ mừng rỡ:
- Tông chủ!
Sau đó thắc mắc hỏi:
- Tông chủ, sao thu về đại trận hộ tông vậy?
Mặt Dương Vạn Chân không biểu tình, muốn nói gì nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Lâm Phàm hỏi:
- Tài phú tông môn để ở đâu?
Mục đích chính đến đây là dọn đi tài phú, lớn mạnh Viêm Hoa tông.
Dương Vạn Chân không nỡ, nhưng bây giờ y thuộc về người ta, còn luyến tiếc cái gì nữa. Y nói ra địa điểm cất chứa tài phú tông môn.
Các trưởng lão không biết người theo tông chủ về là ai, nhưng thấy tông chủ không ngăn cản, còn tưởng là bằng hữu từ bên ngoài được tông chủ mang về, nên không ngăn lại.
Đột nhiên có tiếng gầm rú.
Không chỉ Dương Vạn Chân hết hồn, các trưởng lão cũng xoe tròn mắt.
Chỉ thấy phía xa, kiến trúc cất chứa tài phú tông môn bị người nhổ tận gốc, giơ cao trên trời.
Có trưởng lão mặt biến sắc, nổi giận đùng đùng:
- Hắn định cướp tài phú của tông mình, mau ngăn cản hắn!
Đó là chỗ chứa tài phú của tông môn bọn họ, sao có thể để người ta chuyển đi!
Dương Vạn Chân bất đắc dĩ lên tiếng:
- Đừng nhúc nhích.
Các trưởng lão nhìn tông chủ, không rõ tại sao tông chủ nói như vậy. Bọn họ phát hiện không thấy trưởng lão khác, chẳng phải họ cùng tông chủ đi Viêm Hoa tông sao?
Không lẽ . . .?
Bọn họ nhìn nhau, thấy khủng hoảng trong mắt đối phương.
- Tông chủ, đừng nói là các người . . .
Dương Vạn Chân xấu hổ, sau đó gật đầu, tuy không nói rõ nhưng biểu đạt rõ ràng, bọn họ tiêu đời, thua hoàn toàn.
Chẳng những bản thân thua, tài phú của tông môn cũng sắp bị đối phương dọn sạch.
- Phiêu bạt ở bên ngoài lâu không bằng dọn sạch một tông.
Lâm Phàm phát hiện quét một tông là cách làm giàu nhanh nhất. Đại tông môn như Ngân Hà giáo chứa tài phú rất kinh người, có thể nói không kém hơn Bất Diệt hoàng triều bao nhiêu.
Đương nhiên vẫn còn kém ở chỗ Bất Diệt hoàng triều là tập trung hoàng quyền, các loại tài phú chỉ có đế hoàng hưởng thụ. Nên Ngân Hà giáo so với Bất Diệt hoàng triều thì tài phú kém hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận