Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 704: Ta thấy ngươi không tệ

Lâm Phàm vui vẻ dọn đồ.
Đám người Ngân Hà giáo thì bi thương tuyệt vọng. Đệ tử bình thường khó mà cảm ngộ được, nhưng trong trưởng lão ở lại giữ tông môn đã có người khóe môi chảy máu.
Không phải bị người đánh thương mà bị đánh vào tinh thần, không kiềm được hộc máu.
Trời ơi, đất hỡi, chuyện gì đã xảy ra?
Bọn họ trấn thủ tông môn, chưa làm gì hết mà sao họa từ trên trời rớt xuống? Tông môn bị người trấn áp, còn phải trơ mắt nhìn đối phương dọn sạch tông môn, làm sao bọn họ nhịn nổi?
Có trưởng lão không cam lòng, định liều mạng với đối phương:
- Tông chủ, ta không nhịn!
Keng!
Tiếng binh khí xé gió, Dương Vạn Chân rút trường đao ra giơ ngang trước mặt, nhiệt độ xung quanh lạnh xuống.
Trưởng lão hưng phấn nói:
- Tông chủ, rốt cuộc nghĩ thông rồi sao? Hắn đã vào tông môn chúng ta, cùng nhau xông lên tấn công, có hy vọng bắt giữ hắn!
Khi trưởng lão thấy tông chủ không chống cự thì lòng thất vọng, tiếc nuối. Nhưng giờ thì khác rồi, tông chủ rút binh khí ra, chắc muốn liều với đối phương, đây mới là tông chủ của Ngân Hà giáo.
Dương Vạn Chân lắc đầu nói:
- Không phải, nếu ngươi dám nhúc nhích thì bản tông chủ sẽ chém chết ngươi trước nhất.
Con ngươi trưởng lão co rút, không tin được:
- Cái gì!?
Tông chủ mới nói gì? Muốn giết lão?
- Ta đã thề sẽ bảo vệ Viêm Hoa tông, ngươi muốn xuống tay với hắn thì ta chỉ đành chém chết ngươi.
Dương Vạn Chân cũng không muốn làm vậy, nhưng nếu khoanh tay mặc kệ thì chính y sẽ xui xẻo.
Lúc này tiếng gầm rú không dứt, mấy chỗ kiến trúc của Ngân Hà giáo đã bị dọn sạch. Tất cả đều là tài phú của tông môn, nhưng giờ phút này bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rinh đi hết.
Dương Vạn Chân nhắc nhở:
- Ài, nếu các ngươi muốn chạy thì hãy chạy mau.
Dương Vạn Chân cho rằng kết cục của đám trưởng lão này rất có thể giống như họ, đều bị đối phương buộc thề rằng phải bảo vệ Viêm Hoa tông. Khi đó thì bi kịch, dù y không cam lòng nhưng không muốn tặng không trưởng lão tông môn cho Viêm Hoa tông.
Nhưng Dương Vạn Chân cũng biết đám trưởng lão này sẽ không bỏ đi, vì bọn họ là trưởng lão của Ngân Hà giáo, y là hoàng chủ Ngân Hà giáo, sao họ đi được? Cuối cùng họ sẽ vẫn làm bạn bên cạnh y thôi.
- Tông chủ, xin hãy bảo trọng, chúng ta đi đây!
Các trưởng lão lưu luyến, khó chịu nhưng ra đi dứt khoát, không chần chừ, không nói một câu khách sáo là muốn ở lại.
Tông chủ đã nói rõ ràng, y phải bảo vệ Viêm Hoa tông thì tất nhiên sẽ che chở đối phương, nếu bọn họ mà hành động là tông chủ xuống tay với họ ngay.
Hơn nữa tông chủ đã thua, bọn họ lấy cái gì liều với đối phương?
Dương Vạn Chân ôm ngực, hơi bị đau, nỗi đau tủi hờn:
- Các ngươi . . .!
Nhìn đám trưởng lão bước đi không quay đầu lại, Dương Vạn Chân cảm giác mình làm tông chủ nhiều năm rất thất bại.
Đi dứt khoát không chút lưu luyến.
Lâm Phàm cười tươi, thu hoạch tràn đầy, tài phú xếp đầy trong trữ vật giới chỉ, vì bớt rắc rối nên hắn bứng tận gốc kiến trúc.
Các trưởng lão cắm đầu chạy.
Lâm Phàm cảm ứng được nhưng không ra tay chặn lại, họ quá yếu, chán chết, mang về tông môn cũng không biết xếp họ ở đâu, còn lãng phí đồ ăn.
Nhiều đệ tử mờ mịt:
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tông chủ bị trấn áp, trưởng lão chạy trốn, bọn họ hoàn toàn lạc lỏng, không biết đi đâu tìm đường ra.
Đặc biệt là vực ngoại giới dung hợp, nếu không có núi dựa thì khó sống sót.
Trong đệ tử không thiếu thiên tài, bọn họ không bộc lộ ra, vốn tưởng Ngân Hà giáo rất mạnh, có thể giúp tăng thực lực của bản thân, nhưng giờ Ngân Hà giáo sắp bị diệt, họ cần tìm con đường mới.
Có đệ tử thiên tài lên tiếng, tràn đầy khát vọng:
- Chúng ta có thể tham gia vào quý tông không?
Có thể trấn áp tông chủ tất nhiên thực lực không đơn giản, tham gia vào tông môn của đối phương cũng có thể tự bảo vệ mình.
Lâm Phàm liếc qua, đáp:
- Không thể.
Đệ tử thiên tài kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
Dường như đệ tử này không ngờ đối phương từ chối mau như vậy.
Lâm Phàm mắng chửi, dùng lời lẽ nghiêm khắc, hợp tình hợp lý:
- Vì nhà ngươi không bằng cầm thú, lúc này đi phản bội tông môn chứ không phải cố gắng làm tông môn lớn mạnh trở lại, nếu thu ngươi vào Viêm Hoa tông sẽ là sỉ nhục cho Viêm Hoa tông.
Đệ tử thiên tài kia đỏ mặt tía tai, không ngờ thành ra thế này, có lửa giận rực cháy trong mắt gã.
Nói gã không bằng cầm thú ngay trước mặt công chúng là quá nhục.
Dương Vạn Chân cho rằng Lâm Phàm nói rất có lý, đã lúc này rồi mà đám đệ tử muốn tham gia vào tông môn khác, không suy nghĩ làm tông môn lớn mạnh, thật là không bằng cầm thú.
- Đám các ngươi quá yếu, bản phong chủ lười đập chết các ngươi. Tất cả giải tán, Ngân Hà giáo đã mất, đương nhiên nếu sau này các ngươi muốn báo thù cũng được, nhưng bản phong chủ nhắc nhở các ngươi, nhớ mang nhiều bảo bối chút, không chừng có cơ hội sống.
Chắc cũng có đệ tử muốn sống còn với tông môn, nếu không thì Ngân Hà giáo khiến người rất thất vọng.
Đột nhiên có yêu khí bùng nổ giữa hư không, phía xa có áng mây tím cuồn cuộn, nghiệt long gầm rống.
Dương Vạn Chân ngây người:
- Yêu Quân đến.
Yêu Quân của Yêu Thần tông tới.
Lâm Phàm biết Yêu Quân, lúc liên minh tại Thiên Vân sơn hắn đã thấy rồi, người này muốn liên minh cai quản Nguyên Tổ vực, ra từ Yêu Thần tông, còn là phó tông chủ.
Yêu Quân cười nói:
- Ha ha ha! Dương tông chủ, lâu không gặp, chúng ta bàn bạc lại chuyện liên minh được chứ?
Lần này Yêu Quân đến vì muốn bàn bạc liên minh với Dương Vạn Chân. Yêu Quân nhận được tin tức là Dương Vạn Chân bắt đầu chủ động xuất kích, thu phục tông môn.
Bởi vậy Yêu Quân không ngồi yên, phải tham gia vào vũng nước đục này, giành trước Dương Vạn Chân, không thể để y vừa lòng đẹp ý.
Yêu Quân đáp xuống, trông thấy Lâm Phàm thì khá ngạc nhiên:
- Ủa? Hắn là ai?
Yêu Quân phát hiện tình huống của Dương Vạn Chân khác lạ, người trẻ tuổi đứng cạnh y hơi quái dị, đang ẩn giấu cái gì.
Yêu Quân cảnh giác hỏi, giọng lạnh băng:
- Dương Vạn Chân, đừng nói là ngươi hợp tác với người khác, muốn đá văng Yêu Thần tông.
Gã càng nghĩ càng thấy rất có thể. Lại nhìn phía xa, tông môn có dấu hiệu bị phá hoại, Yêu Quân càng chắc chắn có gì đó kỳ lạ, không giống bình thường.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi có biết tuyển chọn làm giàu nhanh nhất là gì không?
Lâm Phàm có một ý tưởng, sau khi cướp sạch Ngân Hà giáo làm tim của hắn đập hơi nhanh, cảm giác cơ duyên ngay trước mắt, nếu không bắt lấy sẽ bị trời giáng sét đánh.
Yêu Quân ngây ra, ngẫm nghĩ đáp:
- Chắc là cướp giật tông môn.
Lâm Phàm vỗ tay khen ngợi:
- Cùng chung chí hướng, ý tưởng rất hay! Yêu Quân, đầu óc của ngươi khá tốt, rất trí tuệ. Bản phong chủ vốn định xử ngươi ngay bây giờ, nhưng nghe câu trả lời xong đã thay đổi ý tưởng.
Yêu Quân nổi giận, cảm giác người này hơi ngông:
- Cái gì? Chỉ bằng vào ngươi?
Bảo là muốn xử đẹp gã? Làm Yêu Quân muốn bật cười.
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nghĩ tu vi Đại Thánh cảnh của ngươi có thể làm gì ta sao?
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Dương tông chủ, chém hắn.
Xem ra thực lực mới là phần cứng, lát nữa hắn phải rút ra thời gian tăng cao tu vi mới được.
Yêu Quân cười phá lên:
- Ha ha ha! Tiểu tử, ta thấy ngươi bị khùng rồi, ngươi kêu Dương Vạn Chân chém ta? Ngươi nghĩ mình là ai?
Đột nhiên đao quang xẹt qua, ánh sáng phủ lên thanh đao trong tay Dương Vạn Chân chém thẳng về phía Yêu Quân.
Yêu Quân né tránh, tức giận quát:
- Ngươi bị điên hả!?
Gã suýt bị đối phương một đao cắt làm đôi.
Dương Vạn Chân lắc đầu nói, tay không ngừng chém:
- Ta không điên, hắn kêu ta chém ngươi thì ta phải chém.
Đao quang tăng nhiều, một đao xẹt qua phủ ánh sáng lên nửa bầu trời.
Xoẹt xoẹt!
Cánh tay Yêu Quân đứt một đường dài, máu ứa ra, đã bị đao quang của Dương Vạn Chân cắt trúng.
- Dương Vạn Chân, ngươi xuống tay thật?
Dương Vạn Chân trả lời rõ ràng dứt khoát:
- Hắn kêu ta chém ngươi thì ta phải chém.
Dương Vạn Chân tích lũy khí thế, đao quang rực rỡ và lạnh lẽo. Nếu y thật sự dốc hết sức mạnh ra, Yêu Quân không đánh lại y.
Yêu Quân đỏ mặt tía tai, tức xì khói:
- Hắn kêu ngươi ăn phân thì ngươi có ăn không?
Yêu Quân lùi nhanh lại, rời xa Dương Vạn Chân, gã sợ bị đối phương một đao chém chết.
Dương Vạn Chân không đuổi theo mà nhìn về phía Lâm Phàm, lòng thầm bất đắc dĩ. Đã thề rồi thì không theo ý mình được, y biết làm sao bây giờ.
- Nếu hắn kêu ta ăn, dù ta không muốn cũng phải ăn.
Khi Dương Vạn Chân nói ra câu này thì Yêu Quân xoe tròn mắt, như thấy quỷ.
Đây còn là hoàng chủ Dương Vạn Chân của Ngân Hà giáo mà gã biết không?
Nói ra câu này ngay trước mặt gã?
Lâm Phàm giơ tay che trước mặt Dương Vạn Chân, hắn nhìn Yêu Quân, hỏi:
- Bây giờ ngươi đã biết bản phong chủ là ai chưa?
- Ngươi hàng phục Dương Vạn Chân.
Yêu Quân không tin, nhưng tình huống này buộc gã phải tin.
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ hỏi ngươi biết bản phong chủ là ai chưa?
Yêu Quân lắc đầu nói:
- Không biết.
- Không biết? Vậy sao không mau hỏi?
Mới khen Yêu Quân có chỉ số thông minh hơi cao xong, giờ xem ra thấp đến tội.
- Ngươi là ai?
Yêu Quân cảnh giác, nghiêm túc, sẵn sàng chạy trốn. Dương Vạn Chân nghe theo mệnh lệnh của đối phương, có thể khống chế y thì người đó tuyệt đối không yếu, nếu đối phương ra tay chỉ e gã sẽ ngã xuống tại đây, không thể đánh bừa.
Lâm Phàm cảm giác tên này đúng là khùng, hắn bất đắc dĩ nói:
- Nghe rõ đây, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, hiểu chưa?
Yêu Quân trầm tư, nhưng vắt óc nửa ngày vẫn không có chút ấn tượng với tông môn này.
Từ khi nào Nguyên Tổ vực xuất hiện tông môn đáng sợ đến thế?
Nguyên Tổ vực hiện nay hơi phức tạp.
Thông Thiên tháp, Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ, Hắc Thiên tộc, Nghệ Thần cung, Bất Diệt hoàng triều, nhiều tông mạnh đã xuất hiện, cộng thêm Viêm Hoa tông, độ khó cai quản Nguyên Tổ vực đang leo thang.
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ thấy ngươi không tệ, chỉ điểm vài câu cho ngươi. Nhìn ngươi là người có dã tâm, trên đầu ngươi còn có tông chủ, ngươi bận tới bận lui, ngươi cam lòng vậy sao? Có từng nghĩ đến chém tông chủ cũ, tự mình làm tông chủ không?
Yêu Quân vừa kinh vừa giận răn dạy ngay:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì!
Sao tiểu tử này nói ra những lời như thế với y? Nếu bị tông chủ biết, dù y không có ý tưởng đó nhưng chắc chắn sẽ bị nghi kỵ.
- Hoảng gì, bản phong chủ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi bối rối làm chi?
Mắt Lâm Phàm sáng rực, không chừng có cơ hội phát triển. Hắn chỉ thuận miệng nói chơi, nào ngờ phản ứng của Yêu Quân lớn như thế, tròng mắt dưới mí mắt đảo lia có ý né tránh.
- Đệ tử không muốn làm tông chủ không phải đệ tử tốt, hãy nhớ câu nói này. Bản phong chủ thấy con người của ngươi không tệ, mặt mày tuấn tú lại chịu cố gắng, thực lực không tệ, ngươi không làm tông chủ thì đáng tiếc. Ài, rất tiếc.
Lâm Phàm chép miệng cảm thán, chợt nghĩ đến điều gì, nói tiếp:
- Trước kia bản phong chủ từng gặp một người như vậy, hắn rất chăm chỉ, giống như ngươi . . .
Lâm Phàm định kể lại câu chuyện dốc lòng hướng về phía trước của Huyết Luyện tôn giả, dù sao không dễ có một người thành công. Không biết bây giờ tên kia đang ở đâu, đã bị người giết hay chưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận