Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 705: Không ngờ khiến ta không tìm thấy lý do xử các ngươi

Câu chuyện hướng về phía trước dễ khiến người tràn ngập động lực, nhưng không biết đằng sau câu chuyện có bao nhiêu người nửa đường bị giết, chỉ có một, hai người thành công.
Đã kể chuyện xong, hiện trường hơi yên tĩnh.
Dương Vạn Chân lên tiếng hỏi:
- Vậy Huyết Luyện tôn giả ở đâu?
Dương Vạn Chân cảm giác người này rất đáng sợ, vừa có dã tâm vừa rất cố gắng, không thành công mới lạ. Dương Vạn Chân xúc động muốn nói chuyện trực tiếp với đối phương, có lẽ là tình cảm tích anh hùng giữa những kẻ có dã tâm, đáng tiếc y thất bại, còn thua bản thân.
- Ngay trong vực ngoại giới này.
Lâm Phàm đâu biết Huyết Luyện tôn giả chạy đi đâu, nhưng chắc chưa chết. Với trình độ rộng lượng mà tên đó rèn luyện về sau thì dù bị người ta đạp lên đầu cũng nhịn được.
Rất lợi hại, không phải người bình thường có thể làm được.
Dương Vạn Chân rất muốn gặp một lần, nếu tiểu tử này không thổi phồng thì người kia là đại biểu cho dốc lòng tiến về phía trước.
Yêu Quân phản bác, nhưng hơi yếu, không răn dạy hùng hổ như lúc trước:
- Ngươi nói bậy bạ cái gì! Ta không phải loại người đó!
Dưới mí mắt lấp lóe tia sáng, gã có ý tưởng nào đó.
Lâm Phàm cười cười, không nói tiếp:
- Được rồi, nếu ngươi không có ý đó thì nói cũng như không, ngươi đi đi.
Hắn tạm thời không giết đối phương, còn bận rộn chuyện khác.
Yêu Quân ngẫm nghĩ, vứt bỏ chuyện vừa rồi. Tình huống hiện nay không thích hợp, Dương Vạn Chân bị người trấn áp, Ngân Hà giáo xem như tiêu đời.
Viêm Hoa tông có thể nghiền áp Ngân Hà giáo thật ra là tông môn như thế nào?
Yêu Quân cảm giác nguy hiểm, nhưng gã có một ý tưởng có lẽ sẽ thực hiện được.
Yêu Quân đề nghị:
- Lâm phong chủ, nếu Ngân Hà giáo đã bị ngươi hàng phục hay là Viêm Hoa tông liên minh với Yêu Thần tông ta?
Yêu Quân vẫn không quên ý định cai quản Nguyên Tổ vực, nhưng chỉ dựa vào Yêu Thần tông chắc chắn không đủ sức, nhiều tông mạnh không dễ chọc.
Lâm Phàm dứt khoát từ chối:
- Không liên minh.
Yêu Quân sắc mặt khó xem nói:
- Lâm phong chủ, đừng tưởng đã trấn áp Ngân Hà giáo thì có thể đi ngang trong Nguyên Tổ vực, theo ta được biết mấy tông môn Nguyên Tổ vực đã chắp nối với người của giới vực khác, nếu hai tông chúng ta liên hợp thì dư sức ứng đối tất cả, khi đó Nguyên Tổ vực đều là của chúng ta.
Lâm Phàm xua tay:
- Đừng nói nhiều, ngươi không phải tông chủ, không tự quyết định được. Chờ khi nào ngươi trở thành tông chủ của Yêu Thần tông rồi hẵng đến bàn với ta, ngươi bây giờ chưa đủ tư cách.
Đây là buộc Yêu Quân phải có ý tưởng riêng.
Yêu Quân muốn hộc máu, tên này rất đáng giận, gã rất muốn đánh đối phương tơi bời nhưng ráng nhịn, không dám khinh thường, có thể hạ được Dương Vạn Chân thì thực lực này kinh người.
Còn về làm tông chủ, ý nghĩ mới dâng lên đã bị bóp tắt, đừng mơ, không thể nào.
Yêu Quân không tin câu chuyện dốc lòng hướng về phía trước của Huyết Luyện tôn giả gì đó, làm gì có người như thế tồn tại.
Một thành viên tổ chức tà ác ký thác trong tông môn mà muốn làm chủ một tông, rõ là mơ giữa ban ngày, khi tỉnh lại không biết đã sớm chết ở đâu rồi.
- Nếu vậy thì xin cáo từ.
Yêu Quân không muốn ở lại nữa, hơi nguy hiểm, lo báo tình huống về thì hơn.
Ngân Hà giáo đã mất, nhưng xuất hiện một Viêm Hoa tông.
Thực lực cường đại, không thể coi thường, hơn nữa cắn nuốt Ngân Hà giáo, thực lực chắc chắn tăng thêm một bậc.
Lâm Phàm không ngăn cản Yêu Quân rời đi, mặc kệ đối phương, điều hắn quan tâm là Yêu Quân nói đã có tông môn khác chắp nối với người của vực ngoại giới khác, xem ra sắp có kịch hay để xem.
Lâm Phàm phất tay, lướt qua hư không:
- Đi thôi, chạy tới chỗ tiếp theo.
Dương Vạn Chân theo sau, cảm giác trở thành chó săn của người ta làm y khó chịu, nhưng khó chịu cũng phải chịu, đã biến thành như vậy rồi, y biết làm sao bây giờ?
Ngân Hà giáo, tông chủ, trưởng lão đều biến mất, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Tông môn đã không có thứ gì đáng giá, tài phú trong bảo khố đều bị người ta dời hết.
- Chúng ta phải làm thế nào?
- Không biết nữa, tông môn giải tán như vậy sao?
Các đệ tử mờ mịt, thật lòng không biết làm sao bây giờ. Một tông môn đang yên lành khi không giải tán, cũng mất luôn tông chủ.
Dù giải tán thì ít ra nên có lời giải thích, hoặc cho bọn họ đụng độ với tông địch một phen, giết sướng tay đã. Giờ họ không làm gì, mở mắt ra phát hiện tông môn đã mất.
Có đệ tử suy nghĩ thoáng, dọn dẹp đồ đạc bỏ đi tìm đường phát triển mới:
- Thôi, mỗi người tự kiếm đường ra, chúng ta từng là đồng môn, hy vọng sau này còn gặp lại.
Có người thì ngồi liệt dưới đất, mặt bần thần, đến bây giờ vẫn chưa phản ứng lại, cảm giác đầu óc ù đặc như có sấm nổ trong óc.
Yêu Quân lơ lửng trong hư không, biểu tình nghiêm túc, tạm thời không cách nào quên lời tiểu tử kia nói. Thật ra trong lòng gã cũng có suy nghĩ riêng, nhưng suy nghĩ đó chỉ ngẫu nhiên vụt qua chứ không thường có, hôm nay bị tiểu tử kia lừa dối làm trái tim bình tĩnh lại đập nhanh.
- Không được, tiểu tử này làm loạn tâm thần của ta, không thể mắc mưu!
Yêu Quân bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, không thể bị đối phương xúi giục đi giết tông chủ hiện tại, tự mình làm tông chủ, nếu làm không tốt sẽ khó bảo đảm mạng nhỏ.
Dương Vạn Chân hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Tuy bọn họ trở thành nô lệ nhưng vẫn có quyền lên tiếng.
Nhìn tông môn từng cường đại bỗng chốc sụp đổ, Dương Vạn Chân không cam lòng, rất đau, đắng chát khó tả, y không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng việc đã đến nước này, đã không có đường quay đầu.
- Hắc Thiên tộc.
Lâm Phàm rất khó chịu, Hắc Thiên tộc đến Viêm Hoa tông gây sự, nếu không trả thù đối phương một chút còn tưởng bên hắn dễ ăn hiếp.
Người chưa đến khí thế đã bùng nổ, giọng nói vang vọng trong Hắc Thiên tộc:
- Hắc Thiên tộc, hôm nay các ngươi không cho bản phong chủ một lời giải thích thì đừng trách bản phong chủ lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Ma La Thiên nghe giọng nói đó thì vừa kinh vừa giận, sát ý vô biên tràn ngập, bộ dạng hiện tại của gã đều tại đối phương mà ra.
Nếu không tại hắn thì Ma La Thiên đã không ra nông nỗi như vậy.
Bây giờ chỉ đột phá đến cánh tay thứ năm, đã ngừng mọc cánh tay thứ sáu, đời này tu vi của Ma La Thiên ngừng tại đây, sẽ không tiến bộ nữa.
Ma La Thiên muốn đi ra ngoài liều mạng với đối phương nhưng từng bị tộc lão cảnh cáo không được hành động.
Lửa giận không cam lòng đốt cháy trong tim, nhưng Ma La Thiên không làm gì được, tức phun ra búng máu.
Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống, hắn muốn cho Hắc Thiên tộc trả giá đắt. Tuy đối phương không biết tông môn muốn diệt là Viêm Hoa tông, nhưng muốn lật sang trang chuyện này thì tuyệt đối không được.
Lâm Phàm bỗng sửng sốt:
- A?
Hắn thấy tộc lão sáu tay đứng chờ, mỉm cười nhìn mình.
Tính làm cái gì?
Tộc lão sáu tay cười tươi, nhưng vì chủng tộc làm nụ cười này trông rất kinh dị.
- Lâm phong chủ, chúng ta chờ ngươi đã lâu, vốn định tới cửa xin lỗi nhưng sợ Lâm phong chủ còn phật lòng, không nghe chúng ta giải thích, nên chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ Lâm phong chủ đến.
Tộc lão sáu tay này là tộc lão dẫn đội đi Viêm Hoa tông, sau khi trở về tộc liền báo cáo vụ việc.
Kẻ từng làm Hắc Thiên tộc gần như nổi điên hóa ra là đệ tử của tông môn đó, còn đột phá đến Đại Thánh cảnh, nếu bị đối phương tìm tới gây sự thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
- Hiểu chuyện như vậy?
Lâm Phàm có nhiều lời muốn thốt ra nhưng Hắc Thiên tộc biết cách làm việc như thế làm hắn không có gì để nói.
- Mời nhìn xem có vừa lòng không.
Tộc lão sáu tay tránh ra để lộ một hàng hòm báu:
- Lâm phong chủ, tộc ta thật sự không cố ý, nếu biết Viêm Hoa tông là tông môn của Lâm phong chủ thì tộc ta đã không tìm đến. May mắn không mang đến rắc rối cho tông môn của Lâm phong chủ, nếu không thì tộc ta không thể tha thứ cho bản thân.
Dương Vạn Chân hết hồn, đây còn là Hắc Thiên tộc mà y biết sao?
Theo như y biết Hắc Thiên tộc xuống tay tàn nhẫn, trái tim đen thui, không bao giờ luồn cúi, vì sao đối diện tiểu tử này thì nhát gan đến vậy?
Dù thực lực của tiểu tử này mạnh hơn Hắc Thiên tộc cũng tuyệt đối không thể buộc Hắc Thiên tộc đến mức đó.
Dương Vạn Chân đâu biết Hắc Thiên tộc sắp bị đối phương làm đứt dây thần kinh.
Dưới tới Hắc Thiên Thần hai tay, trên đến tộc lão sáu tay đều sợ hắn.
Lâm Phàm hơi khó xử:
- Các ngươi thế này . . .
Hắn định đại khai sát giới, làm một trận đã tay, không ngờ Hắc Thiên tộc biết cách làm việc quá.
Tộc lão mang theo tài phú chờ sẵn ở đây vì xin lỗi, hỏi hắn làm sao xuống tay cho được?
Tộc lão cười hỏi:
- Lâm phong chủ còn vừa lòng không?
Xem ra mọi thứ đã làm phong kín ý tưởng của đối phương, ít nhất không cho đối phương tìm được hạt giống làm khó dễ.
Đặc biệt khi nhìn Dương Vạn Chân đứng sau lưng đối phương thì tộc lão thầm thắc mắc, tại sao ra thế này? Chẳng phải hai tông xảy ra mâu thuẫn kịch liệt lắm sao?
Xem ra đã xảy ra chuyện gì kinh người.
Lâm Phàm bẻ cổ, liếc mắt, hắn có thể nói không vừa lòng sao?
Từ khi hắn lưu lạc đến nay gặp tồn tại hiểu chuyện nhất, trừ Bất Diệt hoàng triều ra.
Đám Hắc Thiên Thần hai tay trốn thật xa, bọn họ sợ đối phương lấy cục đá khủng bố kia ra đập mình.
Cùng tộc rất thảm, bị đập nát bấy, chết không có chỗ chôn.
Nếu đối phương làm thêm lần nữa thì bọn họ khó tránh khỏi độc thủ.
Lâm Phàm thu tài phú, bỏ lại một câu:
- Tốt, rất tốt, Hắc Thiên tộc các ngươi biết cách làm việc, khiến bản phong chủ không tìm thấy lý do xử các ngươi. Lần sau chú ý chút, đừng để bản phong chủ tìm được lý do.
Tộc lão sáu tay cười nịnh nọt đối phương:
- Đều là hiểu lầm.
Tuy thực lực của đối phương không đủ để tiêu diệt bọn họ, nhưng bọn họ thật sự không muốn chuyện kia lại xảy ra.
Liên tục không dứt, cuối cùng bị làm đến đứt dây thần kinh, khó khăn mới tiễn hắn đi, nào ngờ chọn đại một tông môn để diệt lại đụng phải tiểu tử này nữa, vận may cũng thật là ‘may mắn’.
Lâm Phàm không nói nhiều, bước đi, Hắc Thiên tộc rất biết cách làm việc, hắn không có lý do xuống tay, đành chờ cơ hội lần sau.
Tộc lão nhìn đối phương rời đi, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tiễn đi.
Tộc lão dần ngừng cười, biểu tình trở nên lạnh lùng nói:
- Mọi người hãy nhớ kỹ, đừng chọc vào Viêm Hoa tông.
Lần này là Hắc Thiên tộc nhún nhường, không tranh phong với đối phương để bảo vệ bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận