Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 706: Lặp lại không quá ba lần, hình như ngươi quá năm lần rồi

Nghệ Thần cung khác với mọi khi, rất náo nhiệt.
Nhiều đệ tử gác việc tu luyện lại, đi về phía đại điện, vì một thiên kiêu vực ngoại giới mà chưởng giáo mới mang về.
Mới nãy bọn họ thấy loài chim bốn cánh chưa từng gặp bay trên bầu trời, thân hình to lớn che kín trời, bộ lông vàng rực rỡ lấp lánh khiến họ không mở mắt ra được.
Lúc này loài chim khép cánh, cao ngạo đứng ở nơi đó chải vuốt lông chim sặc sỡ ánh vàng. Khi có đệ tử đến gần xem, mắt nó lóe tia sáng vàng lạnh lùng.
- Xéo, đến gần sẽ ăn các ngươi!
Loài chim nói tiếng cười, âm thanh trong trẻo, là giọng nữ, nhưng ngữ điệu thì bá đạo. Một số đệ tử sợ hãi liên tục thụt lùi, biểu tình kinh hoàng.
Có đệ tử trong lòng không phục nhưng không dám làm gì. Đây là tọa kỵ của khách quý mà chưởng giáo mời tới, nếu họ xảy ra mâu thuẫn gì với con chim này chắc chắn sẽ bị phạt.
Trong đại điện, một thanh niên tóc dài xõa ra, khuôn mặt anh tuấn, nét mặt ngạo nghễ.
Gã đánh giá bốn phía, sau đó cười nói:
- Nghệ Thần cung không tệ, nhưng cách biệt lớn so với Thánh Địa của ta.
Gã ra Thánh Địa đi tôi luyện, cưỡi Tứ Sí Thánh Ưng ngao du qua mỗi vực ngoại giới, tình cờ gặp chưởng giáo của Nghệ Thần cung, đánh một trận sau đó tự giới thiệu. Chưởng giáo sửa thái độ hoàn toàn, trở nên thân thiện, thậm chí mời gã đến đây làm khách.
Gã hiểu lý do trong đó, đơn giản là muốn móc nối với Thánh Địa.
Chưởng giáo không giận, khiêm tốn nói:
- Đương nhiên rồi, Nghệ Thần cung sao có thể so sánh với Thánh Địa, nghe mấy lời Thánh Tử nói, lão phu hướng tới đã lâu, rất muốn đi Thánh Địa xem một lần.
Nguyên Tổ vực không quá mạnh, nghe giọng nói vang vọng thiên địa là biết, các giới vực ra náo động khác nhau, chỉ có Nguyên Tổ vực im lặng vô cùng.
Các trưởng lão xung quanh cười hùa theo, nghe chưởng giáo và Thánh Tử nói chuyện.
Bọn họ có thể nghe ra chút việc nhỏ, đó là người trẻ tuổi này đến từ nơi rất ghê gớm.
- Phải rồi, ngươi nói khuê nữ của ngươi rất đẹp mà sao đến bây giờ còn chưa kêu đi ra gặp mặt?
Thánh Tử nhìn quanh tìm mỹ nhân mà đối phương nói, sau đó nhìn về phía chưởng giáo:
- Đừng nói là ngươi lừa ta, gia gia của ta là lão Thánh Chủ của Thánh Địa, Thánh Chủ hiện tại khi gặp gia gia của ta cũng phải tôn xưng một tiếng lão sư.
Các trưởng lão lúng túng, không ngờ đối phương nói thẳng ra lời như thế.
Chưởng giáo vốn cười tươi thoáng chốc lúng túng, Thánh Tử nói chuyện quá thẳng.
Đúng vậy, lúc chưởng giáo gặp người trẻ tuổi này thì xảy ra xung đột, với thực lực của lão đương nhiên thắng gã, nhưng tọa kỵ dưới thân gã rất lợi hại, có nhiều thủ đoạn, trong một chốc lão không bắt được đối phương. Sau đó nghe đối phương tự xưng là bản Thánh Tử, làm lão có ý tưởng riêng.
Chưởng giáo tìm hết cách mới ngừng xung đột, lão mời đối phương đến Nghệ Thần cung nhưng gã không chịu, nói muốn tìm mỹ nhân làm thị nữ.
Chưởng giáo hết cách đành nói tiểu nữ nhà mình xinh đẹp như hoa, thiên tư quốc sắc, đẹp động lòng người mới dụ Thánh Tử về được.
Chưởng giáo vội nói:
- Thánh Tử, chuyện này tuyệt đối là thật, chẳng qua tiểu nữ đang ở bên ngoài, rất nhanh sẽ về nhà!
Nơi này toàn là người trong nhà, dù bị đối phương vạch trần thì lão vẫn có thể ổn định lại.
Tất cả vì Nghệ Thần cung.
Hơn nữa không cần nghi ngờ thân phận của Thánh Tử là thật hay giả. Gã có nhiều thứ hiếm lạ, làm chưởng giáo không kịp trở tay, gã chắc chắn ra từ thế lực lớn, dù đưa khuê nữ của mình đi làm thị nữ cũng không lỗ vốn.
Thánh Tử sốt ruột nói:
- Vậy thì mau kêu nàng trở về, bản Thánh Tử bận rộn.
Thánh Tử không muốn đến chỗ như thế này, nếu không có mỹ nữ hấp dẫn thì có mời gã cũng không thèm đến.
- Tốt tốt, rất nhanh, rất nhanh.
Chưởng giáo thầm ngạc nhiên, sao trông Thánh Tử này như ăn chơi trác táng, ba câu không rời mỹ nữ?
Giữa hư không.
Lâm Phàm cho Dương Vạn Chân về tông trước, hắn cần ra ngoài kiếm điểm, tăng cao công pháp, thuận tiện nâng thực lực lên.
Trong rừng rậm phía xa, có ba bóng người đứng đó.
Nam nhân cười nói:
- Sư muội, lần này sư huynh mang nhiều bia sống cho sư muội, đủ để sư muội bắn thoải mái.
Nam nhân nhìn đám người quỳ ở chỗ đó, tất cả đều bị gã tùy tay bắt giữ làm bia cho sư muội.
Thiếu nữ cười vui vẻ nói:
- Vậy sư huynh mau lên, ta sắp không đợi kịp.
Nếu Lâm Phàm có mặt ở đây sẽ nhận ra ngay đây là nữ nhân lần trước bị hắn bắn thủng, không ngờ nàng sống lại.
Nam nhân cười nói:
- Được rồi!
Năm ngón tay chộp, một bia sống bay bổng lên sau đó bay đi xa, lưng dựa vào thân cây.
Người bị bắt cầu xin:
- Thả ta, cầu xin các ngươi hãy thả ta!
Gã không biết có chuyện gì, khoảnh khắc đã bị người bắt giữ, giờ thành bia cho người khác bắn, điều này làm gã sợ hãi.
Mặt Ngụy Quân lạnh lùng nói:
- Hừ! Có thể trở thành bia bắn tên cho sư muội của ta là vinh hạnh của các ngươi.
Ngụy Quân nhẹ giọng nói:
- Sư muội, tập trung, bắn.
Thiếu công chúa của Nghệ Thần cung cười vui vẻ giang hai tay, ánh sáng vàng rực rỡ ngưng tụ, sau đó thả lỏng ngón tay trong ánh mắt kinh hoàng của đối phương. Mũi tên vàng rạch phá không gian khoảnh khắc đâm vào mắt đối phương.
Tiếng rú thê lương, một cục máu phun ra từ hốc mắt.
Thiếu công chúa khó chịu nói:
- Tiếc quá, còn chưa chết.
Ngụy Quân an ủi:
- Sư muội làm thêm lần nữa, lần này chắc chắn sẽ được.
Ngụy Quân đứng một bên chỉ điểm.
Lại có ánh sáng vàng ngưng tụ trên đầu ngón tay của thiếu công chúa, một mũi tên vàng tỏa ánh sáng chói mắt vèo một tiếng bay ra.
Phụt phập!
Tên đâm xuyên đầu đối phương, nổ tung.
Thiếu công chúa hớn hở cười nói:
- Trúng, lần này trúng rồi!
Thiếu công chúa cảm thấy bắn trúng là chuyện vui vẻ nhất, còn bia sống thì chỉ như con kiến, không làm cảm xúc của nàng dao động chút nào.
Thiếu công chúa thúc giục:
- Sư huynh, tiếp tục nào, ta muốn bắn nữa!
Nàng sốt ruột muốn phô bày kỹ thuật bắn tên của mình.
Ngụy Quân cười thay đổi bia:
- Được rồi!
- Đừng! Cầu xin các ngươi thả ta ra! Thả ta!
Những người bị bắt phát ra tiếng gào thê lương, có người tè ra quần.
Vù vù vù vù vù!
Qua một lúc, thiếu công chúa đã bắn chết vài người, lòng tràn đầy tự hào, nhưng chưa vừa lòng mức độ khó.
- Sư huynh, mấy người này không có khó khăn, ta muốn bắn bia bay trên trời, sư huynh ném bọn họ lên cao để ta bắn.
Ngụy Quân đề nghị:
- Sư muội, làm vậy sẽ rất khó khăn, hay tiếp tục luyện một lúc nữa?
Thiếu công chúa không vui, nằng nặc đòi bắn bia bay:
- Không được, ta muốn bắn trên trời!
Ngụy Quân hết cách, đành cho sư muội thể nghiệm một chút. Sư tỷ im lặng ở một bên, đối với nàng thì miễn sư muội vui là được, những chuyện khác đều chẳng sao.
Lần trước không bảo vệ được sư muội làm họ chịu khổ nhiều, nếu chưởng giáo không có thủ đoạn kinh trời cộng thêm chí bảo truyền thừa xuống thì sư muội khó mà sống lại.
Ngụy Quân túm một người ném lên trời:
- Sư muội, nào, chuẩn bị sẵn sàng!
Thiếu công chúa ngước đầu lên, sau đó vèo một tiếng, mũi tên màu vàng phá không, nhưng bị chệch hướng, không bắn trúng bia.
Lâm Phàm đang tìm chỗ thì đột nhiên bên dưới có một mũi tên màu vàng bay lên, hắn vươn tay chộp trong lòng bàn tay, tiếng xèo xèo liên tục, tên màu vàng nướng bàn tay hắn, nhưng không làm gì được hắn.
Khi Lâm Phàm thấy mũi tên này thì trong óc hiện ra pháo hoa:
- Lại là thứ này.
Lâm Phàm cúi đầu tìm, thấy ba người đứng dưới đất, khuôn mặt của hắn từ bình thản đổi sang dữ tợn.
Lâm Phàm gầm gừ:
- Bà nội nó, làm chuyện không lặp lại quá ba lần nhưng ngươi đã quá năm lần!
Không ngờ cô nương này còn sống nhảy nhót được, tiếp tục bắn tên, và vẫn bắn vào hắn.
Khi thiếu công chúa thấy người kia thì kinh hoàng hét lên:
- A!
Thiếu công chúa không quên được Lâm Phàm, bóng hình đó ám ảnh trong đầu nàng, bóng hình đóng đinh nàng dưới đất thật khó quên.
Khi Ngụy Quân và nữ nhân kia thấy Lâm Phàm thì mặt lạnh băng, lập tức bảo vệ sư muội sau lưng mình.
- Sư muội, chạy mau!
Bọn họ không ngờ lại đụng phải tên này, càng không ngờ sư muội lại bắn trúng đối phương, đây rốt cuộc có thù lớn cỡ nào?
Lâm Phàm lắc cổ tay ném mũi tên kia.
Lần này không giết ả đàn bà này thì hắn quyết không về tông.
Keng!
Ngụy Quân ra tay chém nát mũi tên, nhìn sư muội, nói:
- Chạy mau, về Nghệ Thần cung!
- A . . . à ừ!
Mặt thiếu công chúa tái nhợt, ánh mắt hãi hùng kinh hoàng nhìn Lâm Phàm, dường như hắn là ác ma trong lòng nàng.
Lâm Phàm tức xì khói:
- Muốn chạy? Hãy xem bản phong chủ có đập chết ngươi không!
Hắn chọc ai? Khi không bị tấn công, không thể nhịn được nữa.
Thiếu công chúa sợ hãi hét rầm lên:
- Ngươi đừng lại đây!
Thiếu công chúa lấy một bảo bối hình dạng như thuyền nhỏ ra, thuyền nhỏ tỏa sáng mang nàng chớp mắt lướt đi xa.
Lâm Phàm cố nén tức giận:
- Chạy, cho ngươi chạy, để xem ngươi có thể chạy đến đâu!
Tâm tình tốt đẹp lúc ở chỗ Hắc Thiên tộc giờ mất hết.
Người Ngụy Quân tỏa sáng, ngưng tụ lực lượng xông thẳng vào Lâm Phàm:
- Láo xược! Lần trước ngươi giết sư muội của ta, hôm nay ta phải làm ngươi . . .
Bốp!
- Tránh qua một bên.
Lâm Phàm đấm vào mặt Ngụy Quân, làm nổ đầu gã.
Lâm Phàm đã khác xưa, giờ hắn vào Đại Thánh cảnh, ngày trước tên này còn có thể trấn áp hắn nhưng bây giờ như rác rưởi.
Nữ nhân biểu tình bình tĩnh khi thấy Ngụy Quân bị một đấm nổ nát thì mặt biến sắc:
- Cái gì!?
Mắt nàng bắn ra tia sáng lạnh, hai tay lật lại, một ảo ảnh to lớn hiện ra. Ảo ảnh giang tay ra, mấy mũi tên ánh sáng hiện ra trước mặt nàng, xé gió bắn ra.
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn nữ nhân, hấp dẫn nàng đến gần, sau đó đóng Hữu Sắc Nhãn Tình, ném nàng lên cao, co tay thành nắm đấm đánh ra.
Bùm!
Pháo hoa nổ tung, đẹp tuyệt vời.
- Phi! Không có cảm giác mới mẻ!
Lâm Phàm chỉ nhìn thoáng qua, mục tiêu cuối cùng đặt là ả đàn bà đáng giận kia.
Có lẽ trong lòng ả không đếm được đã bắn bao nhiêu lần, nếu lần này không hoàn toàn đóng đinh ả thì sau này mình không họ Lâm nữa!
Thiếu công chúa đã sợ, mặt tái mét, hét rầm lên.
Lâm Phàm rượt theo phía sau, nhe răng lạnh lùng cười:
- Chạy đi, để xem ngươi có thể chạy đến đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận