Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 707: Nguyện thế gian ít vài người giống như vậy

- Đừng đuổi theo ta, ta biết sai rồi!
Thiếu công chúa của Nghệ Thần cung bị Lâm Phàm hù sợ vỡ mật, khuôn mặt sợ hãi trắng không chút máu.
Thuyền nhỏ bộc phát ánh sáng mang theo thân hình đối phương xuyên qua không gian, tốc độ rất nhanh, hai bên thuyền có cánh ánh sáng vỗ đập, mỗi lần vỗ cánh là hư không khuếch tán. Thuyền nhỏ là bảo bối, chưởng giáo Nghệ Thần cung rất xem trọng thiếu công chúa, có bảo bối đều để lại cho nàng, bảo đảm an toàn của nàng.
Lâm Phàm gầm lên:
- Không, ngươi không biết sai! Ngươi chưa từng nghĩ đến mình sai!
Giọng ồm ồm mang theo sức mạnh lớn làm máu trong người thiếu công chúa sôi trào.
- Năm lần bảy lượt, ngươi có biết mình đã làm bao nhiêu lần không? Bản phong chủ đã cho ngươi cơ hội nhưng tự ngươi không biết quý trọng, lần này không hoàn toàn đóng đinh ngươi thì trời sẽ giáng sét đánh, đồ đàn bà thối!
Hắn bị đối phương chọc giận lắm rồi, quá đáng hết sức, bắn một lần thì thôi đi, nói tiếng xin lỗi coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng làm lần thứ hai, thứ ba, mỗi lần đều cho rằng đương nhiên, bắn chết coi như ngươi xui.
Lâm Phàm không thể nhịn, phải xử đẹp, dù bây giờ có kho báu bí mật vô tận xuất hiện ở trước mắt thì hắn sẽ không nhìn một cái.
Lâm Phàm không thi triển Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn đối phương đến, hắn muốn xem nàng định chạy đi đâu.
Cho thiếu công chúa thấy hy vọng, khoảnh khắc sau đó nàng sẽ bị hắn đóng đinh tại chỗ.
Bùm!
Hư không nổ tung, tốc độ của hai người đều rất mau, thiếu công chúa nương thuyền nhỏ, Lâm Phàm thì dựa vào thân thể đụng thủng hư không, tiếng nổ không dứt.
Đối với thiếu công chúa thì âm thanh này như ma âm đòi mạng sau lưng.
Thiếu công chúa khóc hét toáng lên:
- Đừng đuổi theo ta!
Thiếu công chúa liều mạng chạy, nàng muốn trở về Nghệ Thần cung, đến đó là an toàn rồi. Sau đó nàng sẽ kêu phụ thân bắt tên này lại, bắn người đối phương thủng lỗ chỗ.
- Chạy, chạy nhanh cho bản phong chủ, nếu không sẽ đập gãy chân chó của ngươi!
Lâm Phàm bay ở bên trên, hắn muốn biết vị trí của Nghệ Thần cung, còn về dùng thiếu công chúa trấn lột Nghệ Thần cung thì hắn không định làm.
Thiếu công chúa khóc ròng, đây là giọt lệ sợ hãi hùng, khuôn mặt xinh đẹp mà ngây thơ giờ bị Lâm Phàm hù dọa kinh hoàng.
Môi trường bốn phía dần thay đổi, phía xa có một tông môn lớn hiện ra trước mắt.
Chưởng giáo, Thánh Tử đi trong tông môn, nói chuyện với nhau, lão chợt ngửi được mùi phía xa, vụt ngẩng đầu.
Chưởng giáo cười nói:
- Thánh Tử, nữ nhi của ta trở lại rồi.
Tuy hơi xa nhưng chưởng giáo đã cảm nhận được.
Thánh Tử tỏ vẻ sốt ruột nói:
- A? Về rồi?
Thánh Tử ngước đầu lên, hơi kích động, không biết thiếu công chúa quốc sắc thiên hương có vẻ ngoài như thế nào, tuy còn cách hơi xa nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt.
Thánh Tử kích động nói:
- Không tệ, đúng là xinh đẹp, còn rất ngây thơ, bản Thánh Tử thích nhất!
Không ngờ thật sự gặp tuyệt sắc.
Bộ dạng nôn nóng mê gái của Thánh Tử làm nhiều người Nghệ Thần cung cảm giác tên này không giống Thánh Tử, càng như một tay ăn chơi trác táng.
Tuy sắc đẹp cũng tốt nhưng với thân phận, địa vị của gã không thể nào không tìm thấy người đẹp.
Thật ra bọn họ nghĩ đúng, người này thật sự là Thánh Tử, cũng là công tử bột, bị Thánh Địa quản lý quá nghiêm khắc nên mới lén chuồn ra. Người biết gốc gác của Thánh Tử sẽ không để gã vào mắt, mặt ngoài nịnh hót nhưng chỉ đến thế là cùng.
Thánh Tử cứ nghĩ đi ra ngoài cũng không có gì thay đổi, ai dè gặp chưởng giáo Nghệ Thần cung, nói chuyện không hợp liền đánh nhau, gã cảm giác người này rất thô bạo.
Sau đó gã tự giới thiệu, chưởng giáo Nghệ Thần cung thay đổi thái độ ngay, làm gã suýt không phản ứng lại.
Thánh Tử vừa lòng nói:
- Bản Thánh Tử rất vừa lòng nữ nhi của ngươi, bản Thánh Tử muốn mang nàng về Thánh Địa.
Biểu tình ngạo nghễ lúc trước biến mất, thay thế là mắt hình trái tim.
Chưởng giáo cười tươi:
- Đây là vinh hạnh của tiểu nữ.
Có thể chắp nối với Thánh Tử của Thánh Địa vực ngoại giới sẽ được lợi nhiều, không có hại.
Đột nhiên có tiếng hét hoảng hốt vọng đến.
Thiếu công chúa kinh hoàng hét to:
- Phụ thân cứu nữ nhi với! Có người muốn giết nữ nhi!
Thiếu công chúa cực kỳ khủng hoảng, sư huynh, sư tỷ đều đã chết, nàng liều mạng mới trốn về, khoảnh khắc thấy tông môn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phàm lơ lửng giữa hư không, xòe năm ngón tay, ánh sáng ngưng tụ, một cây trường mâu nằm trong tay hắn, lắc cổ tay ném mâu về phía thiếu công chúa.
Một luồng sáng rạch phá hư không bay thẳng đến sau lưng thiếu công chúa.
Chưởng giáo mặt biến sắc, giọng như sấm nổ:
- Láo xược!
Chưởng giáo không ngờ có người dám xuống tay với nữ nhi của mình.
Phập!
Tiếng thịt bị đâm thủng.
Thiếu công chúa trở về Nghệ Thần cung liền thả lỏng tinh thần, nàng cảm nhận thịt đau nhói, khẽ rên, hé môi hồng phun ra búng máu.
Tiếng hét thảm cắt ngang trời.
Một cây trường mâu từ sau lưng đâm thủng thân thể thiếu công chúa đóng đinh xuống đất, tiếng ù ù không dứt, trường mâu run run một lúc rồi ngừng.
Thánh Tử vốn cười tươi thoáng chốc ngây ra:
- Vậy mà cũng xuống tay được?
Nữ thần đáng yêu như vậy mà bị đóng đinh chết, sao không vui vẻ một lần trước khi chết? Phí của trời.
Tên này bị khùng sao?
Chưởng giáo vừa kinh vừa giận cuồng rống, từng sợi tóc dựng đứng, mặt đỏ thẫm:
- A! Khốn kiếp! Nàng còn là con nít vậy mà ngươi xuống tay được, lão phu muốn lăng trì ngươi ra ngàn vạn mảnh!
Chưởng giáo mới nói xong lại có một cây trường mâu mang theo luồng sáng từ trên trời giáng xuống, tiếng xé gió không dứt, phập một tiếng ghim vào đầu thiếu công chúa.
Xung lực mạnh đâm thủng lỗ máu sau gáy thiếu công chúa, máu tuôn ra ồ ạt.
Lâm Phàm thở phào:
- Tổ cha nó, rốt cuộc giết chết, thể xác và tinh thần thông suốt, ý niệm trơn tru.
Rất sung sướng, gợi ý điểm vang lên chứng minh đối phương đã chết.
Tay chân chưởng giáo run rẩy:
- Sao có thể như vậy?
Chưởng giáo không ngờ nữ nhi của mình gặp kẻ biến thái như vậy, đã chết rồi còn bị thêm một nhát nữa, cây trường mâu thậm chí xuyên thủng đầu, hủy khuôn mặt.
Khóe môi Thánh Tử co giật, muội tử cứ thế chết, gã đi ra từ Thánh Địa, thị nữ đầu tiên lọt vào mắt cứ thế tiêu đời.
Thánh Tử chưa từng nghĩ trên đời có người không thương hương tiếc ngọc như vậy.
Thánh Tử đau lòng nói:
- Cái tên này, bị điên à? Người đẹp vậy mà ngươi cũng giết, ngươi có biết họ đều là đóa hoa, cần chúng ta dốc lòng chăm bón? Ngươi nhổ sạch luôn gốc rễ, không cho cơ hội nẩy mầm lại, ngươi là đồ tể!
Nói nhiều hơn nữa cũng không thể xóa nỗi đau trong lòng gã.
Toàn Nghệ Thần cung kinh sợ, sóng triều ngập trời.
Bọn họ nhìn đến cái gì?
Thiếu công chúa đã chết, chết ngay dưới mí mắt của họ, bị người dùng hai cây trường mâu hoàn toàn đóng đinh. Đặc biệt là cây cuối cùng, đâm thủng luôn đầu, hoàn toàn hết thuốc chữa.
Lâm Phàm lơ lửng trong không trung, không thèm quan tâm tình huống bên dưới:
- Nghệ Thần cung, thiếu công chúa của các ngươi rất láo, bắn bản phong chủ mấy lần, đã cho cơ hội rồi, lần trước không giết chết nàng, lần này xem như tính sổ.
Thánh Tử ngước đầu lên, lòng lạnh lẽo:
- Đồ tể Đại Thánh cảnh.
Mỹ nhân chết ngay trước mặt làm Thánh Tử hơi không chịu nổi.
Lâm Phàm nhìn xuống dưới, có khá nhiều cường giả, hắn đóng đinh thiếu công chúa của người ta ngay trong hang ổ thì hơi kiêu ngạo thật. Nhưng hết cách, nếu không làm như vậy thì không vượt qua được lòng mình.
Chưởng giáo kinh giận, không giữ bình tĩnh được nữa:
- Ta muốn giết ngươi!
Uy thế kinh khủng bộc phát ra từ người chưởng giáo, ảo ảnh khủng bố hiện ra trong không trung.
- Hơi bị lợi hại.
Lâm Phàm giơ tay lên, một giọt máu lặng lẽ bay xa, sau đó hắn dồn hết sức, quát lớn xông vào tông môn.
Lâm Phàm không đấu cứng với đối phương mà chuyên chọn giết đệ tử.
Thánh Tử ngạc nhiên đến ngây người:
- Dữ dội vậy?
Thánh Tử cứ nghĩ tên này sẽ thừa dịp bỏ chạy, không ngờ hắn xông thẳng vào. Gã thấy rõ ràng thực lực của đối phương cũng chỉ là Đại Thánh cảnh, nơi này thì có nhiều Đại Thánh cảnh.
Rất nhanh vang tiếng hét thảm.
Lâm Phàm rơi xuống đất liền giết chóc, một đấm đánh ra, không gian răng rắc tan vỡ, lực lượng cường đại chấn đám đệ tử gào thét không ngớt, xác chết nổ tung.
Công pháp Khí Xung Thần Quyền không tệ, khá bạo lực, còn có một đặc tính là tàn bạo giải thể, càng khiến người sướng hơn.
Thánh Tử nhìn chằm chằm xác chết kia thật lâu, tuy không thấy mặt nhưng gã tưởng tượng chắc chắn phá hủy toàn bộ mặt, không thể thấy hình dạng nữa:
- Cái tên tàn nhẫn, giết cả mỹ nhân, không nhịn được nữa! Ta phải cho ngươi biết mỹ nhân nên được che chở!
Thánh Tử lắc người, khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Nhưng khi Thánh Tử định tấn công thì linh cảm không may, quyền phong bên má trái hơi bị cuồng bạo.
Bùm một tiếng, Thánh Tử xoay tròn bảy trăm hai mươi độ bay đi xa, người bắn ra ánh sáng.
Răng rắc!
Hình như có tiếng vỡ nát, Thánh Tử rớt mạnh xuống đất.
Khóe môi Thánh Tử dính máu, trợn to mắt không tin nổi:
- Dữ dội vậy? Một đấm đánh nát bảo bối hộ thân của ta!
Trên người Thánh Tử có rất nhiều chí bảo hộ thân, nhưng đều bị đối phương một đấm đánh nát một món, siêu khủng bố.
Tứ Sí Thánh Ưng thấy Thánh Tử bị đánh thì rít lên chói tai, mắt bắn ra tia sáng lạnh, định tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Thánh Tử vội kêu tọa kỵ qua:
- Lại đây, đừng đi! Không liên quan đến ngươi!
Con súc sinh nhỏ này tính làm gì? Việc này không liên quan đến nó, đi lên đấu với người ta làm chi.
Tứ Sí Thánh Ưng lo lắng nói:
- Thánh Tử, người không sao chứ?
Nếu Thánh Tử bị gì thì nó không có kết cục tốt, sẽ bị nướng.
Thánh Tử nói:
- Không sao, chẳng qua mỹ nữ bị giết, giận qua tính đi lên dạy đối phương bài học, giờ không đánh lại người ta thì thôi bỏ. Ngươi đừng hành động, không liên quan gì ngươi, chúng ta cũng nên đi.
Tứ Sí Thánh Ưng kinh ngạc hỏi:
- Thánh Tử, cứ đi như vậy sao?
Thánh Tử lắc đầu nói:
- Ừ, bây giờ không đi chứ ngươi tính làm gì nữa? Mỹ nhân đã chết, ngươi kêu ta ở lại làm chi?
Tọa kỳ này ngu khó đỡ, sao nó không xem hiểu tình huống trước mắt? Gã đến đây vì mỹ nữ, giờ mỹ nữ bị người đâm chết, vậy là hết hy vọng.
- Ài, hy vọng thế gian này ít mấy tên đồ tể giết hại mỹ nữ như vậy.
Thật đau lòng, mỹ nữ vốn hiếm hoi, xem thủ đoạn của tên này quen thuộc như thế chắc chắn không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Bên kia sinh ra biến đổi.
Chưởng giáo nổi khùng lên, các trưởng lão xúm lên vây giết.
Lâm Phàm không quan tâm, giết chóc làm đệ tử tông môn sợ hãi.
Đã đến đây rồi thì kiếm một đống điểm vậy, mãi khi nào chết mới ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận