Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 708: Đưa sai, cũng vì hết cách rồi

Bùm!
Chấn động kịch liệt, chưởng giáo và các trưởng lão ra tay nghiền áp Lâm Phàm, đánh hắn lún sâu dưới lòng đất.
Hơi thở sâu dưới lòng đất đang yếu dần, một giọng nói vọng lên:
- Bản phong chủ còn bận việc, không đánh liều mạng với các ngươi nữa. Nhớ kỹ, đừng quá kiêu ngạo.
Yếu thật, còn cần hắn tự mình kết thúc.
Chưởng giáo điên tiết lao xuống:
- Lão phu muốn lột da của ngươi!
Chưởng giáo quyết lôi xác chết ra, hành xác một trận mới được.
Giây lát sau có tiếng gầm giận dữ bộc phát ra:
- Chết tiệt! Tiểu tử này đi đâu rồi? Hắn đã đi đâu?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chưởng giáo bay ra từ lòng đất, lơ lửng trên trời, mắt nhìn đăm đăm bốn phía, lão muốn tìm bóng dáng đối phương, tuyệt đối không để hắn biến mất ở chỗ này như vậy.
Chắc chắn hắn đang núp ở chỗ nào đó.
Các trưởng lão sợ, không dám nói lời nào. Chưởng giáo đang ở bờ vực nổi khùng, ai đi lên chọc lão là tự tìm đường chết.
Đám đệ tử thì ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thịt nát bấy, máu nhuộm mặt đất, nơi này mới diễn ra đại chiến vô cùng thê thảm. Đã chết nhiều người, thiếu công chúa cũng chết. Nếu bọn họ dám động đậy lung tung thì kết cục sẽ rất thê thảm.
- Đi thôi, đi.
Thánh Tử không muốn ở lại nữa, chẳng còn mong đợi. Mỹ nữ chết rồi, làm gì được bây giờ?
Khuôn mặt của mỹ nữ đúng là đẹp, nhưng giờ bị trường mâu đâm thủng, không dám xem nữa.
Thánh Tử đang định đi, chợt giọng chưởng giáo vang lên:
- Thánh Tử định đi đâu?
Giọng chưởng giáo hơi lạnh, răng va lách cách, không phải vì lạnh mà vì giận run người.
Bây giờ chưởng giáo hận muốn chém chết Lâm Phàm, nhưng đối phương đã biến mất, hy vọng cuối cùng là Thánh Tử, vậy mà giờ gã định đi.
Trời ơi đất hỡi, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này? Ta đã làm nghiệt gì? Vì sao mọi chuyện diễn ra trong một ngày?
Thánh Tử bình tĩnh nói, gã không sợ đối phương:
- Đương nhiên là rời đi. Bản Thánh Tử đến đây vì mang nữ nhi của ngươi làm thị nữ của bản Thánh Tử, dẫn vào Thánh Địa của bản Thánh Tử. Nhưng bây giờ người đã chết, biết làm sao? Trong lòng bản Thánh Tử cũng rất đau.
Thánh Tử phát hiện hơi thở của chưởng giáo hơi kỳ, sắp phun trào núi lửa. Gã cảm giác đối phương đã nhập ma, nếu không vuốt giận kịp lúc thì lát nữa có lẽ sẽ xảy ra đại chiến.
Thánh Tử đăm chiêu suy nghĩ:
- Nơi này nguy hiểm thật, lúc trước còn nịnh bợ, giờ khuê nữ chết liền nghĩ khác đi. Đừng nói là muốn bắt bản Thánh Tử lại, giam cầm?
Thánh Tử càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể. Tuy gã mang nhiều bảo bối trên người nhưng nếu đánh nhau thì gã không đánh lại người này.
Còn về Tứ Sí Thánh Ưng, tuy nó mạnh nhưng chỉ có một mình, liều mạng đấu rất chịu thiệt.
Nghe mấy câu đó, chưởng giáo siết chặt nắm tay, gân xanh nổi trên mu bàn tay, ngọn lửa đốt cháy trong lòng.
Các trưởng lão im thin thít. Hiện tại cảm xúc của chưởng giáo không ổn định, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Còn về Thánh Tử, bọn họ biết gã đến từ vực ngoại giới khác, hơn nữa thân thế tuyệt đối bất phàm.
Nhưng giờ xảy ra chuyện như vậy mà gã muốn đi, các trưởng lão cảm thấy rất quá đáng.
Thánh Tử thầm nghĩ chắc đối phương đau lòng không chịu nổi, muốn bồi thường.
Nhưng không còn mỹ nữ, gã rất bất đắc dĩ, nhìn đôi mắt rực cháy ngọn lửa của chưởng giáo thì gã biết chuyện này khó giải quyết.
- Ài, tên kia rất đáng giận, Nghệ Thần cung xảy ra chuyện như vậy, bản Thánh Tử cũng rất buồn. Nói sao thì bản Thánh Tử có mặt ở đây, tận mắt chứng kiến cảnh đó. Đây là một tấm lệnh bài, sau này nếu có chuyện gì có thể cầm nó đến Thánh Địa tìm bản Thánh Tử, chuyện gì đều có thể giải quyết giúp ngươi.
Thánh Tử đưa ra một tấm lệnh bài màu đen, bên trên điêu khắc một loài chim dữ, nhìn thoáng qua như vật sống.
Chưởng giáo nhận lấy, không nỡ vứt đi, đây không phải lệnh bài bình thường, là vật thần.
Tâm tình buồn bã vì mất nữ nhi bỗng chốc trở nên tốt đẹp, chưởng giáo muốn mỉm cười nhưng cố nén lại, nếu cười ở chỗ này thì sẽ xảy ra chuyện.
Thánh Tử đã nhìn thấu:
- Chắc chắn vừa rồi lão già này muốn cười!
Rõ ràng người này muốn cười nhưng chắc hiểu được cười ra tiếng thì ảnh hưởng không hay nên cố nén.
- Các vị, xin hãy nén bi thương, cáo từ.
Thánh Tử không muốn ở lại, người nơi này không có tình cảm gì hết. Người này mới chết khuê nữ, nhưng được gã tặng cho tấm lệnh bài liền muốn cười, tàn nhẫn, máu lạnh biết bao.
Gã là người ngoài, không có chút quan hệ gì với mỹ nữ kia, thấy nàng chết thảm làm lòng gã hơi buồn, còn người này là phụ thân mà không có phản ứng gì, quá ác.
Chưởng giáo muốn giữ lại nhưng Thánh Tử thì chẳng muốn ở lâu thêm phút nào, gã cưỡi Tứ Sí Thánh Ưng bay đi. Nơi này không có mỹ nữ thì đi chỗ khác tìm, gã không tin xuống núi, ở bên ngoài với phẩm chất và bề ngoài của gã mà không tìm thấy thị nữ.
Lâm Phàm đã tỉnh lại, tinh khí thần phục hồi bình thường:
- Thú vị, tạm thời bản phong chủ không rảnh dây dưa với các ngươi, chờ có thời gian sẽ xử sau.
Phá hoại Nghệ Thần cung rất sướng tay, cũng kiếm được điểm, xem ra tới lúc về tông rồi.
Trong thời gian này chạy lung tung, kiếm được điểm tuy không nhiều nhưng cũng không tệ.
Từ Đại Thánh cảnh đột phá đến Chí Tiên cảnh cần nội tình hơi hùng hậu, nếu để người ta biết mức độ nội tình cần thiết để hắn tăng tu vi chắc sẽ sợ chết khiếp.
- Thánh Tử thật sự đưa lệnh bài của chân quân cho họ?
Giọng của Tứ Sí Thánh Ưng rất trong trẻo, êm tai, nếu không phải loài chim chắc đã bị Thánh Tử chà đạp rồi.
Thánh Tử bất đắc dĩ kêu lên:
- Ôi chao, xảy ra chuyện, lấy nhầm lệnh bài.
Tứ Sí Thánh Ưng kinh ngạc hỏi:
- Vậy có cần quay lại không?
Thánh Tử xua tay:
- Về cái gì, đã tặng rồi, thôi kệ, dù sao không có giao tình gì với họ, nếu họ thật sự đi chỗ đó thì có bị gì cũng không thể trách ta, coi như đưa đúng.
Thánh Tử sẽ không thừa nhận mình đưa sai, nhưng hình như là Thánh Tử khác của Thánh Địa giữ lệnh bài đó, mỗi tội đã bị gã chém rồi.
Bởi vậy nếu Nghệ Thần cung đi thật sẽ được đối xử đặc biệt.
Nhớ lại kẻ đâm thủng mỹ nữ làm Thánh Tử rất giận, cô nương đáng yêu thuần khiết biết bao, cứ thế chết đi, không có cả cơ hội giải thích.
Quá tàn nhẫn.
Lâm Phàm trở về Viêm Hoa tông, thả ra đại trận hộ tông trong ngân hà bàn. Sao giăng đầy trời bao phủ tông môn, các đệ tử giật mình ngẩng đầu lên, rất tò mò cảnh tượng này, chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy.
Nhóm Dương Vạn Chân đã hoàn toàn thần phục, không có ý nghĩ gì khác.
Còn làm sao được, đã thề rồi thì phải nhận, nếu không chịu nhận thì trời phạt không phải đùa, luôn luôn treo trên đầu họ chờ ai chống cự sẽ chết đầu tiên.
Đám Động Côn không cam lòng, bọn họ nhìn phía xa, chỗ đó là nhà vệ sinh của Viêm Hoa tông, bọn họ thói quen ở đó rồi nhưng nay bị người cướp mất.
Nhưng không còn cách nào, thực lực không bằng người ta, không được dọn nhà vệ sinh.
Bọn họ rất lo lắng nếu sau này tiểu tử kia tiếp tục thông báo tuyển dụng nhân tài trở về, thực lực của bọn họ luôn xếp chót thì cuối cùng có thể làm công việc gì?
Người của Tịnh Không thánh địa an cư lạc nghiệp, dần thói quen chỗ này, tuy mỗi ngày phải trồng trọt nhưng ít ra an toàn.
Một đám con nít vô tự chạy trên ruộng, bọn họ né thoát diệt tông, không có nhiều trí nhớ về Tịnh Không thánh địa.
Nam nhân vạm vỡ ban đầu cầm búa giờ đổi thành cuốc, đầu bịt khăn lau mồ hôi, cuốc đất bùn:
- Sư tỷ, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, cuộc sống bây giờ xem như bình yên.
Gã biết sư tỷ vẫn không cam lòng, còn ôm thù hận Tịnh Không thánh địa bị diệt.
Nhưng Huyền Không giáo quá cường đại, với thực lực của bọn họ không cách nào đối kháng.
Ánh mắt nữ nhân kiên quyết, rực cháy lửa thù hận:
- Không báo thù tông thề không bỏ qua!
Nam nhân vạm vỡ bất đắc dĩ, không biết nên khuyên nhủ thế nào. Gã rất hiểu thù tông môn không đội trời chung, nhưng bây giờ bọn họ sống sót đã là may mắn lớn.
Còn về tiêu diệt Huyền Không giáo thì hoàn toàn không thể nào.
Hôm sau.
Tri Tri Điểu bay đến bên trên tông môn, nhiều đệ tử biết nó, đều đang chờ, bọn họ muốn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm ở trong tông môn một ngày, chuẩn bị ra ngoài tu luyện, kiếm điểm, tăng cao công pháp, nhưng hắn vẫn xem nội dung trên Tri Tri Điểu.
- Ủa? Lên bảng rồi.
[Ngân Hà giáo ở Nguyên Tổ vực diệt tông không thành công bị diệt lại, toàn tông môn bị một người toàn diệt, tông chủ và trưởng lão bị hàng, thảm! Thảm! Thảm!]
Lâm Phàm sớm biết chuyện này sẽ bị phanh phui ra, lúc đại chiến Tri Tri Điểu ở xa xem.
Hắn đọc tiếp.
[Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại mang theo một đứa trẻ khủng bố liên tục diệt ba tông, không người ngăn được.]
[Sứ giả hòa bình Tần Phong sáng lập tổ chức hòa bình Hải Quân, mời đồng bọn tham gia nhưng bị từ chối, suýt đánh nhau.]
Lâm Phàm xem rất kỹ, có một số nội dung hắn chưa tiếp xúc được nhưng giúp tăng thêm kiến thức.
Hắn không ngờ Tần Phong thật sự thành lập Hải Quân, thật là một người có ý tưởng.
Việc ở Nguyên Tổ vực khiến nhiều người chú ý.
Hiện giờ các giới vực xem như bình ổn, bị mỗi tông mạnh, Thánh Địa chiếm lĩnh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không biến động lớn.
Tình huống trong Nguyên Tổ vực khiến một số người chú ý, làm họ có ý tưởng lớn.
Một số tông môn ở Nguyên Tổ vực như Huyền Không giáo, Bắc Sơn phủ, Yêu Thần tông khi biết Ngân Hà giáo bị diệt thì hết hồn, luôn miệng hô không tin nổi.
Ngân Hà giáo xem như tông môn ngang ngửa với họ, giờ nó bị người diệt tông làm bọn họ cảm thấy kinh hoàng.
Xuất hiện thế lực có thể tiêu diệt Ngân Hà giáo thì cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Trong phút chốc nhiều tông môn Nguyên Tổ vực lòng người hoảng sợ, cực kỳ lo lắng.
Đột nhiên từ sơn môn vọng lại âm thanh.
Giọng nói từ phía xa truyền đến:
- Lão ca, mau ra đây!
Kèm theo tiếng đệ tử bảo vệ sơn môn răn dạy.
Lâm Phàm nghe giọng nói đó cảm giác hơi quen tai, hình như là người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận