Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 709: Hắn đã nói sẽ không cho ai biết

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Một người một heo đứng trước cửa sơn môn.
- Ta nói này các vị, ta thật sự đến tìm người, sao các ngươi có địch ý với ta lớn như vậy?
Chu Phượng Phượng ngây ra, đã bảo là tới tìm người mà sao không tin?
Heo mập đang hút đất, nó không quan tâm mấy chuyện này.
Đệ tử trông giữ sơn môn rất cảnh giác nhìn một người một heo. Rất quái dị, lão nhân này cưỡi con heo đến, nói là tìm lão ca. Bọn họ không biết toàn tông môn có ai làm lão ca của lão được, không lẽ là nhóm trưởng lão?
Chu Phượng Phượng nói:
- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, nếu ta muốn vào thì hai ngươi không ngăn được, có tin không?
Khi Chu Phượng Phượng thoáng thấy bóng Lâm Phàm vội la lên:
- Lão ca! Ở đây này! Các ngươi thấy chưa, hắn là lão ca của ta, làm như ta lừa các ngươi vậy.
Hai đệ tử quay đầu lại, khi thấy Lâm sư huynh thì tập thể ngây người. Từ khi nào sư huynh ở bên ngoài quen một lão đệ? Hơn nữa tuổi tác lớn như vậy.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi đến đây được?
Chu Phượng Phượng đắc ý chỉ vào Dương Dương, nói:
- Lão ca, dễ thôi mà, tìm lão ca thì dựa vào Dương Dương một đường hít tới đây. Mà đừng nói nữa, lão ca mau đi theo ta, có việc lớn cần bàn.
- Vùng đất mạo hiểm?
Nghe Chu Phượng Phượng nói làm gợi lên hứng thú của Lâm Phàm, không lẽ người này là kẻ kết thúc vùng đất mạo hiểm? Tìm kiếm toàn dựa vào con heo hít hửi.
Chu Phượng Phượng cực kỳ nghiêm túc, mắt phát sáng nói:
- Ừm! Lần này là cuộc mua bán lớn!
Heo mập vẫn hút đất, nhưng kêu hai tiếng:
- Ụt ụt!
Sau khi ăn trái cây kia vào bốn móng của heo mập biến đen, như được kim loại đen tưới lên, hơi bất phàm.
Lâm Phàm hơi động lòng, không ngờ là cuộc mua bán lớn, thú vị, hắn đang phát rầu không có chỗ kiếm điểm.
Vùng đất mạo hiểm bình thường không cung cấp đủ nhu cầu, chỉ có những vùng đất mạo hiểm hơi lợi hại mới cung cấp đủ con đường điểm của hắn.
Tuy quen người này không lâu nhưng khá đáng tin, ít ra đã trải qua vùng đất mạo hiểm một lần, hai người một heo có độ ăn ý.
- Khoan vội, đã là mua bán lớn thì cần tu dưỡng tốt đã.
Nếu là vùng đất mạo hiểm cỡ lớn thì phải điều dưỡng nội tâm, ví dụ cho mình một nhát kiếm bình ổn nỗi lòng xao động.
Chu Phượng Phượng sốt ruột đổ mồ hôi, thúc giục:
- Không thể đợi, lão ca, chúng ta phải đi mau, nếu không sẽ không kịp!
- Gấp dữ vậy? Đừng nói với ta là vùng đất mạo hiểm kia không phải ngươi phát hiện mà còn có người khác vào trước rồi?
Lâm Phàm cảm giác người này là lạ, sao nóng nảy như thế.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ muốn khóc:
- Đương nhiên là ta phát hiện, nhưng có chút chuyện hơi phức tạp. Lão ca, thật sự không thể đợi nữa, chúng ta đi mau lên, nếu không thì cuối cùng không có canh mà húp! Đi trên đường rồi ta sẽ nói cho nghe.
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, nếu vậy thì phải nhanh lên, đừng để có kho báu lớn cuối cùng bị người ta chiếm hết thì lỗ to.
Chu Phượng Phượng leo lên heo mập, ngoắc Lâm Phàm:
- Lão ca, lên heo nào, đường đi hơi phức tạp, chỉ có Dương Dương mới mang chúng ta đi được.
Lâm Phàm ngây ra, liếc sang các sư đệ.
Các sư đệ đều có mặt, kêu hắn cưỡi heo, nếu đồn ra ngoài thì sĩ diện ở đâu?
Chu Phượng Phượng thúc giục, nóng nảy ước gì bay qua ngay:
- Lão ca, còn ngẩn ra làm gì? Nếu không đi thì muộn thật, khi đó đồ của chúng ta đều bị đám kia cướp hết. Đó là mộ lớn, thật sự không tầm thường.
- Thôi, mất mặt thì kệ nó.
Lâm Phàm nghĩ vậy, leo lên ngồi sau Chu Phượng Phượng.
Chu Phượng Phượng nhéo hai lỗ tai heo, hét to:
- Dương Dương, xuất phát!
Heo mập đang hút đất kêu ụt ịt, bốn móng heo luân phiên hóa thành luồng sáng bay nhanh về phía xa.
Hai đệ tử giật bắn người:
- Sư huynh lợi hại quá đi!
Bọn họ thấy tận mắt sư huynh ngồi trên heo mập, đi nhanh như bay.
Nhưng họ không rõ tại sao sư huynh có lão đệ lớn tuổi như vậy, trông già chát, kỳ cục hơn là cưỡi trên con heo.
Tốc độ của heo mập rất mau, vì nhờ ăn trái cây.
Tu vi của Chu Phượng Phượng cũng đột phá đến Chí Tiên cảnh sơ kỳ.
Lâm Phàm biết trái cây kia đúng là không tầm thường, nếu không đã chẳng có công hiệu lớn đến vậy.
- Cái gì? Ngươi ra sai sót nên mới nhớ tới bản phong chủ? Bản phong chủ không đi! Dừng lại ngay, bản phong chủ muốn về tông!
Lúc này Chu Phượng Phượng kể lại vụ việc, Lâm Phàm nghe xong nổi giận. Cái tên này, uổng công hắn hơi tin lão, nào ngờ xảy ra chuyện mới nhớ tới hắn.
Chu Phượng Phượng nóng nảy phân bua:
- Lão ca, đừng vậy mà! Nghe ta giải thích đã, sự việc không phải như vậy!
Bây giờ chỉ có lão ca mới cứu lão được, nếu hắn không đi thì thật sự sẽ nhường mộ lớn cho người khác thật.
Lâm Phàm xụ mặt hỏi:
- Được rồi, ngươi nói đi, ta chờ nghe ngươi nói ra lý do gì.
- Không phải lão đệ không kêu lão ca mà vì chỗ đó quá nguy hiểm, ta không muốn để lão ca gặp rắc rối. Hơn nữa ta định xung phong, nhìn xem tình huống bên trong thế nào trước đã, nên kêu người từng cùng nhau đi vùng đất mạo hiểm. Không ngờ tên đó thông báo một người khác, nói là sẽ không có người nào biết nữa, hắn bảo đảm. Nhưng tên thứ hai nói cho bằng hữu biết, rồi bằng hữu réo gọi nhau, sau cùng mộ lớn bị công khai, mấy chục người kéo đến, bọn họ quen biết nhau, chỉ có ta không biết ai.
Chu Phượng Phượng tan nát cõi lòng, chuyện này làm lão cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lão ca rất táo bạo, hành động cùng hắn quá nguy hiểm, khó bảo đảm mạng nhỏ nên lão mới ngu đi kêu người khác nhập bọn, không ngờ tên kia vô sỉ hơn, thông báo cho người khác. Lão bị tổn thương, rốt cuộc còn niềm tin giữa người với người không?
Chu Phượng Phượng vốn định bỏ qua, chấp nhận vào cho rồi. Nhưng lão phát hiện đám người kia ánh mắt là lạ nhìn mình, hình như định vào trong rồi xử đẹp lão. Khoảnh khắc đó Chu Phượng Phượng hèn, đành tìm người đáng giá tin tưởng nhất.
- Nhiều người như vậy.
Lâm Phàm suy tư, xem ra vào vùng đất mạo hiểm này sẽ có nhiều chuyện đây.
Chu Phượng Phượng vỗ đầu heo, hỏi:
- Lão ca nghĩ ta là loại người nào? Ta thật lòng chân thành, vào phút nguy cấp này người ta nghĩ đến đầu tiên là lão ca. Dương Dương, ngươi nói có đúng không?
Heo mập kêu:
- Ụt ịt!
Người ngoài không nghe hiểu tiếng heo nhưng nghe như đang bảo: Ngươi là đồ ngốc, tất cả đều tại ngươi chuốc rắc rối.
Sau đó nói chuyện tiếp.
Lâm Phàm được cho biết mộ lớn không nằm ở Nguyên Tổ vực mà tại Thương Hải vực, dưới đại dương mênh mông, Chu Phượng Phượng tốn nhiều công sức mới tìm được vùng đất mạo hiểm đó.
Tuy chưa vào nhưng Chu Phượng Phượng dạo một vòng bên ngoài, biết đây là mộ lớn.
Lối vào mộ lớn có bốn tượng đá quái dị, khác với chất liệu đá bình thường, trông càng giống như chất liệu nào đó chưa từng thấy. Nó phát ra hơi thở khiến người khó chịu nổi, dường như những tượng đá là vật sống.
Một người một heo không dám ở lại, tất nhiên phải chạy trốn, tìm người giúp đỡ.
Lâm Phàm vỗ vai đối phương:
- Ngươi đấy, rất nghĩa khí, khi có lợi không nhớ đến bản phong chủ, xảy ra chuyện liền tìm bản phong chủ. Lần này qua đi xem như chúng ta không quen nhau, ngươi và heo của ngươi cứ sống theo ý mình, bản phong chủ không muốn quen ngươi.
Thất vọng, rất làm người ta thất vọng, hắn không muốn nói nhiều nữa.
Chu Phượng Phượng sốt ruột nói, vội nhận hèn:
- Lão ca, đừng vậy mà! Là ta sai được chưa? Cho ta cơ hội thứ hai, ta thề sau này gặp vùng đất mạo hiểm mà không thông báo với lão ca thì ta sẽ suốt ngày kêu ụt ịt như con heo này!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không chấn động, hơi thở huyền diệu hòa vào trong.
Lời thề thật sự đã chứng.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Xem ngươi ra vẻ đã hối cải thì thôi lần này tha thứ, đừng nói nhảm nữa, vào trong nghe theo bản phong chủ chỉ huy. Chỉ số thông minh như ngươi còn muốn thám hiểm vùng đất mới, chết cũng không biết chết như thế nào.
Người chỉ số thông minh thấp như vậy mà quen được hắn là may mắn.
Chu Phượng Phượng không cãi lại, lão ngậm bồ hòn nhục nhã này, nếu chọc giận lão ca, về sau gặp chuyện hắn sẽ không chịu giúp.
Thật lâu sau, Lâm Phàm cảm giác đã rời khỏi Nguyên Tổ vực, vì không khí khác biệt. Trong không khí mang chút ẩm ướt, vì cách mặt biển rất gần.
Chu Phượng Phượng vội nói:
- Lão ca, chúng ta sắp đến rồi, ở ngay phía trước. Ta đã nghiên cứu mộ lớn kia, thời gian nó chính thức mở ra là khi mặt trời lặn.
- Không sao, khi nào đi vào đều được. Nếu bọn họ đi vào trước thì chúng ta khoan vào, chờ ở bên ngoài, đứa nào ra đập đứa đó.
Đã lâu rồi Lâm Phàm không làm chuyện như vậy, ôm cây đợi thỏ, giải quyết một lần cho mãi mãi. Nhưng phát hiện mộ lớn kinh người, nếu không tự mình trải qua nguy hiểm thì cuộc đời có tiếc nuối.
Chu Phượng Phượng nghe lão ca nói như vậy thì phục sát đất:
- Được đấy lão ca!
Sao lão không nghĩ ra cách ôm cây đợi thỏ này nhỉ? Ai đi vào đều như nhau, chờ từng tên đi ra đánh gục, cuối cùng thứ bên trong đều vào túi của họ.
Phía xa đứng một đám người lắng nghe tiếng nước biển vỗ vào đá.
Đám người đang nói chuyện chợt nghe tiếng heo kêu, bọn họ liếc nhau, hơi ngạc nhiên. Họ cứ ngỡ Chu Phượng Phượng đã đi, không ngờ lão vòng về, còn dẫn theo một người.
Không lẽ tìm trợ thủ?
Nhưng trợ thủ này chẳng là gì, bọn họ có nhiều người ở đây, sợ gì hai người kia?
Một nam nhân anh tư không tầm thường cười hỏi:
- Sao ngươi trở lại?
Chu Phượng Phượng không quen đối phương, rất là bất mãn nói:
- Là ta phát hiện mộ lớn này, sao ta không thể đến?
Nam nhân kia định đáp trả nhưng bị một người khác ngăn lại.
Đây là người thứ hai mà Chu Phượng Phượng cho biết, cũng là gã nói với bằng hữu tốt, sau đó càng lúc càng đông người biết, đến bây giờ tổng cộng hai mươi mấy người.
Vương Hằng mỉm cười, hơi nghi ngờ hỏi:
- Vị này là . . .?
- Đây là lão ca của ta. Vương Hằng, nhà ngươi rất khiến người thất vọng, ta mang ngươi đến vậy mà ngươi dẫn theo nhiều người như thế!
Chu Phượng Phượng tức xì khói, giống như thứ mình yêu thích bị nhiều người chia sẻ.
Vương Hằng bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Ngươi nói sai rồi, ta chỉ báo cho một người, ai ngờ đến nhiều người như vậy.
- Ngươi . . .!
Chu Phượng Phượng không muốn nói nữa, chỉ muốn chửi thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận