Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 710: Lòng nhỏ máu, tất cả dừng tay cho ta

Lâm Phàm kéo Chu Phượng Phượng lại:
- Đừng cãi, không có gì hay.
Dù sao kết quả cuối cùng đều như nhau, có thể đi vào vùng đất mạo hiểm vừa kiếm thêm thu nhập ngoài lề, thật tuyệt.
Chu Phượng Phượng tức giận nói chuyện phun nước miếng:
- Lão ca nói xem chuyện này có làm người ta tức không hả?
Một nữ nhân đứng ra:
- Chu Phượng Phượng, ta cho rằng bằng hữu của ngươi nói rất đúng, cãi cọ không ích chi.
Giọng của nàng rất hay, vóc dáng rất tuyệt, trước nhô sau vêu, khuôn mặt tươi tắn xinh xắn. Nhưng hiện giờ vực ngoại giới dung hợp, khó đoán tuổi thật thế nào. Ai tin Chu Phượng Phượng đã hơn sáu trăm tuổi? Bề ngoài nhiều nhất cỡ sáu, bảy chục tuổi.
Vương Hằng mở miệng nói:
- Đủ rồi, đừng cãi nữa. Mộ lớn này thuộc về vùng đất mạo hiểm viễn cổ, bên trong ẩn giấu nguy cơ vô hạn, có nhiều người đến cũng tốt, nếu xảy ra chuyện gì có thể giúp đỡ nhau. Là ngươi phát hiện mộ lớn này, lát nữa nếu ngươi ở bên trong gặp bất trắc, chúng ta nghĩ tình sẽ ra tay cứu ngươi.
Vương Hằng chiếm vị trí cầm đầu, người xung quanh đều nể nang vài phần.
Lúc này mặt trời ở phía xa dần hạ xuống, tia sáng phản chiếu trên mặt nước hình thành một con đường.
Mọi người thấy cảnh đó lộ vẻ mừng rỡ:
- Đi! Mộ lớn đã mở, cơ duyên ở bên trong, ai lấy được trước thì là của người đó!
Bọn họ bỏ quên Lâm Phàm và Chu Phượng Phượng, lo lao nhanh về phía nước biển, ánh sáng bao bọc người họ, chém nước biển tách ra, lặn xuống chỗ sâu bên trong.
Chu Phượng Phượng tức giận mặt đỏ rần, sắp hận chết Vương Hằng:
- Đám khốn kiếp này, tức chết ta! Còn Vương Hằng nữa, ta thật sự bị mù mắt, vì sao chọn tiện nhân này! Lão ca, nhớ cẩn thận đám người kia, toàn là hạng người không đơn giản, hoặc là đệ tử của đại tông môn, hoặc là dòng chính gia tộc lớn truyền thừa đã lâu, có nhiều thủ đoạn.
- Sao ngươi nói không biết họ mà, làm sao biết lai lịch của họ?
Lâm Phàm hơi thất vọng với người này, chỗ tốt vậy mà không báo cho hắn biết trước, đi nói cho người khác, người ta có đáng tin hơn hắn không?
Chu Phượng Phượng chua chát nói:
- Ta không biết, bọn họ mới đến đã tự giới thiệu, gì mà đại tông môn mấy vạn năm, Thánh Địa viễn cổ mấy chục vạn năm, không biết họ hù ta hay đúng thật. Ta có xem rồi, vài người thứ hạng đằng trước ta, bốn trăm mấy, một số lớn tuổi không vào danh sách được. Tóm lại là ỷ lớn hiếp nhỏ, một đám khốn kiếp!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên đáy biển sinh ra chấn động lớn, hình như có đánh nhau, vì các tia sáng từ đáy biển đâm thẳng lên mặt biển, bắn tung ra.
Còn có máu chậm rãi loang lổ trên mặt biển, đám người này chưa đi vào, chắc đánh nhau với thứ gì.
Chu Phượng Phượng hưng phấn nói:
- Ta biết rồi, họ đang đánh với bốn tượng đá! Khi ta và Dương Dương phát hiện chỗ này thì mặt trời sắp lặn mất, bốn tượng đá không nhúc nhích, toát ra hơi thở âm lạnh, chắc chúng là kẻ bảo vệ mộ lớn. Bọn họ đang kịch chiến! Tổ cha nó, tốt nhất là chết vài tên!
Lâm Phàm đợi một lúc, thấy tình hình đã ổn định, lên tiếng:
- Đi, xuống dưới xem, nhớ đừng ra tay.
Hai người một heo lặn xuống nước. Nước biển tách ra không làm ướt người họ, lặn xuống đáy biển, cách thật xa xem bốn pho tượng đá đã sống lại, mắt đỏ rực đang đánh nhau với đám người kia.
Không phải linh vật, có lẽ vì mộ lớn khiến chúng nó hoạt động khi gặp kẻ xâm nhập.
Chỗ đó đã có người bị thương, nhưng không quá nặng.
Lâm Phàm quan sát:
- Thực lực của đám người kia tạm được.
Đều có tu vi Chí Tiên cảnh, xem ra không thổi phồng, chắc đều ra từ chỗ lớn. Thực lực không tệ nhưng nội tình thì bình thường, tu vi mạnh nhất ngang ngửa Dương Vạn Chân.
Đương nhiên bọn họ mạnh hơn Dương Vạn Chân, nếu họ thật sự đến từ thế lực lớn thì không thiếu thủ đoạn hộ thân.
Thủ đoạn của Vương Hằng hơi hung mãnh, tuy đánh ung dung nhưng mỗi lần ra tay sẽ mang đến đả kích hủy diệt không thể chữa khỏi cho bốn tượng đá.
Rất nhanh, bốn tượng đá sụp đổ thành đá vụn chìm xuống đáy biển.
Vương Hằng ngoái đầu liếc nhóm Lâm Phàm một cái, khóe môi cong lên, sau đó hóa thành luồng sáng lao vào mộ lớn.
Chu Phượng Phượng sốt ruột thúc giục:
- Lão ca, chúng ta mau lên, bọn họ vào rồi!
Chậm chân một bước là thua sạch, đây là mộ lớn do lão phát hiện, sao có thể để đám người kia chiếm lợi?
Lâm Phàm răn dạy:
- Gấp cái gì. Đừng ồn ào, cứ đi theo ta, bộp chộp giống như ngươi mà muốn vào vùng đất mạo hiểm, có ngày chết ở bên trong.
Người này tuy biết tìm vùng đất mạo hiểm nhưng tâm tính rất dở, sống đến bây giờ xem như may mắn.
Heo mập thì không nóng nảy, luôn hút đất bùn ở đáy biển, hoàn toàn vô dụng, một con heo mập không có chí hướng, chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt.
Bị răn dạy, Chu Phượng Phượng không có lời nào để nói. Lão đã chọc vào ai? Lão phát hiện vùng đất mạo hiểm, lão nên là công thân, lão còn là người cầm đầu.
Nhưng xem bây giờ . . .
Thôi, miễn lấy được đồ, húp canh cũng tốt.
Lâm Phàm đi tới lối vào, bước chân vào trong, sau đó tạm dừng, lấy tế đàn ra khỏi trữ vật giới chỉ bít kín lối vào.
Chu Phượng Phượng tò mò hỏi:
- Lão ca làm gì vậy?
- Để chặn lối vào, đi vào rồi thì đừng mong ra ngoài. Nếu không tin thì ngươi đẩy thử, xem có di chuyển được không?
Lâm Phàm lắc đầu, hơi thất vọng. Muốn gặp người theo kịp bước chân của hắn quá khó khăn, cách dễ như vậy mà không nghĩ ra được, còn muốn lấy được tài phú trong vùng đất mạo hiểm? Nằm mơ.
Chu Phượng Phượng giật nảy mình, luôn miệng khen thiên tài:
- Lợi hại, vậy mà ta không nghĩ ra!
Cách như vậy cũng nghĩ ra được, chặn cửa vào, mặc kệ nhóm người kia lấy được thứ gì thì khi chạy tới đây đều không thể ra ngoài, đồ vật đều thuộc về họ.
Chu Phượng Phượng nhe răng lộ nụ cười kỳ dị:
- He he, bây giờ là bắt lươn trong rọ, để xem bọn họ đi ra kiểu gì. Đi, đi vào chém giết.
Chu Phượng Phượng rất háo hức, chắc có nhiều yêu thú cường đại đang chờ họ.
Nhóm Vương Hằng lẻn vào trong, bước đi nhanh. Sinh ra từ thế lực lớn, bọn họ đều biết thứ càng quý báu càng được đặt ở chỗ sâu nhất, vào tận cùng bên trong mới tìm được bảo bối quý trọng.
Nơi này là mộ lớn, bốn tượng đá ở bên ngoài, bên trong có một số phù văn huyền diệu khó hiểu, nhìn là biết người chôn ở đây không đơn giản.
Nam nhân mặc áo giáp vàng dò hỏi:
- Ngươi nói xem nhóm Chu Phượng Phượng có đi vào không?
Vương Hằng xem như thủ lĩnh của nhóm người, bọn họ đều quen nhau, chẳng qua kiếm đại cái cớ trước mặt Chu Phượng Phượng, vờ như không quen, mục đích cuối cùng là nuốt mộ lớn này.
Vương Hằng cười khẩy nói:
- Hừ! Không vào thì thôi, nếu vào thì cho bọn họ có vào không ra.
Trong lòng Vương Hằng có toan tính, nhiều người đi vào, nếu chỉ có một của báu thì sẽ xảy ra trận đại chiến, gã phải giữ thực lực chờ đến cuối cùng.
Không chỉ mình Vương Hằng có suy nghĩ này, những người đi vào đều nghĩ như vậy.
Mới rồi đánh nhau với bốn tượng đá thật ra cả nhóm đều còn sức, không ai đánh hết mình, bị thương cũng là giả bộ qua mắt người khác.
Lúc này Vương Hằng lấy một cây nhang màu đen ra cắm dưới đất, đốt cháy:
- Được rồi, chúng ta đi, cây nhang này sẽ dụ yêu thú đến chặn đường đi của bọn họ, có lẽ không cần chúng ta ra tay thì họ đã chết vào tay yêu thú.
Mọi người nghe vậy đều gật gù, cũng càng cảnh giác Vương Hằng hơn.
Một người đi vào thì mạo hiểm quá lớn, kêu nhiều người chút mới có hy vọng, nhưng khi được đến của báu sẽ mở ra đại chiến.
Chu Phượng Phượng sốt ruột nói:
- Đám người kia chạy nhnah quá!
Nửa ngày không thấy bóng người.
- Sao không thấy một con yêu thú, mộ lớn này chẳng lẽ không có gì hết sao? Ngươi có lầm lẫn gì không? Đừng nói là đã bị người nhanh chân giành vào trước rồi.
Lâm Phàm không quan tâm bảo bối, hắn chỉ để ý yêu thú, không có yêu thú thì vùng đất mạo hiểm này không đáng một đồng, không được ích gì.
Chu Phượng Phượng phản bác:
- Không thể nào! Ta đã khảo sát mộ lớn này rồi, tuyệt đối không có người tiến vào, ta tìm kiếm được nó cũng tốn nhiều công sức. Nếu không dựa vào Dương Dương thì nằm mơ mới tìm tới đây được.
Heo mập dọc đường đi không ngừng hút tới bây giờ nghe vậy ngoắc đuôi ngắn chứng minh mình có ích.
Lâm Phàm giơ tay ra hiệu yên lặng:
- Chờ đã!
Phía xa có tiếng động vọng lại, hơi trầm thấp, nghe như tiếng gầm gừ.
Biểu tình của Lâm Phàm nghiêm túc, lắng nghe kỹ:
- Có nghe được âm thanh gì làm ngươi cảm giác tim đập nhanh không? Âm thanh này rất tuyệt vời, giống cái kia.
- ???
Chu Phượng Phượng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lâm Phàm. Lão ca đang nói gì vậy? Sao không nghe hiểu gì hết?
Đột nhiên!
Chu Phượng Phượng thấy lão ca lấy binh khí ra, Lang Nha Bổng và nồi, chớp mắt xông lên trước như một cơn gió.
- Lão ca, làm gì vậy? Đừng xung động, thông cảm cho ta với!
Chu Phượng Phượng ngẩn ngơ, hắn tính làm chuyện gì vậy?
Đã nghe được âm thanh rồi, đó là tiếng rống của yêu thú, số lượng rất đông.
Mắt Lâm Phàm sáng rực:
- Rốt cuộc đợi đến rồi!
Khó khăn biết bao, đi vào vùng đất mạo hiểm vì kiếm điểm, nếu không có điểm thì mạo hiểm cái khỉ gì, quỷ cũng không đến.
Phía trước vang tiếng gầm rú không ngừng, mùi máu nồng nặc, dù chưa đến đã ngửi được mùi.
Lâm Phàm nhìn trân trân, lòng nhỏ máu:
- Bà nội nó! Phí của trời, các ngươi là đồng loại, sao lại tàn sát nhau!
Phía trước là bầy yêu thú cắn xé, ăn thịt nhau, máu thịt tứ tung, tay chân cụt nhiều không đếm xuể.
Đám yêu thú này hung mãnh, thực lực không yếu, các cặp mắt thú đỏ ngầu, không giống yêu thú bình thường, hình như trong tình huống cuồng bạo, sương mù đen quấn quanh trên thân thể to lớn.
Dường như bị mộ lớn ảnh hưởng.
Chu Phượng Phượng chạy tới nơi:
- Lão . . . ca.
Khi lão thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ hãi ngồi bệch xuống đất, hóa đá.
Heo mập cũng vậy, trợn to mắt heo, bộ dạng như thấy heo nái.
Lão nhìn thấy gì?
Tại sao có nhiều yêu thú như vậy? Còn rất cuồng bạo, cảnh tượng như địa ngục, làm gã sợ.
Lúc này Lâm Phàm phản ứng lại, rống to:
- Dừng tay hết cho bản phong chủ, đừng giết!
Lâm Phàm đau lòng đứt ruột, tất cả đều là điểm của hắn.
- Mợ nó, Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra!
Yêu thú vốn cuồng bạo cắn xé nhau bỗng tạm dừng, các cặp mắt đỏ máu nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Lâm Phàm siết chặt binh khí lao vào, hắn muốn chém giết.
Chu Phượng Phượng khóc không ra nước mắt:
- Ta biết ngay mà, mang lão ca vào sẽ xảy ra chuyện.
Lão sợ nhất là kiểu này, có thể đừng liều mạng như vậy không?
Yêu thú có thù với ngươi sao?
Cứ luôn giết chúng nó làm gì? Kiếm chuyện có ý nghĩa không được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận