Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 711: Bội phục lão ca, nghĩ ra được cách tàn nhẫn như vậy

Bầy yêu thú tạm dừng, bị Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn, chúng nó cảm nhận trào phúng đến từ nhân loại, hơi thở bạo ngược như bão tố hoàn toàn bùng nổ.
Chu Phượng Phượng kủng hoảng:
- Lão ca, chơi lớn rồi.
Đừng nhìn Chu Phượng Phượng có tu vi Chí Tiên cảnh sơ kỳ, nếu kêu lão đánh với bầy yêu thú thì lão như dê con, chết cũng không biết chết như thế nào.
Lão ca hung mãnh làm Chu Phượng Phượng cảm thấy áp lực rất lớn. Chúng ta đến mộ lớn, tìm chút bảo bối kiếm ăn chứ không phải đến liều mạng với người ta, có thể tránh được thì cố tránh, cần gì làm vậy.
Yêu thú gầm rú rung trời, khi Lâm Phàm lao vào liền bị thú triều nhấn chìm.
Đống điểm này nhiều như biển, tính bước đầu thấp nhất đều là Thần cảnh.
Tuy vực ngoại giới dung hợp, chuyện này rất bình thường nhưng đủ thấy mộ lớn không đơn giản, có lẽ đúng như Chu Phượng Phượng nói, đây là mộ lớn viễn cổ, nơi cường giả tuyệt thế chôn xương, chờ đợi người có duyên đến đào móc.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì không phải chờ người có duyên vào đào móc mà là ai vào kẻ đó chết.
Nhiều yêu thú như vậy nếu thực lực không đủ cứng rắn thì không chống nổi.
Tiếng gầm rú không ngớt, Lâm Phàm cầm Lang Nha Bổng và nồi vung quét kinh thiên động địa trong bầy yêu thú, vô số yêu thú chết thảm trong tay hắn.
+80000 điểm.
Mỗi con yêu thú có mấy vạn điểm, đây là vùng đất mạo hiểm thoải mái nhất mà hắn từng vào, nhưng hắn hơi không chịu nổi.
Bùm!
Một con yêu thú thân thú to lớn, có ba cái đầu cọp dữ tợn khủng bố, móng vuốt to chụp xuống lưng Lâm Phàm, thịt nát bấy, máu tung tóe.
Bên trong có nhều yêu thú cường đại bị Hữu Sắc Nhãn Tình trào phúng đã hoàn toàn điên cuồng.
- Tệ thật, cầm vũ khí không đánh hết sức được, nếu vậy thì . . . liều với các ngươi!
Lần đầu tiên Lâm Phàm phát hiện cảm giác cầm vũ khí rất khó chịu, hắn cất vũ khí, giơ nắm đấm đánh với bầy yêu thú.
Phụt phập!
Một con yêu thú há mồm máu cắn tay Lâm Phàm, răng nhọn cắm vào thịt.
Bốp!
Lâm Phàm đấm nổ đầu yêu thú, máu tưới lên người hắn. Thân hình cuồng bạo, hoàn toàn bùng nổ sức mạnh, răng rắc, cơ bắp cuồn cuộn, hắn vươn cao mười thước, chơi tới bến với bầy yêu thú.
- Xem ra họ đã gặp đám yêu thú, không biết chết chưa.
Hai mươi mấy người vào vùng đất mạo hiểm, dọc đường đi cũng gặp nhiều nguy cơ nhưng đều giải quyết dễ dàng, có kinh không hiểm.
Sau đó nghe tiếng yêu thú gầm rống lúc ngừng lúc nối, hiển nhiên xảy ra đại chiến.
- Dù không chết cũng tàn, yêu thú trong này không đơn giản. Vùng đất mạo hiểm càng lợi hại thì yêu thú sống trong đó càng khủng bố, ví dụ những con yêu thú mà chúng ta đã gặp, các ngươi vẫn chưa nhìn ra sao? Chúng nó đã bị hơi thở của mộ lớn xâm thực, khác với yêu thú bên ngoài.
Vương Hằng tự tay giết mấy con yêu thú, phát hiện yêu thú trong này khác biệt, mức độ cuồng bạo không giống bên ngoài.
Chợt có người chỉ về phía xa, biểu tình nghiêm túc nói:
- A! Các ngươi nhìn chỗ đó xem!
Vương Hằng cảnh giác, tưởng xảy ra chuyện gì:
- Có chuyện gì?
Người kia dụi mắt:
- Mới nãy ta thấy chỗ đó có người, vụt qua một cái biến mất ở bên trong.
Tuy gã không chắc chắn nhưng mới rồi thật sự có bóng người, quỷ dị biến mất.
Vương Hằng thầm nóng nảy:
- Đừng nói là có người nhanh chân đến trước, hoặc là Chu Phượng Phượng tìm được đường hầm đến trước chúng ta!
Tóm lại bọn họ phải tăng tốc độ, nếu thật sự bị người giành trước cướp mất bảo bối quý báu nhất bên trong thì hối hận cũng không kịp.
- Đi, mặc kệ là ai cũng đừng hòng lấy mất cơ duyên của chúng ta!
Vương Hằng lắc người hóa thành luồng sáng biến mất trước mắt mọi người.
Đám người không chậm hơn gã, nhấc chân, nhanh hơn vận tốc âm thanh, xé rách không khí ầm ầm xông vào.
Vào đây rồi có ai không muốn lấy được chí bảo? Càng sẽ không nhường cho người khác.
Chu Phượng Phượng ôm đầu heo, sợ hãi nhìn cảnh tượng phía xa:
- Trời ạ, có còn là người nữa không?
Nơi đó đã không phải nhân gian mà là địa ngục, máu tươi phủ kín mặt đất, thịt nát chất thành từng đống.
Tiếng gào rú không ngớt, là tiếng hét của bầy yêu thú.
Một con yêu thú bị nổ nát, nửa thân thể máu me bầy nhầy rớt xuống trước mắt Chu Phượng Phượng. Nửa người dưới nát bét mang theo nội tạng đỏ, làm lão nhìn ớn lạnh.
Chu Phượng Phượng không ngờ lão ca tàn bạo như thế, lão không hiểu nổi bầy yêu thú đã làm gì chọc hắn, tại sao phải bá đạo đến vậy.
Khiến Chu Phượng Phượng kinh khủng nhất là bầy yêu thú có một lúc đột nhiên giương mắt đỏ máu về phía lão, cảnh tượng đó làm lão sợ hãi, tưởng cả bầy định xông lại liều mạng với lão.
Nhưng rất nhanh đám yêu thú lại quay đầu, gầm rống lao vào đại chiến.
Hai tay Lâm Phàm đã bị nhuộm đỏ, dính cặn thịt. Mặc kệ là yêu thú gì đều bị một đấm đánh trúng, nổ nát.
- Sướng quá, mộ lớn này không uổng là vùng đất mạo hiểm cao cấp, yêu thú ở bên trong không làm người ta thất vọng.
Lâm Phàm đã bị máu nhuộm đỏ, trên mặt, trên người toàn là máu, tựa như huyết ma đi ra từ biển máu.
Đám yêu thú tự tàn sát nhau làm hắn xót xa, có mâu thuẫn gì không thể giao lưu mà cứ phải cắn xé nhau, hắn là người ngoài đều không nhìn được, tiến lên khuyên bảo, nhưng không ngờ càng khuyên chúng nó càng làm tới, đành phải tham gia chiến đấu, tranh thủ diệt sạch.
Qua thật lâu sau.
Khi một con yêu thú nặng nề ngã xuống đất, cuộc chiến số lượng cách biệt xa đến đây chấm dứt.
Tí tách!
Máu chảy dọc gò má Lâm Phàm nhỏ xuống đất.
- Rốt cuộc kết thúc.
Lâm Phàm đứng yên không nhúc nhích, ngước đầu lên, đôi mắt đỏ máu, không phải giết nhập ma mà bị máu của yêu thú bắn trúng con mắt. Nếu không phải hắn sợ dụi mắt làm chậm thời gian chém yêu thú thì đã rửa mắt.
- Lão ca, còn sống không?
Chu Phượng Phượng không dám tiến lên, rất kinh dị. Đây còn là con người sao? Nhìn làm lòng người ớn lạnh.
Nhiều yêu thú đang sống yên bình cứ thế bị đánh nát, có từng nghĩ cho cảm nhận của yêu thú không?
Không ai trả lời làm Chu Phượng Phượng rất hoảng, cho rằng lão ca đã chết trận, dù chết cũng vẫn đầu đội trời chân đạp đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, anh tư đó làm Chu Phượng Phượng phục sát đất.
Lâm Phàm đang chìm trong biển điểm.
Kiếm điểm quá dữ, mỗi con yêu thú có số điểm không ít, Bán Thần cảnh ít điểm nhất cũng trên vạn.
Nếu là lúc vực ngoại giới chưa dung hợp, tuy dễ kiếm điểm nhưng không nhiều bằng hiện tại.
Đây là mộ lớn đỉnh cao, yêu thú ở bên trong rất mạnh, yếu nhất cũng cỡ Bán Thần cảnh, Truyền Kỳ cảnh chạy đầy đất, Đại Thánh cảnh càng nhiều không đếm xuể, có cả Chí Tiên cảnh.
Điểm: 35580015.
- Cuối cùng không uổng phí.
Tâm tình của Lâm Phàm sung sướng, rất thích, hơn ba ngàn năm trăm vạn điểm.
Nhưng ngẫm lại số điểm cần cho Thủy Ma Kinh khiến Lâm Phàm cảm thấy tuyệt vọng, công pháp này rất mạnh, không tầm thường, mỗi tội hắn không thích ma thai ở trong người nên bóp chết nó, làm ảnh hưởng uy lực của Thủy Ma Kinh. Nhưng không sao, hắn chỉ cần nội tình, không quan tâm uy lực gì đó.
- Lão ca, rốt cuộc đã chết hay chưa?
Chu Phượng Phượng không dám tiến lên, sợ lão ca có vấn đề, sơ sẩy một cái tiến lên bị đấm chết thì mất nhiều hơn được.
Chu Phượng Phượng thúc giục:
- Dương Dương, đi qua dùng lỗ mũi của ngươi hút thử, xem lão ca còn thở không.
Bình thường heo mập ngây ngốc nhưng lúc này rất lanh, nó còn lâu mới đi, đi là ngốc.
Heo mập làm bộ như không nghe hiểu lời nói của Chu Phượng Phượng, vẫn chăm chỉ hút đất, vờ như không biết gì cả.
Sau khi xem điểm, Lâm Phàm lên tiếng:
- Ta không sao.
Tâm tình của hắn sung sướng hơn nhiều. Từ sau khi vực ngoại giới dung hợp, Lâm Phàm luôn giữ tâm trạng tốt đẹp, vì khi đó mới bộc phát ra lực lượng càng mạnh. Đôi khi hắn không vui chút nào, nhưng trước số điểm nhiều như biển thì mọi thứ đều là hổ giấy.
Chu Phượng Phượng kinh kêu:
- Lão ca, làm ta sợ muốn chết!
Tình hình vừa rồi hù chết người, bầy yêu thú mạnh mẽ tột đỉnh, dù là lão đi vào cũng gặp kết cục bị phanh thây.
Lâm Phàm và yêu thú đại chiến, bị xé nát rất nhiều lần, có quá nhiều yêu thú mà hắn thì không phòng ngự, mặc cho chúng nó đánh. Nhưng mỗi lần hắn ra tay chắc chắn mang đi yêu thú.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra giơ cao qua đầu, tẩy sạch máu trên người.
- Giải quyết xong, đi vào trong nào.
Lâm Phàm cảm giác bên trong chắc còn có yêu thú, mộ lớn lần này không tệ chút nào, không bị lỗ.
Chu Phượng Phượng vội vàng đi theo, khi đạp lên đống thịt nát thì biểu tình quái dị, lòng bàn chân dính đặc kéo tơ máu, nhìn cảnh bốn phía làm lão suýt ói ra.
Giết yêu thú cũng không cần làm như lò sát sinh như vậy chứ.
Heo mập không hút đất nữa, nếu hút sẽ là đống thịt vụn chui vào lỗ mũi. Nó hơi sợ Lâm Phàm, nó là một con heo, con heo vô âu lo, thích ở chung với người không có tính uy hiếp. Nhưng bây giờ nó phát hiện thủ đoạn của người này hơi tàn bạo, nó sợ hãi, rất sợ đối phương cũng đập nó nát bấy như vậy.
- Lão ca nói xem bọn họ đã lấy được bảo bối chưa?
Chu Phượng Phượng không hy vọng nhóm người kia có được bảo bối, nhưng xem tình huống trước mắt thì khả năng này rất lớn, đã qua lâu như vậy.
Chu Phượng Phượng định nói lỗi tại lão ca hết, nếu ngươi mau chút thì đã đuổi kịp bọn họ.
Lâm Phàm nói:
- Lấy được thì sao? Cửa ra đã bị chặn, đồ vật vẫn là của chúng ta.
Chu Phượng Phượng suy tư:
- Lỡ bọn họ được thần đan, trực tiếp ăn vào thì sao?
Lâm Phàm trả lời dứt khoát:
- Còn làm sao nữa, trực tiếp luyện chế bọn họ thành đan dược là xong.
Lâm Phàm không ngờ chuyện đơn giản vậy mà Chu Phượng Phượng không nghĩ ra, thật đáng tiếc, trí tuệ thấp làm người ta tuyệt vọng.
Chu Phượng Phượng há hốc mồm nhìn Lâm Phàm trân trân:
- Oa!
Chu Phượng Phượng bỗng phát hiện trí tuệ của lão ca cao tận trời, nghĩ ra được cách như vậy. Nếu là lão thì tuyệt đối không nghĩ đến cách tàn nhẫn như thế.
Lâm Phàm phẩy tay, đi sâu vào trong:
- Đi thôi, đừng lề mề.
Hắn muốn tìm càng nhiều yêu thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận