Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 712: Giải quyết đau khổ từ tận gốc rễ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Chu Phượng Phượng đi theo phía sau, cảnh giác bốn phía, không dám phát ra tiếng động quá lớn:
- Lão ca, ta ngửi được hơi thở nguy hiểm.
Tuy lão là cường giả hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu nhưng trải qua sự kiện yêu thú, lão cảm giác nơi này là một ngôi mộ lớn viễn cổ. Trong mộ lớn phát ra hơi thở có thể cảm nhiễm yêu thú thì phải mạnh đến mức nào?
Lâm Phàm mong đợi nói:
- Không có nguy hiểm thì sao là nơi tốt được?
Không biết phía sau sẽ có cái gì, vách tường đều là phù điêu bằng đá hình dạng các loại sinh vật lạ chưa từng thấy, cảm giác âm u khủng bố.
Chu Phượng Phượng ngẫm nghĩ thấy có lý, nếu mộ lớn không nguy hiểm thì đâu phải vùng đất mạo hiểm viễn cổ?
Vì vậy lão thả lỏng, nhưng vẫn giữ cảnh giác, quỷ biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dọc đường đi cảnh tượng thay đổi, trên đường có nhiều vết máu.
Chu Phượng Phượng tiến lên sờ thử, kêu lên:
- Đều còn nóng hổi, chắc bọn họ gặp cái gì rồi bị thương chảy máu!
Chu Phượng Phượng ngẫm nghĩ, bật cười nói:
- Báo ứng đến, đám khốn kiếp cướp mộ lớn của ta, tưởng đâu an toàn nhưng không biết trong mộ lớn viễn cổ này có bao nhiêu nguy hiểm.
Lâm Phàm không hứng thú với mấy chuyện đó, luôn tìm yêu thú. Tuy dưới đất có vết máu chứng minh nhóm người gặp nguy hiểm, nhưng không thấy một con yêu thú thì nguy hiểm lớn đến mấy cũng không liên quan đến hắn, chẳng có chút hấp dẫn với hắn.
Đường hầm mộ lớn rất dài, không thấy cuối, bốn phía tối tăm, có khói xám kỳ dị lơ lửng.
Phía xa có tiếng kêu mỏng manh:
- Cứu ta, cứu ta!
Chu Phượng Phượng lên tinh thần:
- Lão ca, bên kia có người kêu cứu mạng!
Không phải lão muốn hành hiệp trượng nghĩa đi lên cứu người mà biết người kêu cứu mạng chắc chắn nằm trong số hai mươi mấy người đó.
- Thấy chưa Dương Dương? Người cướp vùng đất mạo hiểm của chúng ta không có kết cục tốt.
Heo mập kêu ụt ụt biểu thị đồng ý.
- Đi, đi xem thử.
Bây giờ Lâm Phàm hơi nghi ngờ đám người kia đã giết yêu thú của hắn, nếu đúng vậy thì thật là không thể tha tứ.
Khi họ tới nơi, thấy một nam nhân nằm dưới đất, phần eo có vết thương lớn, hình như bị thứ sắc bén cắt qua. Máu chảy ồ ạt ra ngoài, khí thể màu xám bám trên miệng vết thương.
Chu Phượng Phượng nở nụ cười, chép miệng hỏi đùa:
- Trời ạ, ngươi bị sao thế? Vương Hằng không cứu ngươi chạy đi sao? Đừng nói là các ngươi trở mặt với nhau nhé?
Chu Phượng Phượng biết đối phương, tự xưng là Thánh Tử của thế lực lớn nào đó, thực lực cường đại, địa vị rất cao, nhưng xem bộ dạng hiện giờ rất thảm. Người đẫm máu, mặt trắng như tờ giấy, vết thương phần eo rất sâu, suýt đứt đôi.
- Cứu ta, ta đau quá.
Hy vọng xuất hiện, gã lập tức bắt lấy cơ hội lần này. Mới nãy bọn họ theo bóng dáng kia đi vào, đụng phải thứ siêu khủng bố, không thấy đối phương, không đoán ra, khi gã phản ứng lại thì phần eo đã bị cắt đứt. Nuốt bao nhiêu đan dược cũng vô dụng, khói xám bám trên thịt sẽ ăn thịt của gã.
Nhóm Vương Hằng càng mặc kệ gã, nhanh chóng chạy đi xa, bóng dáng kia đuổi theo họ, bỏ mặc gã.
Chu Phượng Phượng tiếc nuối nói, lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa:
- Làm sao cứu ngươi? Bất lực.
Thấy kẻ thù đụng phải đinh cứng làm lòng lão rất sung sướng.
Lâm Phàm lại gần, mở miệng nói:
- Ta có thể cứu ngươi.
Một câu làm mắt của người tuyệt vọng kia bừng sáng, khó khăn nói:
- Cứu ta, ta là Thánh Tử của Thiết Huyết Thánh Địa, ta sẽ cho ngươi thật nhiều đền đáp.
Chu Phượng Phượng kinh ngạc đến ngây người, không ngờ lão ca định cứu tên kia, sao tự dưng nổi lên lòng lương thiện vậy?
Thánh Tử run run giơ tay lên, khó khăn lặp lại:
- Cứu ta.
- Tốt!
Lâm Phàm gật đầu, nhấc chân lên đạp xuống.
Bụp!
Đầu nổ tung, máu phun thật xa.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Đã đau đớn như vậy thì bản phong chủ đành xóa bỏ đau đớn giúp ngươi. Ài, người lương thiện mãi mãi khiến người tôn kính.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, thuận tay mò đồ trên người đối phương. Thánh Tử này không nghèo chút nào, có nhiều bảo bối hộ thể, nhưng đều vỡ nát, bị thứ sắc bén cắt đứt, không thể ngăn cản.
Trữ vật giới chỉ vẫn còn, chắc giàu lắm đây.
Lâm Phàm định đi nhưng thấy Chu Phượng Phượng ngây người nhìn mình như đồ ngốc:
- Ngươi ngẩn ra làm gì?
Chu Phượng Phượng phản ứng lại:
- Lão ca, cái này . . .
Vốn tưởng lão ca từ bi muốn cứu người này, ai dè một cước giẫm chết người ta, quá tàn nhẫn.
Lâm Phàm rất vừa lòng cách làm này, chẳng những thu gom tài phú còn kiếm điểm, thật tuyệt:
- Hắn rất đau khổ, muốn ta cứu hắn, nhưng ta không phải thần, làm sao giảm bớt đau đớn cho hắn được, chỉ có thể giải quyết từ tận gốc rễ. Ngươi xem bây giờ hắn tốt hơn nhiều, không kêu đau, xem như thành công.
Chu Phượng Phượng hóa đá, lý luận này đào đâu ra? Lão ca, ngươi giẫm chân người ta! Nếu còn đau mới thật sự thấy quỷ.
Chu Phượng Phượng hơi sợ, lòng thầm thề về sau tuyệt đối không nói đau, nhờ lão ca hỗ trợ, nếu lão ca cũng cho lão một đạp thì bi kịch.
Lâm Phàm im lặng một lúc rồi sốt ruột nói:
- Xem ra bọn họ gặp rắc rối, mau lên, không thể để họ chết.
Nếu đám Thánh Tử chết thì lãng phí điểm.
Nếu những con yêu thú chết vẫn phí điểm.
Lâm Phàm rất táo bạo, nếu người khác gặp chuyện như vậy đã đứt dây thần kinh từ lâu, lựa chọn khó khăn biết bao, thật gấp gáp.
Chu Phượng Phượng leo lên con heo, trái tim tan vỡ, lão phát hiện phẩm chất mới nhất của lão ca là bản lĩnh trợn mắt nói dối, quá nghịch thiên.
- Lại có xác chết.
Hai người một heo không ngừng đi tới, bọn họ lại thấy một xác chết. Lần này là xác nữ, bộ dạng chết rất thảm, hình như bị vũ khí bén đâm xuyên sau gáy, tròng mắt rơi ra, dáng vẻ xinh đẹp lúc trước đã không còn nữa.
Lâm Phàm buồn rầu:
- Ài, đáng tiếc.
Người đẹp như vậy mà chết rồi, nếu là hắn tuyệt đối sẽ không để người đẹp chết không chút mặt mũi như vậy, ít ra để nàng phút cuối tỏa ánh sáng rực rỡ nhất.
Chu Phượng Phượng nặng nề nói, không lơ là nữa:
- Lão ca, bọn họ đã gặp phải thứ khủng bố gì?
Chết một người thì thôi đi, giờ lại có thêm một người nữa.
Theo như Chu Phượng Phượng biết thực lực của đám người kia đều không đơn giản, mạnh hơn lão. Giờ bọn họ chết, đủ biết đối thủ khủng bố cỡ nào. Nên lão thầm run, cảm giác tiếp tục đi tới không phải hành động sáng suốt.
- Lão ca, hay chúng ta bỏ đi, mộ lớn này hơi nguy hiểm, với thực lực của chúng ta nếu tiếp tục vào sâu thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Đây là đề nghị của Chu Phượng Phượng, không thể xung động, nếu không thật khó gánh vác hậu quả.
Mộ lớn dù hấp dẫn người nhưng Chu Phượng Phượng không muốn chết ở đây.
- Sao ngươi hèn quá vậy? Bấy nhiêu có đáng gì? Nếu có nguy hiểm thì ta đỡ cho, ngươi ở phía sau xem là được.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi vừa lòng vậy mà đòi đi, người này quá yếu, tổ đội với lão vướng chân. Mà thôi, một người một heo không dễ dàng, hắn có thể thông cảm.
- Lão ca, nếu ta né thì chẳng phải là lão ca gặp nguy hiểm?
Chu Phượng Phượng vẫn muốn đi, bị lão ca nói mình hèn làm sao lão nhịn được? Phải cứng rắn chịu đựng, không thể mất mặt.
- Nguy hiểm quái gì, đừng nói nhảm, theo ta tiến lên bảo đảm sẽ không sao.
Lâm Phàm không nói nhiều, giờ có nói cũng chỉ tốn thời gian, hắn nôn nóng muốn biết nhóm người kia đụng phải thứ khủng bố gì.
Dám cướp điểm của hắn, chán sống rồi sao.
Lâm Phàm hóa thành luồng sáng lao vào trong, giống như vào hang ổ ác ma, càng vào sâu thì càng nguy hiểm.
Chu Phượng Phượng dò hỏi:
- Dương Dương, có thể nói lần này chúng ta sống chết năm mươi năm mươi, bây giờ trở về đường cũ sẽ sống, nếu đi vào là chín chết một sống, ngươi thấy sao?
Heo mập kêu, không biết nó nói gì:
- Ụt ịt!
Chu Phượng Phượng mừng rỡ:
- Dương Dương, ngươi nói bây giờ không vào là rùa rút cổ hả? Rồi, nghe lời ngươi, chúng ta trở lại.
Chu Phượng Phượng định kéo heo mập đi, nào ngờ heo mập cúi đầu ủi đũng quần của lão hất lên lưng, nhấc bốn móng chạy theo vào trong.
Chu Phượng Phượng hét to:
- Dương Dương, ngươi đi nhầm, không phải đi hướng đó, chúng ta phải trở về đường cũ! Trời ạ, chết chắc rồi!
Không ngờ vào phút then chốt Dương Dương nhầm lẫn, sẽ mất mạng nhỏ.
Chu Phượng Phượng từ xa thấy lão ca đứng đó, tim rớt cái bịch, tưởng xảy ra chuyện.
Chu Phượng Phượng nghiêm túc hỏi:
- Lão ca, sao vậy?
Có thể làm lão ca dừng bước chắc có thứ gì mới lạ, nếu không thì lão ca sẽ không đứng đây.
- Ngươi xem, nơi này không có ai, đến mộ chủ rồi.
Khi Lâm Phàm tới đây thì hơi hoang mang, hứa có người đâu? Sao không thấy ai? Hai mươi mấy người đi vào dù chết hết thì ít ra nên có xác chết.
Chu Phượng Phượng nhìn, hơi ngạc nhiên:
- Không thể nào!
Nơi này sao có thể là mộ chủ? Dù là mộ chủ thì ít nhất nên thấy bóng dáng mấy người Vương Hằng chứ. Nhưng bây giờ không có chút động tĩnh, kỳ lạ, đừng nói là nhóm Vương Hằng đã lấy được đồ, tìm được đường ra khác, đi rồi?
Nghĩ đến đây tim Chu Phượng Phượng đập hơi nhanh, hoảng hốt.
Vất vả khổ cực tìm kiếm mộ lớn, đừng để đến cuối cùng làm áo cưới thay người.
Chu Phượng Phượng không tin được, ôm chút hy vọng hỏi:
- Lão ca, bọn họ đâu rồi?
Lâm Phàm hơi thất vọng nói:
- Không thấy ai.
Chuyến đi mộ lớn lần này đối với người khác là lỗ vốn, nhưng hắn khá vừa lòng, đã kiếm được điểm, còn muốn gì nữa?
Nhưng về khía cạnh bảo bối, một tòa mộ lớn nghi ngờ là viễn cổ mà không có thứ tốt gì thì vô lý, sẽ làm người có duyên rất thất vọng.
Đột nhiên vách trường đen ngòm bốn phía lấp lóe ánh sáng xanh, ánh sáng xanh huyền diệu nhấp nháy.
Chu Phượng Phượng reo lên:
- Lão ca, chỗ đó có bảo bối!
Chu Phượng Phượng lao đến, muốn xem có cái gì, dần dần lão chìm vào bóng tối, ánh sáng xanh càng lúc càng gần.
Khi Chu Phượng Phượng thấy ánh sáng xanh thì con ngươi co rút.
Đó không phải bảo bối mà là đầu người bị dây leo đen quấn quanh, miệng há ra, biểu tình khủng hoảng, trong khoang miệng, hốc mắt có sâu xanh mấp máy. Đột nhiên đầu người ngậm miệng, ánh sáng xanh trong hốc mắt tỏa sáng chói lòa.
Chu Phượng Phượng sợ đến hồn vía lên mây, xoay người lại ngay:
- Lão ca cứu mạng!
Nhưng hai chân Chu Phượng Phượng bị thứ gì quấn lấy kéo vào bóng tối.
Lâm Phàm nghe thế hét to một tiếng:
- Láo, dám đụng vào người của ta!
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra, trực tiếp quét hình.
Mặc kệ ngươi là yêu quái gì đều phải bị làm thịt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra, sắp có hỗn loạn lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận