Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 713: Toàn quân bị diệt

Mộ địa rung bần bật, vách tường rớt đá to xuống, dường như mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình dẫn thứ ghê gớm đến.
Chu Phượng Phượng sợ điếng người, hai chân bị túm sắp bị lôi vào bóng tối. Lão cho rằng mạng nhỏ chấm dứt từ đây, không ngờ thứ chưa biết kia thả lão ra.
Chu Phượng Phượng lật đật trốn đi xa, heo mập xông lên, bốn vó nhảy lên cao đụng nát một tảng đá to, há miệng heo cắn chân Chu Phượng Phượng kéo đi.
Chu Phượng Phượng hét to:
- Dương Dương, thả ta ra, ta không sao!
Cảm giác bị heo cắn không dễ chịu gì, lão thật sự bị hù sợ, thấy thứ tỏa ánh sáng màu xanh cứ ngỡ là bảo bối, lại gần xem hóa ra là đầu người, còn là đầu người cực kỳ khủng bố.
Mà khoan, đầu người kia trông hơi quen mắt.
Lâm Phàm mắng:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy xa chút!
Lâm Phàm không ngờ mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra sẽ gây động tĩnh lớn như vậy, nguyên ngôi mộ rung rinh thì khủng bố biết bao.
Những đầu người trên vách tường giãy dụa. Dây leo màu đen là vật sống, xâu chuỗi các đầu người bao trùm dày đặc chỗ này.
Nơi này nào phải cơ duyên gì, rõ ràng là đất quỷ ai vào kẻ đó chết.
Mộ lớn viễn cổ khỉ mốc, người ta xây ngôi mộ để các ngươi vào trộm sao? Không làm thịt các ngươi đã là nhân từ.
Chu Phượng Phượng hét lên:
- Lão ca, chạy mau! Chỗ quái quỷ này không phải nơi mạo hiểm tốt, ta trông nhầm!
Lão không hy vọng lão ca chết ở đây, động tĩnh quá lớn, mức độ nguy hiểm rất cao, rất có thể chết tại đây.
Chợt có tiếng kêu thê thảm yếu ớt vang lên:
- Cứu ta, cứu ta!
Giọng nói truyền ra từ bóng tối, một cái đầu người trên dây leo mở miệng kêu cứu.
Giọng này hơi quen.
Chu Phượng Phượng kinh hoàng kêu lên:
- Vương Hằng, giọng này là của Vương Hằng!
Nghe giọng nói lão nhớ ra ngay đây là giọng của Vương Hằng.
Xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ đi vào rồi ra nông nỗi này?
Đám người kia thực lực đều không yếu, không thể nào toàn quân bị diệt, chẳng lẽ có thứ khủng bố thật sự?
Lúc này dây leo đan vào nhau hình thành lưới lớn bao bọc từ bốn phương tám hướng. Những sợi dây leo treo đầu người, có đầu người năm lâu xa chỉ còn lớp da khô. Những cái đầu mới mẻ tràn ngập sức sống là nhóm người lúc trước đã gặp, nhưng bọn họ đều chết, đột nhiên chết tại đây.
Lâm Phàm thầm căm giận:
- Đáng giận, lãng phí!
Tất cả đều là điểm, nào ngờ mất hết.
Hắn đã nói rồi, bây giờ dễ kiếm điểm nhất, đây không phải lời nói dối, nhưng cũng cần có cơ hội.
Vèo!
Trong bóng tối phía sau có tia sáng sắc bén chém tới, Lâm Phàm né tránh ngay. Mũi nhọn là sợi dây leo đen, rất mảnh, nhưng không thể coi thường, nếu không cẩn thận sẽ bị đâm thủng người.
Cộp cộp!
Có tiếng bước chân truyền đến.
Dây leo tấn công hụt nhanh chóng rút về.
Khi Lâm Phàm nhìn lại thì khá bất ngờ, dây leo bắn ra nhanh từ cần cổ cái xác không đầu.
Phía xa vọng lại tiếng hét kinh hoàng của Chu Phượng Phượng:
- Lão ca, xác chết kia là của Vương Hằng, đầu của hắn treo trên dây leo đen! Trời ạ, bọn họ đã trải qua cái gì, sao bị diệt sạch hết? Chết quá thảm.
Chu Phượng Phượng cảm giác đúng là gặp quỷ, một đám cường giả vào mộ lớn, chưa làm gì đã chết ở đây, quá khủng bố.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Ta biết rồi, không cần ngươi nói. Sao ngươi không mau đi đi, ở lại đây muốn làm cái gì?
Lâm Phàm rất thất vọng, cứ tưởng bọn họ là cường giả nào ngờ gà như vậy, đã chết tại đây, khiến người thất vọng ê chề.
Từng có đống điểm xuất hiện trước mắt nhưng hắn không nắm chắc, mãi khi đánh mất mới hối hận không kịp.
Nếu trên trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ giết hết cả đám trước khi vào vùng đất mạo hiểm.
Chu Phượng Phượng rống to:
- Lão ca, ta muốn ở lại kề vai chiến đấu với lão ca! Lần này quá nguy hiểm, chúng ta rơi vào cảnh khó, sao Chu Phượng Phượng này có thể vứt bỏ lão ca!
Trông rất có phong phạm, mặt lão nghiêm túc, nhưng hai chân run cầm cập.
Đừng thấy lão gần đây đột phá đến Chí Tiên cảnh sơ kỳ nên từ hạng năm trăm bảng Thiên Kiêu nhảy lên bốn trăm chín mươi, thật ra lão rất sợ. Bây giờ Chu Phượng Phượng đã biết mộ lớn viễn cổ rất nguy hiểm, khủng bố đến mức tận cùng, căn bản không phải nơi cho người tìm tòi bảo bối mà là chôn cùng.
- Cần ngươi kề vai chiến đấu làm gì, xin ngươi đấy, đừng vướng chân ta, mau lùi ra sau, để ta lo chỗ này!
Trong khi Lâm Phàm nói chuyện thì có mấy xác chết bước ra từ bóng tối, dây leo đen đung đưa chỗ cần cổ sau đó đâm về phía Lâm Phàm.
Tốc độ rất nhanh, tiếng nổ điếc tai, nếu hắn không phản ứng nhanh thì đã bị đâm thủng.
Chu Phượng Phượng lau nước mắt, mếu máo nhưng không nhỏ lệ được:
- Lão ca nói làm đau lòng người.
Câu này rất tổn thương người, lão vướng víu chỗ nào? Nói sao thì lão cũng là cường giả hạng bốn trăm chín mươi bảng Thiên Kiêu, dù bây giờ rất nguy hiểm nhưng chắc chưa tới mức đường cùng.
- A! Dương Dương, ngươi làm gì!?
Ngay lúc này heo mập lại cõng Chu Phượng Phượng trên lưng, bốn móng chạy nhanh, khoảnh khắc nó trốn thoát có rậm rạp dây leo đen đâm xuyên chỗ lúc trước Chu Phượng Phượng đứng.
Mặt đất nứt ra hình thành hố to, nếu không nhờ heo mập thì Chu Phượng Phượng đã thảm.
Heo Dương Dương chạy rất nhanh, bốn móng đen thui tỏa ánh sáng, đó là dị tượng sau khi nó ăn trái cây kia. Đám dây leo đen đuổi theo, nhưng rất nhanh bị bỏ lại.
Heo mập kêu mấy tiếng, có vẻ đắc ý.
Chu Phượng Phượng nằm trên lưng heo, tâm tình cực kỳ buồn bực:
- Dương Dương, ngươi thông não rồi, rốt cuộc biết chạy.
Vốn tưởng mộ lớn này ẩn chứa chí bảo, không ngờ là vùng đất chết, không dành cho người vào thám hiểm, ai đi vào đều gặp nguy cơ, chôn cùng tại đây.
Chủ nhân của mộ lớn này là ai? Rất thiếu đạo đức, chết rồi còn không yên ổn, muốn có người chôn cùng mình.
Chu Phượng Phượng thật sự lo lắng cho an nguy của lão ca.
Lâm Phàm nhìn tình huống xung quanh:
- Ta bị bao vây.
Những sợi dây leo đen là vật sống, các xác chết không đầu cũng vậy, như quái vật xúc tu.
- Hỏa Thần kiếm trận!
Sau lưng Lâm Phàm ngưng tụ vô số kiếm ý, đây là cảnh giới cao nhất, hình thành kiếm vực. Hắn lắc người, kiếm ý bủa giăng quanh người hắn, xoay tròn như con quay chém về phía các sợi dây leo đen.
- Hãy xem bản phong chủ chặt bỏ các ngươi như thế nào! Còn mộ chủ nhà ngươi nữa, ta mà không đào mộ của ngươi lên sẽ theo họ của ngươi!
Các sợi dây leo đen quấn nhau, xoay tít đụng vào Lâm Phàm.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai bên va chạm hình thành xung lực lớn khuếch tán bốn phía.
Những sợi dây leo đen này không phải vật phàm, không bị cắt nát.
Cộp cộp cộp!
Lâm Phàm thụt lùi, một kích vừa rồi khiến hắn thấy rõ sự thật, những dây leo đen này rất cứng rắn, lực lượng to lớn.
Lâm Phàm hơi hứng thú với chủ nhân của mộ lớn.
Khoảnh khắc Lâm Phàm rơi xuống đất, dưới đất có dây leo đen nhanh chóng bò tới, lặng lẽ quấn hai chân của hắn. Dây leo không ngừng siết chặt, sức mạnh rất lớn, muốn siết gãy hai chân của hắn.
- Bà nội nó, ức hiếp người!
Keng!
Kiếm Thái Hoàng lướt qua chém đứt dây leo đen, hai chân hắn giẫm mạnh, rầm một tiếng bay vọt lên, trực tiếp chém qua.
Kiếm Thái Hoàng khảm bảo thạch căn nguyên nên rất bén, vung nhát kiếm, ánh sáng phủ lên, những sợi dây leo đen nổ đứt.
Dây leo đen từ cần cổ xác chết không đầu quất về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm mắng:
- Quá đáng!
Kiếm quang lấp lóe chém xuống, xẻ xác chết làm đôi từ trên xuống dưới.
- Ủa?
Khi xác chết bị chém thành hai nửa, Lâm Phàm thấy trên ngón tay xác chết còn đeo trữ vật giới chỉ, hắn động lòng, có lẽ lần này đi vào không lỗ vốn, có thể hốt một mớ.
- Nào, hôm nay để bản phong chủ từ từ chém chết các ngươi, xem đám rùa dây leo đen các ngươi có bao nhiêu!
Lâm Phàm biết không thoát ra được, vậy thì chiến đấu tới cùng, những sợi dây leo đen sau khi bị chém đứt được khói xám chữa khỏi lại nối với nhau.
Vù vù vù vù vù!
Có tiếng xé gió.
Lần này không phải vài sợi dây leo đen mà rậm rạp, hoàn toàn bao phủ, tốc độ siêu mau, sinh ra tiếng nổ nhức óc khiến người sợ.
Kiếm Thái hoàng phát sáng, ánh sáng bao phủ, hắn lắc cổ tay, kiếm quang bắn ra.
Chém nửa ngày đánh lui dây leo đen, nhưng người hắn có máu, bị mấy sợi dây leo đen đâm thủng thành lỗ máu, nhưng hắn không sợ, sợi nào tới gần là chém, xem ai sợ ai.
Khói xám lại phủ lên, dây leo đen sống lại, lần nữa nối với nhau.
- Không dứt, vậy thì tới đây!
Lâm Phàm đánh nóng máu, hắn không tin những sợi dây leo đen này có thể gắn liền mãi mãi, tưởng ai cũng giống như hắn sao?
Dây leo đen ngẩng đầu sợi, phủ lên bốn phía, nhắm ngay mục tiêu vào Lâm Phàm, sau đó có tiếng xé gió.
Nếu là người bình thường đã sợ đứng tim, nhưng với Lâm Phàm, muốn giết hắn trong vòng một hiệp là nằm mơ, ít nhất phải vài hiệp mới được.
Lâm Phàm rút kiếm chém, bất chấp tất cả, có quá nhiều dây leo đen, rậm rạp, người thường chắc chắn sẽ bị đâm thủng, nhưng với Lâm Phàm thì miễn không chết có thể chém tới phút cuối.
Sau vài hiệp, trên người hắn thủng nhiều lỗ máu.
Xung lực của các sợi dây leo đen rất lớn, bị đâm trủng chắc chắn người sẽ bị thủng lỗ.
Phụt phập!
Rốt cuộc dây leo đen thành công đột phá phòng ngự, từ bốn phương tám hướng ập đến, đâm Lâm Phàm thành con nhím. Một sợi dây leo đen xé gió bắn tới, phần đầu nhọn gấp khúc quấn đầu của Lâm Phàm, xoay một cái tách lìa khỏi thân thể.
Rào rào!
Dây leo đen run run, có vẻ hưng phấn, dường như giết Lâm Phàm làm nó rất vui vẻ.
- Không biết lão ca sao rồi.
Chu Phượng Phượng không biết tình huống bên trong thế nào, nếu bị gì ít ra nên có tiếng hét thảm. Nhưng lão cách gần như vậy, đừng nói tiếng hét, không nghe một tiếng xì hơi nữa là.
Chu Phượng Phượng nói:
- Dương Dương, chúng ta đi qua xem sao.
Lão muốn đi xem thế nào rồi, có cảm giác không may, nhóm người kia đều chết ở bên trong, lão ca có một mình liệu sẽ ổn chứ?
Trải qua chuyện này làm Chu Phượng Phượng cảm giác vùng đất mạo hiểm không tốt đẹp, đôi khi sẽ xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận