Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 714: Một đám súc sinh

Mười giây sau.
Khỏe mạnh sống lại, tinh khí thần đạt tới đỉnh.
Lâm Phàm đứng đó, bẻ cổ, mới rồi đầu bị hái xuống để lại di chứng, hắn cảm giác bẻ xương cổ nhẹ có thể rớt nguyên cái đầu.
- Ác thật, ai chịu nổi kiểu này.
Nơi này đã không có đường, nếu là mộ lớn vậy thì quan tài nằm ở đâu?
Rất có thể quan tài chôn dưới đất, nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện đó, mà nên đối mặt mớ dây leo đen.
Tiếng rít truyền đến.
Dây leo đen lại bắn tới, chắc rất kinh ngạc khi nhân loại này lại xuất hiện. Nhưng chúng nó không có cảm giác này, có lẽ vì bị hơi thở mộ lớn cảm nhiễm sinh ra linh tính kỳ lạ.
Bộp!
Lâm Phàm giơ tay chộp dây leo đen, mắt cháy lửa:
- Các ngươi quá đáng.
Nếu có điểm thì bao nhiêu hắn cũng hoan nghênh nhiệt liệt, nhưng mớ dây leo đen không có điểm, dây dưa tới bây giờ làm hắn rất bực mình.
Lửa đốt cháy trên bàn tay Lâm Phàm, xuất hiện dị tượng, lửa đốt hừng hực dọc theo dây leo đen.
- Mợ nó, ta ngu quá, chơi kiếm làm gì, có lửa không đốt đi chém!
Lần đầu tiên Lâm Phàm cảm giác chỉ số thông minh của mình không cao, không phát hiện cách đơn giản như vậy.
Hắn hút ngọn lửa từ vùng đất mạo hiểm đó có thể đốt cả lực lượng của cường giả, chẳng lẽ không đốt cháy mớ dây leo đen này được?
- Đám các ngươi tiêu đời rồi.
Lâm Phàm bay lên, co tay thành nắm đấm, lửa cháy hừng hực. Nắm đấm đánh ra, lửa bùng nổ lan tràn tưới lên dây leo đen bám trên vách tường.
Lâm Phàm lấy nồi ra, biến lớn, quạt mạnh. Gió to nổi lên, lửa cháy càng dữ, như lan ra đồng cỏ không thể dập tắt.
Bộp bộp bộp!
Dây leo đen bị đốt cháy, tạp chất màu đen rơi xuống đất, chết ngắc.
Lâm Phàm gãi đầu, rất buồn rầu, cảm giác mình ngu ngốc, cách đơn giản vậy mà không nghĩ ra, chém chết đi sống lại làm gì. May mắn không ai thấy, nếu không hắn mất hết mặt mũi.
Những Thánh Tử của thế lực lớn đều chết tại đây, nhưng trữ vật giới chỉ còn đó, Lâm Phàm tiến lên sờ xác chết, thuận tay cuỗm đồ.
Bộ dạng chết của đám người này đúng như Lâm Phàm đoán, thân thể bị đâm xuyên, hiển nhiên trước khi hắn đến thì đám người vào trước đã bị dây leo đen điên cuồng công kích.
Tuy dây leo đen có thể bị chém đứt nhưng nhiều rậm rạp, có thể sống lại, liên miên không dứt, khó thể ngăn cản.
Họ chết không quá oan.
- Vùng đất mạo hiểm này là mộ lớn viễn cổ, không thể nào không có gì. Nếu quan tài thật sự ở dưới đất thì phải đào lên.
Hắn không thể đến tay không, sẽ có lỗi với bản thân. Cực khổ vất vả đến chỗ này, không ai muốn tay trắng trở về.
Lâm Phàm gõ nền đất đen, rất cứng rắn, có hoa văn, nhưng xem không hiểu, mà mặc kệ nó, miễn có thể đào lên là được.
Lâm Phàm siết nắm tay ngưng tụ lực lượng, đấm mạnh xuống mặt đất.
Răng rắc!
Bể một góc.
- Tổ cha nó!
Lâm Phàm ngơ ngẩn, dồn hết sức đánh mà chỉ bể một góc, sao nó không lên trời luôn.
Lâm Phàm không tin, hắn lấy Lang Nha Bổng, nồi, kiếm Thái Hoàng ra, đăm chiêu, nên sử dụng ba vật này như thế nào?
Cuối cùng Lâm Phàm cất Lang Nha Bổng và nồi, cầm kiếm Thái Hoàng chém xuống nền đất, có khe nứt hiện ra nhưng không quá sâu, nếu chém vài ngày có lẽ sẽ ra một con đường thông thiên.
Chu Phượng Phượng cưỡi heo mập chạy nhanh lại:
- Lão ca!
Khi lão thấy Lâm Phàm cầm kiếm chém lung tung thì ngơ ngác, không hiểu gì cả.
- Đang làm gì vậy?
Lâm Phàm suy tư, cứ chém như vậy không phải cách hay, khi hắn thấy heo mập thì mắt sáng rực:
- Dưới này chắc chắn có quan tài, ngươi nói xem con heo này có thể ủi ra con đường không?
Chu Phượng Phượng ngơ ngác hỏi:
- Quan tài? Sao lão ca nhìn ra được?
- Ngươi đừng nói nhảm, ngươi muốn bảo bối không hả? Nếu không muốn thì chúng ta giải tán, chuyến đi mộ lớn đến đây kết thúc, đã không có đường đi tiếp.
Không lẽ hắn nói bản phong chủ bấm đốt tay tính toán, vận dụng ngũ hành bát quái, học thuyết chôn mộ phát hiện ra?
Hắn không thể để người ta biết trí tuệ của hắn đã cao đến tầng trời.
Chu Phượng Phượng thật sự không cam lòng, lão phát hiện mộ lớn, bị người bán đứng, không lấy được gì trở ra, sao phục được?
- Dương Dương, nhờ vào ngươi ủi thủng nền đất này.
Bạn già Dương Dương của lão tuyệt đối sẽ không làm lão thất vọng, tuyệt kỹ của nó là ủi, dù là cái gì đều có thể ủi ra con đường.
Heo mập đang hút đất ngước đầu lên, cảm giác ánh mắt mong chờ nhìn mình, nó khó khăn nhận sứ mệnh. Nó đi tới chính giữa, móng trước bào mặt đất, cúi đầu, sau đó ụt một tiếng bắt đầu ủi.
Lâm Phàm nhìn không chớp mắt.
Đầu heo mập bắn ra ánh sáng tụ lại hình thành mũi nhọn có sức xuyên thấu cực mạnh.
Răng rắc!
Mặt đất rung rinh, xuất hiện vết rạn, heo mập cố gắng bắt đầu thấy hiệu quả.
Lâm Phàm kinh thán:
- Lợi hại.
Con heo mập này thật lợi hại, bình thường nhìn ngơ ngác nhưng vào phút then chốt tuyệt đối không vướng víu.
Giờ phút này Lâm Phàm nhớ Thanh Oa, khi nào thì con ếch xanh kia cũng nhiệt tình như vậy sẽ tuyệt vời lắm.
Chu Phượng Phượng rất đắc ý:
- Lão ca, năng lực của Dương Dương kinh người vậy đấy.
Dù sao đây là Dương Dương của lão, nhìn tốc độ ủi xem, quá mau.
Lâm Phàm hơi mong đợi, tác dụng của con heo mập này đúng là rất lớn.
Mặt đất đã vỡ ra, bị heo mập ủi thủng lỗ to, nhưng nó không ngừng lại mà tiếp tục đào sâu.
Đột nhiên heo mập đang ủi đất hét lên, bốn móng cùng bào, lắc mông chạy nhanh trốn sau lưng Chu Phượng Phượng.
Lâm Phàm nghiêm túc lên, không biết có chuyện gì:
- Chuyện gì xảy ra?
Mặt đất rung rinh, đây là chấn động phạm vi lớn, bọn họ lơ lửng trên cao.
Răng rắc!
Mặt đất nứt ra như mạng nhện lan nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong hố bị heo mập ủi ra bắn lên một luồng sáng đen đánh vỡ nền đất, đá vụn lơ lửng trên cao bay tứ tán.
Lâm Phàm đánh ra một đấm nát đá vụn, nhưng tia sáng đen đột nhiên bắn ra làm giật mình.
- Chuyện gì đây?
Giống như Lâm Phàm nghĩ, chắc chắn có quan tài ở bên dưới.
Mới rồi bị mớ sợi dây leo đen quấn phiền chết, nếu không cạy mở nắp quan tài của đối phương thì hắn rất có lỗi với bản thân.
Chu Phượng Phượng cảnh giác, hơi căng thẳng nói:
- Lão ca, có phải chúng ta đã kinh động cái gì?
Ánh sáng đen cho Chu Phượng Phượng cảm giác rất tệ, âm trầm, khủng bố, không phải thứ tốt.
Lâm Phàm nhảy xuống:
- Các ngươi chờ ở đây, ta xuống dưới xem.
Chôn sâu ở dưới đất thì chắc chắn là quan tài.
- Lão ca, bình tĩnh, đừng xung động!
Chu Phượng Phượng muốn chết, tại sao lão ca không bình tĩnh một chút? Chưa nắm rõ bên dưới có cái gì đã trực tiếp nhảy xuống, sẽ rất nguy hiểm.
Heo mập vẫn vô tư hút đất, không quan tâm chuyện gì diễn ra.
Nó đã làm tốt nhiệm vụ ủi, không thể miễn cưỡng bản thân thêm nữa.
Rất nhanh, bên dưới vọng lên giọng của Lâm Phàm:
- Giúp đỡ!
Chu Phượng Phượng vội lại gần hỏi:
- Giúp thế nào hả lão ca?
Lâm Phàm nói:
- Tránh ra giùm, để ta đặt quan tài.
- A?
- A cái gì, còn không mau lên! Nếu không sẽ đặt nó lên người của ngươi.
Chu Phượng Phượng không biết có chuyện gì, lão ca khiêng quan tài lên? Hơi bị khủng bố.
Chu Phượng Phượng vội lùi lại, thấy Dương Dương còn đang hút đất, kéo cái đuôi của nó ra xa.
Một bộ quan tài bay lên cao sau đó bị thô bạo ném xuống.
Lâm Phàm bay lên, đáp xuống cạnh quan tài:
- Rốt cuộc tìm được, đã nói rồi, có đào ba thước đất cũng phải đào quan tài của ngươi ra.
Quan tài có màu xám, làm bằng đá, bên trên điêu khắc rất nhiều đồ án, một ít hoa văn.
Chu Phượng Phượng ngơ ngẩn hỏi:
- Lão ca, thật sự tìm được quan tài ở dưới đó?
Lần đầu tiên đào mộ của người ta, còn khiêng luôn quan tài lên.
Lâm Phàm hơi bất mãn nói:
- Bên dưới không lớn, chỉ có một bộ quan tài, còn lại trống rỗng. Ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện bên trong có thứ tốt, nếu không thì chúng ta đi chuyến này uổng công thật. Ngươi nói xem mộ lớn viễn cổ này trừ nguy hiểm ra không còn gì khác.
Kiếm điểm trong vùng đất mạo hiểm này tạm được, nhưng làm người ta rất thất vọng, ít nhất có bảo bối gì chứ, để hắn mang ít quà về cho lão sư. Nếu khiêng bộ quan tài về sẽ bị lão sư đánh bờm đầu.
Chu Phượng Phượng không dám đứng gần, cách hơi xa nghiêm nghị nói:
- Lão ca, ta cảm nhận hơi thở nguy hiểm từ quan tài.
Lâm Phàm sờ bề mặt quan tài, chất liệu không tệ. Hắn co nắm tay đấm xuống.
Răng rắc!
Quan tài nứt ra, sau đó nổ cái bùm vỡ nát, thủ đoạn của hắn thô bạo, trực tiếp bạo lực đấm bể quan tài lấy đồ.
Chu Phượng Phượng nhìn hết hồn. Đây chắc chắn là mộ lớn viễn cổ, quỷ biết ai bị chôn trong chỗ này, thô bạo đối xử với người ta như vậy không sợ bị nguyền rủa sao?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một xác chết hiện ra trong quan tài.
Chu Phượng Phượng trợn to mắt nói:
- Đây là . . .
Xác chết không mục rữa, đây không phải người bình thường chết ở chỗ này, hơn nữa hơi thở khủng bố phát ra từ xác chết.
- Lão ca, hình như chúng ta đào ra thứ lớn.
Cái xác này là nam giới, vẻ ngoài trung niên, mắt nhắm, khuôn mặt uy vũ bất phàm, luồng sáng chảy xuôi trên người, rõ ràng đang hấp thu năng lượng xung quanh.
Rào rào!
Có tiếng lật thứ gì.
Chu Phượng Phượng ngây ra:
- Lão ca làm gì vậy?
Lão ca vô tình lột đồ của người ta, không lẽ tính làm chuyện xấu?
Lâm Phàm nói:
- Đứng đực mặt ra đó làm gì? Mau lại đây lột sạch hắn, không thể tới một chuyến tay trắng trở về.
Chu Phượng Phượng hơi do dự, lão ca nói đúng, đến một chuyến mà không lấy gì thì không tốt. Nhưng lão không thích lột đồ của người ta, hơi thiếu đạo đức.
Cuối cùng không cam lòng chiến thắng đạo đức, lột đồ vậy.
Rất nhanh xác chết bị lộ sạch, chỉ có mảnh vải trắng che thân dưới. Lâm Phàm nghiệm chứng đây là vải trắng bình thường, nếu không cũng bị hắn lột luôn.
Hắn tuyệt vọng, thật sự không có thứ gì, không có trữ vật giới chỉ.
Vùng đất mạo hiểm này quá nghèo.
Đang lúc Lâm Phàm thất vọng định đề nghị trở về thì heo mập tiến lên, giơ móng trước đập xuống bụng xác chết.
Vèo!
Một viên đan dược phun ra từ miệng xác chết bị Lâm Phàm chộp vào tay.
- Lợi hại, vậy mà cũng bị ngươi phát hiện.
Lâm Phàm ngây người, con heo mập này không tầm thường, tìm được vùng đất mạo hiểm, còn phát hiện bảo bối ẩn giấu.
Heo mập tiếp tục giơ móng trước đạp xuống.
Vèo!
Một thứ bị phun ra.
Lâm Phàm kêu lên:
- Tên này nhét đồ trong bụng!
Hắn và Chu Phượng Phượng liếc nhau, hai người gật đầu, hăm hở xông lên chiến trường, giơ chân đạp bụng đối phương.
Chu Phượng Phượng hơi lo lắng hỏi:
- Lão ca, tên này rõ ràng không muốn bị người phát hiện đồ của mình, hình như hắn chưa chết, có lẽ đang tự sống lại, chúng ta làm vậy có phải là không được tốt lắm?
Chu Phượng Phượng biết một số cường giả dù chết rồi còn giữ một lũ thần niệm, chờ đợi hồi sinh, có lẽ họ đụng phải trường hợp như vậy.
Nếu trực tiếp lấy đồ của người ta, chờ người ta sống lại thì sẽ liều mạng với họ.
Lâm Phàm nói:
- Có gì không tốt, rốt cuộc ngươi có lấy không? Không muốn thì thôi, chúng ta mỗi người một ngả, mấy thứ này không quan trọng với ta.
Chu Phượng Phượng lúng túng nói:
- Thì cũng muốn.
Tài phú ngay trước mắt, nếu không lấy là có lỗi với bản thân.
Lâm Phàm chộp hai chân đối phương dựng ngược lên:
- Ngươi qua đây đấm vào bụng.
- Được!
Chu Phượng Phượng dứt khoát giơ nắm tay đấm vào bụng đối phương.
Không biết qua bao lâu, mãi khi đối phương không còn phun ra thứ gì nữa, Lâm Phàm tùy tay ném xác qua một bên, cất đồ rải rác dưới đất.
Lâm Phàm nói:
- Đi, chúng ta đi ra ngoài trước, ra ngoài rồi chia.
Chu Phượng Phượng gật đầu, lòng thỏa mãn. Hai người cưỡi trên heo mập vui vẻ rời đi.
Giờ phút này trong mộ lớn tĩnh lặng, từ khoang bụng xác chết phát ra tiếng nói:
- Một đám súc sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận