Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 715: Đây là phó tông chủ của chúng ta

Chuyến đi mộ lớn chưa kết thúc, nếu nói đây là mộ lớn viễn cổ thì hắn không tin khi chỉ được ít đồ.
Nhưng không tin cũng không được, không tìm thấy phương hướng, thôi đành gác lại, ngồi chờ cường giả ở bên trong xuất thế, kết quả đều như nhau, khác ở chỗ thu được sớm hay muộn.
Lâm Phàm nghĩ khá thoáng, không rối rắm nhiều.
Bên ngoài, hai người một heo ngồi xổm trên bờ biển. Đặc biệt là Chu Phượng Phượng, mắt trợn to tràn đầy mong chờ.
Người lão run rẩy, không phải sợ hãi mà vì lát nữa chia chác, tâm tình vui sướng.
Những tên kia hố mộ lớn của lão, giờ thì tốt rồi, tất cả ở lại trong đó làm vật chôn cùng, thứ tốt đều vào túi hai người, ngẫm lại cuộc đời thật hạnh phúc.
Mông heo to ngồi, đầu heo nhìn Lâm Phàm chằm chằm. Tưởng nó là heo ngố chắc? Vào phút then chốt thế này không thể hút đất, nếu không sẽ bỏ qua nhiều thứ tốt.
Lâm Phàm nhìn một người một heo đều đang yên lặng chờ, hắn thở dài lấy đồ ra.
- Đừng nói lão ca keo kiệt, được bao nhiêu hai chúng ta và một heo chia đều. Nhưng ngươi ôm lương tâm mình nói thật, ngươi còn là người sao?
Lâm Phàm vẫn còn lấn cấn trong lòng, phát hiện vùng đất mạo hiểm nhưng tên này không báo cho hắn biết, đây là làm tổn thương tình cảm của hai bên, cực kỳ tàn nhẫn.
Chu Phượng Phượng đã bị bảo bối hấp dẫn, gật đầu cái rụp:
- Lão ca, ta không phải người, cực kỳ không phải người, về sau tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Chu Phượng Phượng hối hận thật, nhưng không thể trách lão, ai kêu lão ca không bình tĩnh, tàn bạo như thế, yêu thú tụ tập, hắn không chút do dự trực tiếp giết vào, tàn nhẫn và đáng sợ biết bao.
Nên khi phát hiện mộ lớn, Chu Phượng Phượng nghĩ tạm thời không kêu lão ca, nếu phát hiện bảo bối vượt sức tưởng tượng có lẽ lần sau sẽ chia một ít cho lão ca.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bằng hữu mà lão quen hoàn toàn hố người, mới chỉ là mộ lớn đã giở mưu kế muốn độc chiếm, rất khi dễ người.
Xác chết phun ra nhiều thứ tốt, có đan dược, bảo bối.
Nhìn mớ đan dược này là biết không tầm thường, dải sáng bao phủ, đan khí ngưng tụ thành thực chất, từng tiếng huyền ảo phát ra từ trong đan dược.
Lâm Phàm chia đều:
- Ngươi một viên, ta một viên, nó một viên.
Một bình đan dược rất nhanh chia xong, dư một viên cũng thuộc về hắn.
Chu Phượng Phượng thấy lão ca giữ dư ra một viên cho mình thì đau lòng, lẽ ra hắn nên xẻ đan dược làm ba, mỗi người được một nửa:
- Lão ca, chúng ta nên chia công bằng.
Lâm Phàm rít gào:
- Công bằng? Ngươi còn đòi công bằng với ta? Nếu nói công bằng thì ngươi không được chia chút gì! Phát hiện mộ lớn mà không kêu ta, xảy ra chuyện mới nhớ đến ta, còn đòi công bằng? Không chia nữa!
Dứt lời, Lâm Phàm làm bộ ôm hết tài phú vào lòng.
Chu Phượng Phượng mếu:
- Ca, ta sai rồi, ta nói bậy bạ, đây là lão ca nên có được!
Sớm biết hiện tại thì lúc trước lão đã kêu lão ca đi chung, đây là lỗi lầm của lão.
Lâm Phàm bớt giận, tiếp tục chia tài phú:
- Đây mới là con người nên nói.
Tất nhiên hắn sẽ không độc chiếm mấy thứ này, đã cùng nhau đi vào, cùng đào móc mộ lớn, bây giờ được tài phú tất nhiên phải chia nhau.
Trong chuyến thám hiểm mộ lớn lần này công lao của heo mập lớn hơn Chu Phượng Phượng nhiều, lão đi theo nhặt của rơi.
- Trời ạ, đan dược này không đơn giản, tuy không phải là đan dược gì nhưng bên trong ẩn chứa năng lượng thật sự rất kinh người, cảm giác nuốt vào là lại đột phá.
Ngón tay Chu Phượng Phượng kẹp đan dược, rất là giật mình, thật khó tưởng tượng chủ mộ là ai mà giàu như thế. Xem ra không phải loại người đơn giản, giờ lột sạch người ta, tùy ý ném xác sang một bên, nếu người ta sống lại, mục tiêu giết đầu tiên là bọn họ.
Lúc này một thanh đao hấp dẫn chú ý, thân đao màu bạc trắng tuôn trào thần quang, chưa vận dụng đã có ánh sáng bao phủ thân đao, là vật không tầm thường.
Lâm Phàm nhìn một lúc, vừa lòng cất vào trữ vật giới chỉ:
- Đây đao giết heo, có duyên với ta, ta nhận vậy.
Heo mập bảo vệ tài phú của mình nghe câu đó thì hết hồn ngước đầu heo lên, sức sát thương của đao giết heo hơi lớn, làm nó sợ.
Lâm Phàm an ủi:
- Yên tâm, thanh đao này sẽ không chém ngươi.
Heo mập có ích lớn, giỏi tìm vùng đất mạo hiểm, còn có thể phát hiện bảo bối chưa biết, đi theo Chu Phượng Phượng hơi phí của trời, nếu theo hắn thì chắc chắn sẽ lộn ngược tất cả vực ngoại giới.
Đáng tiếc.
Heo mập kêu ụt ịt tỏ vẻ yên lòng.
Rất nhanh chia xong tài phú. Mỗi món tài phú đều không tầm thường, đều là bảo bối kinh người, xác chết đó khi còn sống chắc là đại năng giả, sau khi chết nuốt bảo bối vào bụng, chôn quan tài xuống lòng đất, dùng nắp đá siêu cứng để không ai phát hiện ra. Nhưng y không ngờ có con heo mập có thể ủi bất cứ cái gì đào ra một con đường trong mộ mình.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi tính làm gì tiếp theo? Cùng ta về Viêm Hoa tông hay tiếp tục đi tìm vùng đất mạo hiểm?
Không phải Lâm Phàm không nỡ xa Chu Phượng Phượng, hắn luyến tiếc heo mập. Một con heo tốt biết bao, nếu đi lên con đường đúng đắn thì sẽ có thành tựu lớn, tiếc rằng nó theo sai người.
- Lão ca, ta không đi đâu, ta và Dương Dương vẫn tiếp tục thăm dò vùng đất mạo hiểm, chờ sau này có phát hiện gì nhất định sẽ đến báo.
Trải qua chuyện này làm lão chịu thiệt lớn, may mắn kết thúc trọn vẹn. Sau này gặp vùng đất mạo hiểm phải báo với lão ca chứ không nói cho ai.
Còn về theo lão ca đi tông môn thì miễn, lão phát hiện phẩm chất mới nhất của lão ca là hơi điên, quỷ mới biết đi chung sẽ khiến lão trải qua chuyện đáng sợ gì, tốt nhất là ai đi đường nấy, về sau có cơ hội gặp lại nhau.
Phát hiện lần này đủ cho lão bế quan một đoạn thời gian, cùng heo mập tăng tiến thực lực.
Chí Tiên cảnh dù mạnh nhưng cũng chia ra mạnh yếu, lão phải sung túc bản thân, đặt nền móng tốt, tốt nhất là lên thêm mấy chục hạng trên bảng Thiên Kiêu. Chờ khi lên đỉnh mới phong quang trở lại, cho đám già kia nhìn xem mình lợi hại cỡ nào.
- Vậy thì thôi, mỗi người một ngả, về sau phát hiện vùng đất mạo hiểm nhớ báo cho ta, nếu vẫn không thông báo thì thuyền tình bạn giữa chúng ta sẽ lật úp.
Lâm Phàm không giữ lại, hắn cũng chuẩn bị quay về tăng tu vi, điểm, giá trị khổ tu đều đã đủ. Có lẽ hắn có thể đột phá đến Chí Tiên cảnh, khi đó ai đến là kẻ đó xui, đến một người đá đít một người.
Chu Phượng Phượng vỗ ngực bảo đảm:
- Lão ca yên tâm, Chu Phượng Phượng này không phải loại người đó.
Nếu thật sự phát hiện vùng đất mạo hiểm chắc chắn lão sẽ báo với lão ca, nói cho người khác biết? Trừ phi bị nhún não.
Sau đó Chu Phượng Phượng cưỡi heo mập biến mất tăm, đi thật tiêu sái, tự tại, một người một heo đều được chia bảo bối, không tiêu sái sao được?
Thương Hải vực là khu vực biển, có đảo nhỏ nhiều như sao trời. Nơi này có nhiều vô thượng đạo thống, tông môn truyền thừa đã lâu.
- Về tông trước.
Lâm Phàm bay lên, ẩn vào hư không. Nơi này tạm thời không có việc gì, hắn trở về tiêu hao điểm, tăng tiến thực lực, hết điểm rồi đi ra lăn lộn.
Khi Lâm Phàm sắp rời khỏi Thương Hải vực thì bị tiếng động ở phía xa hấp dẫn.
Chỗ đó xảy ra chiến đấu, hình như rất kịch liệt.
Lâm Phàm lặng lẽ ẩn núp tới gần, khi thấy bóng người kia thì ngây ra, lâu rồi không gặp người quen.
Đó là Huyết Luyện Tôn Giả.
Huyết quang bao phủ người Huyết Luyện Tôn Giả, địa ngục biển máu sôi trào sau lưng gã, có xu hướng cắn nuốt đám người ở trước mặt gã.
Mấy người lơ lửng bên cạnh Huyết Luyện Tôn Giả, họ bị thương rất nặng, máu chảy ròng ròng.
Một nam nhân trung niên cầm đầu, người toát ra hơi thở hùng hậu ngạo nghễ đứng trong không trung, có uy thế nắm giữ thiên địa:
- Từ tông chủ, chúng ta nhìn trúng hòn đảo của các ngươi, mau dọn đồ rồi biến, nếu không sẽ bị diệt tông.
Huyết Luyện Tôn Giả ráng nhịn, nói:
- Các vị có chuyện gì nói đàng hoàng, cớ gì đánh thương người?
Thực lực của đối phương mạnh hơn gã, vứt sĩ diện cũng không có gì to tát, nhưng bị người đánh tới cửa nhà mà không đáp trả thì không được.
Sau khi vực ngoại giới dung hợp, bọn họ đột nhiên bị chuyển đến mặt biển này, trong thời gian ngắn không thể hành động, trên mặt biển có nhiều động vật biển mạnh mẽ, với thực lực của họ không đánh lại chúng.
Nhưng Huyết Luyện Tôn Giả không uổng là nhân tài, vượt qua cảnh giới Thần cảnh đỉnh, nửa chân bước vào Truyền Kỳ cảnh.
Huyết Luyện Tôn Giả thanh lý động vật biển trong khu vực biển này, có thể tra xét bốn phía.
Nhưng tình huống xung quanh không giống như Huyết Luyện Tôn Giả nghĩ, có tông mạnh, còn hiếu chiến.
Nam nhân trung niên hùng hổ đe dọa:
- Từ tông chủ, chúng ta đã nói chuyện đủ thân thiện, dọn đồ biến khỏi đây. Đảo biển nơi này đã lọt vào mắt chúng ta, nếu không dọn đi sẽ gặp hậu quả là chết.
Các trưởng lão Hàn Nhu tông cáu giận:
- Tông chủ, chúng ta liều mạng với họ, khinh người quá đáng!
Rất ức chế, bị người đánh tới cửa. Bọn họ tuân theo tôn chỉ phát triển điệu thấp, không đấu với người, dù cắn nuốt thì cũng là thiết lập quan hệ ngoại giao thân thiện, sau đó xâm thực từ từ, giải quyết mà không tốn một binh một tốt, không tới cửa cứng rắn cướp như nhóm người này.
Huyết Luyện Tôn Giả không dám rục rịch, nhìn phía xa qua khóe mắt, nơi đó có người quan trọng nhất của gã.
Đại chiến bùng nổ thì gã không dám bảo đảm có xảy ra chuyện gì không dự đoán trước.
Các đệ tử Hàn Nhu tông thầm hoảng, tông môn bị người ta tới cửa phá, tông chủ và các trưởng lão thờ ơ mặc cho người ức hiếp, làm lòng họ tuyệt vọng.
Tông môn yếu hèn khiến họ cảm giác ở trong tông môn có tương lai không?
Lâm Phàm buông tiếng thở dài:
- Huyết Luyện hèn.
Huyết Luyện Tôn Giả là một nam nhân bá đạo biết bao, nhưng bây giờ nhìn xem, người ta đánh tới cửa mà còn nhỏ nhẹ nói chuyện, làm người ta bất đắc dĩ biết bao.
Lâm Phàm lấy đao giết heo ra, thân đao tỏa ánh sáng chém ngang không khí, đao quang phủ trùm, lan tràn.
Xoẹt!
Những người lạ bị chém ngang eo, xác chết rơi lộp độp như mít rụng xuống biển, có cá nhảy lên cắn xé thịt.
- Điểm không tệ, không lấy thì phí.
Có lẽ tông môn này kéo hết đi xuất chinh, nhưng thực lực quá yếu, một đao đã chém sạch.
- Cái gì!?
Hàn Nhu tông giật mình, không biết xảy ra chuyện gì.
Huyết Luyện Tôn Giả nhìn phía xa, bóng dáng rời đi rất quen mắt, gã kêu lên:
- Lâm phong chủ . . .!
Các trưởng lão trố mắt líu lưỡi:
- Tông chủ, đó là ai vậy?
Một đao diệt sạch thì thực lực mạnh đến mức nào?
- Đó là người mà ta từng nói với các ngươi, vị trí phó tông chủ luôn để lại cho hắn.
Huyết Luyện Tôn Giả muốn đuổi theo nhưng tốc độ người kia đi quá mau, gã không đuổi kịp.
- Cái gì? Đó là phó tông chủ của tông ta?
Các trưởng lão giật nảy mình, sau đó hưng phấn, không ngờ mạnh như vậy, bọn họ từng nghi ngờ có lẽ người ta không quan tâm chức vị phó tông chủ. Nhưng trải qua chuyện này, bọn họ phát hiện đối phương đã mặc nhận, nếu không thì tại sao ra tay giết địch vào phút tông môn gặp nguy hiểm?
Nói chuyện lớn tiếng nên các đệ tử bên dưới đều nghe thấy.
- Tông chủ nói đó là phó tông chủ của tông môn chúng ta.
- Không thể nào, lợi hại như vậy sao chưa bao giờ thấy?
- Ta nghe đồn hình như phó tông chủ điệu thấp, không thích ở tông môn, khi nào tông môn gặp nguy hiểm mới xuất hiện.
- Không ngờ tông môn chúng ta cũng có siêu cường giả, đối phương đông người vậy mà bị một chiêu diệt, rất kinh người.
Các đệ tử hưng phấn, cảm giác Hàn Nhu tông có tiềm lực phát triển rất lớn, vô hình tăng mạnh sức ngưng tụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận