Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 717: Đây chính là cảm ngộ lực lượng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trong mật thất đã xảy ra biến đổi trời long đất lở. Trong trạng thái tu luyện, thân hình của Lâm Phàm tự động biến lớn, làn da thô ráp như phủ màng sương màu đen.
Tuy có lớp màng đen ngòm phủ lên người Lâm Phàm nhưng vì quá nhiều lực lượng tăng phúc làm toàn thân hắn đỏ thẫm, vì mạch máu phình ra sắp nổ.
- Lực lượng mạnh quá, đã đến cuối, Thủy Ma Kinh rất mạnh, chênh lệch mỗi trọng đều cách biệt một trời một vực.
Lâm Phàm cảm giác lực lượng tràn ngập trong người, nội tình đã tràn đầy, nhưng hắn cố chịu đựng, vì Thủy Ma Kinh đệ bát trọng, song nguyên ma thai một lần nữa sống lại.
- Đừng nghiền áp ta!
Song nguyên ma thai đại biểu cho hai loại lực lượng hỗn hợp, cũng là cực độ.
- Nếu ngươi lại nghiền áp ta thì không cách nào phát huy lực lượng mạnh nhất của Thủy Ma Kinh, vĩnh viễn không có cơ hội hối hận, chỉ có một lần duy nhất này.
Đôi mắt Lâm Phàm đen láy sáng ngời, có ma quang bắn ra từ mắt hắn:
- Vỡ nát đi, lực lượng!
Trong phút chốc cơ thể hắn tràn ngập áp lực khủng bố đánh vào song nguyên ma thai.
- Bố tiên sư cha nhà nó!
Song nguyên ma thai không có thất tình lục dục đột nhiên chửi tục, bị nát hoàn toàn trong tiếng rống giận dữ, hóa thành các đốm sáng đen dung nhập vào thịt, lực lượng ngân hà chuyển động trong người hắn, khủng bố kinh người.
Lâm Phàm cười khẩy nói:
- Bà nội nó, biết ngay nhà ngươi giả chết, còn bảo không có thất tình lục dục mà chửi thề, tiếp tục giả vờ cho ta xem!
Lâm Phàm sớm nhìn thấu tất cả, trong đôi mắt như thần đồng của hắn không chứa bất cứ hư vọng nào, liếc một cái là xem thấu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Người Lâm Phàm vang tiếng nổ, song nguyên ma thai bị nghiền nát, hóa thành lực lượng thuần khiết nhất tràn ngập các góc cơ thể.
Răng rắc!
Là tiếng làn da nứt, ánh sáng đen bắn ra từ chỗ nứt da.
- Thăng cấp Thủy Ma Kinh hai trọng trướng đầy nội tình, may mắn khoảng thời gian này chiến đấu với cường giả, yêu thú, tích lũy một ít nội tình trong lúc chiến đấu.
Lâm Phàm đang chờ, đợi nội tình đến trình độ không chịu đựng nổi nữa thì thăng cấp.
Làn da hắn không ngừng vỡ ra, hiển nhiên sắp đến đỉnh, nội tình trong người đã tích lũy đủ, thậm chí sắp tràn ra.
Lâm Phàm mặc niệm:
- Thăng cấp!
[Tiêu hao tám ức giá trị khổ tu.
Tu vi: Chí Tiên cảnh.]
Khoảnh khắc thăng cấp, lực lượng trong người hắn hoàn toàn bộc phát ra.
Lâm Phàm gầm lên:
- A!
Lửa nóng cháy đốt trên người hắn, chưa bao giờ cảm nhận lực lượng mạnh mẽ đến mức này.
Bên ngoài.
Mọi người ngẩn ngơ. Thiên địa biến đổi lớn, gió nổi mây phun, cuồng phong rít gào. Vòng xoáy giữa hư không bị sấm sét hoàn toàn bao phủ, nửa thân hình to lớn bị kẹt tại chỗ, nhưng phát ra uy thế càng khủng bố hơn.
Lữ Khải Minh bị gió to thổi sắp không mở mắt được:
- Sư huynh đang đột phá thực lực?
Lữ Khải Minh ngây người, sư huynh quá cuồng bạo, không ngờ thực lực lại tăng tiến.
Nhưng đây là tin tức làm toàn Viêm Hoa tông, mọi người phấn khởi. Sư huynh tăng thực lực lên đại biểu sức chiến đấu cao nhất của Viêm Hoa tông lại kéo lên cao.
- Đồ nhi, ngươi . . .
Thiên Tu không còn lời nào để nói, biến hóa quá nhanh, lão không kịp phản ứng.
Trong khi Thiên Tu tặc lưỡi cảm khái thì vang tiếng nổ.
Bùm!
Mật thất bị lực lượng nổ nát.
Một thân hình bị lửa nóng cháy vờn quanh lơ lửng trong không trung, xèo xèo, có tia chớp lượn lờ.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm cười lớn, siết chặt hai nắm tay, người tràn ngập lực lượng vô cùng.
- Trái tim kiêu ngạo của bản phong chủ nổ tung rồi, còn ai có thể khiến bản phong chủ lùi bước!
Lòng hắn thầm rít gào, mắt bắn ra tia sáng xuyên suốt thiên địa, phá tan tầng mây, chấn vỡ vòng xoáy, một lũ ánh mặt trời chiếu vào dần bao phủ nguyên Viêm Hoa tông.
Thân thể Thủy Ma chỉ lộ ra nửa khúc người khẽ quát:
- A!
Âm thanh như sấm nổ trầm, đinh tai nhức óc, sau đó thân thể Thủy Ma dần tan biến, hóa thành một lũ khói đen nhập vào người Lâm Phàm.
Lâm Phàm hét to:
- Lão sư, thực lực của đồ nhi tăng lên, lỡ nổ mật thất rồi, cần sửa lại.
Lâm Phàm cảm giác dùng một ngón tay có thể nghiền nát bầu trời.
Lực lượng này làm hắn sôi trào, chỉ muốn tìm đối thủ đại chiến một trận đã ghiền.
Thiên Tu vỗ tay, suýt khóc ròng:
- Đồ nhi, ngươi khiến vi sư làm sao bây giờ?
Cứ ngỡ sắp vượt mặt đồ nhi, có thể tiếp tục trở thành chỗ dựa cứng rắn cho đồ nhi, không ngờ đồ nhi lại đột phá, làm sao bây giờ?
Thanh Oa ngồi xổm trên mặt đất, há to miệng ếch.
Biến thái, thật sự quá biến thái, Thanh Oa cảm giác đời này không có cách nào thoát khỏi kẻ bỏ mạng.
Toàn tông môn rất phấn chấn, thực lực của Lâm sư huynh càng mạnh hơn càng cho họ cảm giác an toàn, ngẫm lại những gì họ có đều là Lâm sư huynh sáng tạo ra.
Cảm giác đột phá đến Chí Tiên cảnh khác biệt lớn với Đại Thánh cảnh, Lâm Phàm tích lũy nội tình đến đỉnh nhất cảnh giới này, thậm chí mạnh hơn cả đỉnh.
Sau đó Lâm Phàm thu lại hơi thở cuồng bạo, bụp một tiến, khí thế xung quanh hoàn toàn tan biến.
- Hỏa Dung trưởng lão, thấy ta thế nào?
Lâm Phàm rất đắc ý, thực lực tăng lên nếu không khoe khoang thì thật xin lỗi với bất cứ ai.
Hỏa Dung đứng đó, đã câm nín với hai sư đồ này. Trước kia sư huynh hay khoe khoang, sau này điệu thấp thật lâu, luôn tu luyện, giờ đến đồ nhi cao điệu, khiến Hỏa Dung cảm giác sống trong Viêm Hoa tông là để nghe người ta khoe khoang.
Hỏa Dung định mở miệng nói chuyện thì bị lời nói của tiểu tử chọc tức suýt phun lửa.
- Hỏa Dung trưởng lão, đây là thiên phú, tu luyện đơn giản như uống nước.
Đây chỉ là câu nói thuận miệng nhưng tạo thành tổn thương vô tận cho Hỏa Dung, có cần vênh váo đến thế nào?
Không chỉ riêng Hỏa Dung, một số đệ tử cũng trợn mắt há hốc mồm, tu luyện như uống nước?
Bọn họ khóc, khắc khổ tu luyện, tiết kiệm cả thời gian ăn cơm, nhưng với sư huynh thì rất đơn giản, vì sao người với người tức chết người?
- Bàn tay vàng không phải sỉ nhục mà là cảm nhận cuộc sống.
Hắn ngộ, cảm ngộ chân lý tu luyện, đó là thực lực không phải khiến người mất ăn mất ngủ, vứt bỏ xã giao, người thân, chỉ lo cắm đầu tu luyện. Nó là bình thường chơi đùa, lúc rảnh dùng bàn tay vàng cảm nhận thể nghiệm tu luyện, do đó lên đến đỉnh, mất đi hứng thú với cái này.
Lâm Phàm cảm ngộ điều này từ game trong kiếp trước.
Trò chơi hư nghĩ khiến người chìm đắm không thể tự thoát ra, bọn họ đã thể nghiệm trò chơi sai lầm.
Chỉ có dùng bàn tay vàng hành hạ nguyên trò chơi mới tỉnh ngộ hóa ra trò chơi này thật đơn giản, chỉ có thế là cùng, đang lãng phí thời gian, đo đó phát hiện điều càng có ý nghĩa bên cạnh mình.
Tiếc rằng rất ít người nghĩ thông điều này.
Bọn họ sẽ nói mợ nó, người kia dùng bàn tay vàng gian lận.
Hoặc bảo dùng bàn tay vàng chết người thân.
Tuy bọn họ đứng bên mặt chính nghĩa nhưng chưa bao giờ phát hiện khi chạm vào trò chơi là sống uổng phí, tinh thần vẫn trống rỗng.
Bàn tay vàng là nhanh chóng vượt hết ải trò chơi, chuyển sang chuyện thú vị hơn.
Bàn tay vàng không có sai.
Đột nhiên!
Tất cả người Viêm Hoa tông phát hiện sư huynh ngạo nghễ đứng giữa hư không biến đổi, không thể miêu tả, cảm giác hơi thở thay đổi lớn lao.
Xa vời, tiêu dao, tự tại.
Đây chính là Chí Tiên.
Một bóng người xuất hiện giữa hư không, đeo mặt nạ, ngạo nghễ đứng:
- Nơi này là Viêm Hoa tông?
Mọi người chìm đắm trong hơi thở của sư huynh, nghe giọng nói này thì vụt ngẩng đầu, bọn họ không biết người đến là ai.
- Viêm Hoa tông nghe đây! Ta lại đây chỉ vì thông báo cho các ngươi biết, đệ tử của tông môn các ngươi tên là Vương Phù lấy hạ phạm thượng, mạo phạm Thánh Tử của giáo ta, đã bị bắt giữ. Hạn cho các ngươi trong vòng mười ngày mang đủ tài phú đi giáo của ta chuộc người!
Giọng nam nhân đeo mặt nạ lạnh băng, dù không đánh nhau, chỉ nói chuyện đã làm người ta cảm giác nhiệt độ không gian giảm mạnh.
- Nhớ kỹ, Thánh Tiên giáo.
Đệ tử Vô Địch phong nghe tên này thì giật nảy mình. Vương Phù là sư huynh đệ của họ mà, sao bị Thánh Tiên giáo bắt rồi?
Bọn họ ngơ ngẩn, cảm giác Vương Phù thật bi kịch, ra tông hai lần đầu gặp chuyện không may, một lần suýt bị người giết, lần này bị người hàng phục.
Thực lực của Vương Phù không yếu chút nào, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm.
Nam nhân đeo mặt nạ liếc Viêm Hoa tông một cái rồi xoay người, chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên gã khựng lại, gò má sau lớp mặt nạ chảy mồ hôi, gã cảm nhận hơi thở cực kỳ khủng bố bao phủ.
- Các ngươi . . .
Nam nhân đeo mặt nạ muốn răn dạy nhưng âm thanh kẹt trong cổ họng, ngừng bặt. Một bàn tay khổng lồ bay tới, che đậy thiên địa, đây không phải tay người mà là bàn tay ngưng tụ bằng lực lượng.
- A!
Nam nhân đeo mặt nạ gầm lên, gồng sức chống cự, lực lượng bộc phát từ thân thể gã nhưng rồi tan biến dưới bàn tay khổng lồ.
Bộp!
Thân hình nam nhân đeo mặt nạ bị bàn tay khổng lồ bắt lấy, chớp mắt bàn tay rụt về.
Lâm Phàm bóp cổ đối phương, hỏi:
- Mới rồi hưng phấn quá không nghe rõ, ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm hơi lâng lâng nên không nghe rõ đối phương nói gì, nhưng đã nghe rõ ràng cái tên Vương Phù.
Tiểu tử này rốt cuộc làm sao vậy? Nói gã là thiên kiêu thì trông cũng giống, sao ra tông liền không giống nữa? Hoặc bị người suýt chém chết hoặc bị người bắt.
Nam nhân đeo mặt nạ rống to:
- Thả ta ra!
Nam nhân đeo mặt nạ sợ hãi, không ngờ tông môn này có cường giả mạnh như vậy, gã chưa từng tưởng tượng điều này.
Xoẹt!
Lâm Phàm túm một cánh tay tùy ý xé đứt, mặc cho đối phương hét thảm:
- Bản phong chủ đang hỏi ngươi, nói gì hả? Mời nói rõ ràng chút.
Cực kỳ thê thảm, tay đứt, mưa máu rơi đầy đất.
Các đệ tử xem ngây người. Lâm sư huynh thật bá khí, chơi chiêu này rất rung động, kéo nhẹ đã đứt tay, bọn họ không bằng.
Nam nhân đeo mặt nạ kinh hoàng tức giận quát:
- Vương Phù mạo phạm Thánh Tử của giáo ta, đã bị hàng phục, khuyên ngươi . . .
Bùm!
Nam nhân đeo mặt nạ chưa nói hết câu đã bị Lâm Phàm một đấm đánh nát.
- Nói nhảm nhiều quá, tóm lại là sư đệ của ta không có người che chở chứ gì. À mà giáo gì nhỉ? Quên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận