Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 718: Đừng để họa từ miệng mà ra

Nam nhân đeo mặt nạ đến vội vàng, chết cũng vội vã, khoảnh khắc chỉ còn thịt vụn bay đầy.
Hắn quên hỏi Thánh Tiên giáo ở đâu đã đấm chết nam nhân đeo mặt nạ, biết đi đâu cứu Vương Phù?
- Lão sư, có thể sưu hồn không?
Hắn cần cứu vãn, sư đệ ra tông tôi luyện bị người hàng phục, chắc chịu khổ nhiều, sớm cứu ra cho gã nhìn rõ thế giới này rất nguy hiểm, nhưng có sư huynh mạnh mẽ thì không thành vấn đề.
Nhưng hắn không biết Thánh Tiên giáo ở đâu.
Thiên Tu nhức đầu:
- Đồ nhi kêu vi sư sưu kiểu gì? Ít ra phải có miếng thịt lành lặn.
Sao đồ nhi luôn cho lão nhiệm vụ không thể thực hiện? Mà dù có miếng thịt cũng vô ích, người đã chết thì sưu hồn kiểu gì? Sưu ra cặn bã thì có.
Lâm Phàm nhức đầu nói:
- Cũng đúng, đã biến thành thịt nát, thần hồn tan biến, dù có thủ đoạn to lớn cũng vô ích.
Hắn thấy có lỗi với Vương Phù, càng có lỗi với người đến thông báo. Người ta cực khổ vất vả từ vạn dặm xa xôi đến thông báo, không ngờ kết cục cuối cùng là không còn mảnh vụn.
Lâm Phàm nhớ đến Dương Vạn Chân Ngân Hà giáo, y là hoàng chủ giáo lớn, có lẽ biết vị trí của Thánh Tiên giáo, đi hỏi chắc được.
Tông môn, nhà vệ sinh, bởi vì có những cường giả Ngân Hà giáo nên mức độ sạch sẽ đã khác xưa, nhìn từ xa như đá quý tỏa sáng, rất chói mắt, vì bề mặt nhà vệ sinh được lau sạch sẽ.
Các trưởng lão Ngân Hà giáo ngước đầu nhìn. Tông chủ cặm cụi cố gắng làm việc, khi có đệ tử ra nhà vệ sinh thì y sẽ dâng giấy cho đệ tử Viêm Hoa tông lau tay.
Đây là chuyện chó săn mới làm, nhưng tông chủ của họ thật sự đang làm, làm tốt còn hơn họ.
Dương Vạn Chân ngước đầu lên nói:
- Nhìn gì? Không mau làm việc. Có biết tại sao ta có thể trở thành tông chủ nhưng các ngươi thì không? Vì làm chuyện gì miễn bắt đầu làm ta đều sẽ dốc hết sức trả giá.
Dương Vạn Chân biết các trưởng lão còn chưa thể hòa nhập vào, còn y thì đã hòa nhập rồi. Hơi thở mênh mông vừa rồi bộc phát ra từ Vô Địch phong làm y kinh sợ, có thể nói là khủng bố, dù là y cũng khó thể ngăn cản hơi thở như vậy.
Tu vi của tiểu tử đó lại tăng lên.
- Dương tông chủ có suy nghĩ như vậy làm bản phong chủ rất vui mừng. Đừng kích động, bản phong chủ đến đây không phải làm chuyện gì. Dương tông chủ có biết Thánh Tiên giáo ở chỗ nào không?
Nếu Dương Vạn Chân không thể cho biết vị trí cụ thể thì hắn đành đi Hắc Thiên tộc hoặc Thông Thiên tháp hỏi, với thực lực của họ chắc biết.
Hắc Thiên tộc cảnh cáo tất cả tông môn trong Nguyên Tổ vực thì chắc biết rõ.
Dương Vạn Chân kể một tràng, biết gì nói nấy:
- Biết, Thánh Tiên giáo nằm ở biên giới Nguyên Tổ vực với vực ngoại giới khác, là đại giáo truyền thừa đã lâu . . .
Một đống lời nhảm nhí làm Lâm Phàm nghe không nổi nữa.
Lâm Phàm không kiên nhẫn gặn hỏi:
- Ta hỏi ngươi nó ở đâu?
Nói nhiều làm gì, cho biết địa điểm là được.
Dương Vạn Chân thấy uất ức, người ta nói chuyện mà không nghe xong đã cắt ngang, thật là không có nhân quyền. Cuối cùng y nói ra vị trí của Thánh Tiên giáo.
Lâm Phàm xoay người đi:
- Lo tẩy nhà vệ sinh đi.
Tiếp theo hắn sẽ đi Thánh Tiên giáo một chuyến, sư đệ Vương Phù số xui, vậy mà cũng bị bắt, còn phải chờ hắn đi cứu.
Mà Thánh Tiên giáo hơi đần, tuy Vương Phù không tệ, tốc độ tu hành rất nhanh nhưng không đáng đối phương phái người đến đòi Viêm Hoa tông chuộc người, trong óc đối phương nghĩ gì vậy?
Lâm Phàm về sơn phong, lão sư đang chờ. Bọn họ biết Vương Phù, đệ tử của Vô Địch phong là một hạt giống tốt, tu hành rất nhanh, nếu không phải đồ nhi của lão tọa trấn tông môn có lẽ Vương Phù đã nổi bật.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi đi Thánh Tiên giáo một chuyến cứu Vương sư đệ ra.
- Đồ nhi, có cần vi sư đi cùng không?
Thiên Tu cho rằng đây là cơ hội tốt để biểu hiện, không thể để đồ nhi đi một mình, lỡ giữa đường xảy ra chuyện gì thì lão làm lão sư có thể biểu hiện năng lực, để lại ấn tượng sâu trong lòng đồ nhi, chứng minh vi sư vẫn rất có ích.
Lâm Phàm xua tay nói:
- Không cần đâu lão sư, chỉ là Thánh Tiên giáo, dám bắt chẹt Viêm Hoa tông chúng ta, nhiều người đi sẽ cho họ cảm giác tông mình xem trọng họ, đồ nhi đi một mình được rồi.
Tu vi đột phá, thực lực tăng mảng lớn, hắn lâng lâng sắp bay ra ngoài vũ trụ, sao có thể để lão sư đi qua, hắn cần nói chuyện với đối phương.
Chỉ có Viêm Hoa tông bọn họ trấn lột người khác, không ai có thể bắt chẹt bọn họ.
Các đệ tử hò reo:
- Sư huynh cố lên!
Vương Phù sư đệ bị người hàng phục, cần sư huynh đi cứu, bọn họ rất muốn đi theo, nhưng ngẫm lại thực lực của bản thân đành phải thôi, có đi cũng sẽ bị người hàng phục, ở trong lòng cổ vũ cho sư huynh là được.
- Chờ tin tốt của ta.
Hắn nói xong ẩn vào hư không, lao đi Thánh Tiên giáo.
Hỏa Dung trưởng lão ngoắc tay kêu đệ tử dọn dẹp:
- Ai đó mau tẩy rửa, không thể để thịt vụn làm bẩn chỗ này.
Bắt giữ người ta là được, cứ phải một đấm đánh nát, nhìn chỗ này xem, máu me be bét, thịt bầy nhầy, thật là quá tàn nhẫn.
Địa lao Thánh Tiên giáo.
Mặt Vương Phù đầy máu, trên người có rất nhiều vết thương, thường có giọt máu lăn xuống nhuộm đỏ nền đất.
Vương Phù vận chuyển công pháp chữa vết thương.
Lần này đi ra có thu hoạch không tệ, đi vùng đất mạo hiểm một lần, được một pháp môn thần thông, một ít đan dược, sau khi dùng có dấu hiệu phá vỡ bình chướng tu vi.
Một đoàn hơi thở sự sống nồng đậm quấn quanh trên người Vương Phù, sau đó hóa thành các đốm sáng dung nhập vào người, vết thương bên ngoài đã lành.
Vương Phù bỗng phun ra búng máu, khuôn mặt hồng hào dần trắng bệch.
Vương Phù rủa thầm:
- Chết tiệt!
Thánh Tử đóng cây đinh màu đen vào người Vương Phù, phong mệnh môn lại, khi vận chuyển công pháp thì đinh đen đâm khó chịu, cảm giác như bị người chém toàn thân.
Trong khi Vương Phù tìm cách trừ bỏ đinh đen thì một giọng nói khàn khàn từ nhà tù bên cạnh truyền sang:
- Tiểu tử, đừng uổng công nữa, đến đây rồi đừng mơ ra ngoài.
Nghe câu đó Vương Phù quay đầu lại, đập vào mắt là một người tóc tai bù xù, không thấy rõ khuôn mặt, hai tay khô gầy đầy nếp nhăn, hiển nhiên là một lão nhân, hơi thở thì mịt mờ lúc ngừng lúc nối, nhưng lão nhân này chắc rất mạnh, cách gần như vậy làm lòng gã hơi rung động.
Vương Phù hỏi:
- Tiền bối nói vậy là sao?
Lão nhân âm u nói:
- He he, tiểu tử, ngươi vẫn không biết chỗ này là đâu sao? Nơi này là Thánh Tiên giáo, vô thượng đại giáo, người bị nhốt vào đây chỉ có đường chết, thậm chí tông môn của ngươi cũng không có kết cục tốt.
Vương Phù nghe lạnh gáy.
- Không thể nào! Ta không nói ra tông môn thì sao họ biết được?
Vương Phù không tin, cảm thấy lão nhân hù người.
Lão nhân âm trầm nói:
- Tiểu tử khờ, ngươi nghĩ lão phu lừa ngươi sao? Nhưng ngươi nên biết nơi này là vô thượng đại giáo, bọn họ muốn biết lai lịch của ngươi thì có rất nhiều cách. Có lẽ họ đã phái người đi tông môn của ngươi, kêu mang thành ý đến chuộc người. Nhưng lão phu phỏng chừng người của tông môn ngươi đến là đã rơi vào tròng.
Lão đã thấy nhiều, biết nhiều, nắm rõ tình huống của Thánh Tiên giáo như lòng bàn tay.
Lão đang chờ người trẻ tuổi này lộ biểu tình kinh hoàng sợ hãi, hét rầm lên, hối hận lúc trước không nên làm vậy, chẳng những khiến bản thân rơi vào cảnh khó, còn liên lụy tông môn vào.
Làm lão nhân ngạc nhiên là tiểu tử này nghe xong còn nở nụ cười, cảm giác thoải mái, giải thoát.
Lão nhân bình tĩnh nói:
- Tiểu tử, đã lúc này rồi mà ngươi còn cười được, xem ra ngươi khá vô tư.
Lão ở chỗ này rất lâu, thấy tình cảnh này không biết bao nhiêu lần.
Có người bật khóc, cuồng rống, tìm kiếm tha mạng.
Có người tràn ngập hy vọng, cho rằng tông môn đến chuộc người thì Thánh Tiên giáo sẽ thả họ, thật ra tất cả chỉ là nằm mơ.
Lão nhân mở miệng nói:
- Ngươi nghĩ tông môn của ngươi sẽ đến cứu ngươi? Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy thì quá ngu muội.
Vương Phù lắc đầu nói:
- Không, tông môn sẽ không đến, nhưng sư huynh của ta nhất định tới cứu ta, cũng sẽ làm Thánh Tiên giáo trả giá đắt.
Lão nhân nghe vậy bật cười nói:
- Cuồng vọng, tự đại. Sư huynh của ngươi? Vậy ngươi nói xem tu vi của sư huynh ngươi là gì mà có thể khiến Thánh Tiên giáo trả giá đắt? Tiểu tử, ngươi thật là không biết trời cao đất rộng, ở trong tông môn thiếu kiến thức, có lẽ ra ngoài phiêu bạt ngươi mới biết thế giới bao lớn.
- Khi ta rời tông tu vi của sư huynh đã là Đại Thánh cảnh.
Trong đầu Vương Phù hiện ra bóng dáng phong tư trác việt, đó là mục tiêu mà gã theo đuổi, tuy khoảng cách rất xa nhưng hắn tin có ngày sẽ song song với sư huynh.
Lão nhân cười phá lên:
- Ha ha ha!
Cười lớn tiếng làm tóc dài rũ xuống run nhẹ, lão giơ bàn tay khô gầy vén mái tóc dính bết trước mặt sang bên, trợn to mắt mở miệng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi đang đùa với lão phu? Đại Thánh cảnh? Vậy ngươi xem cảnh giới của lão phu là gì?
Vương Phù liếc qua, lạnh nhạt nói:
- Ta không quan tâm cảnh giới của lão là gì.
- Ngươi . . .!
Lão nhân định chửi nhưng cố nhịn:
- Nghe kỹ đây, lão phu đã đi vào Chí Tiên cảnh, Đại Thánh cảnh là con kiến trong mắt lão phu, một ngón tay có thể nghiền chết. Ngươi nói xem sư huynh của ngươi là thứ gì trước mặt lão phu?
- Lão già, đừng vũ nhục sư huynh, nếu bị sư huynh của ta biết thì ta có cầu tình cho lão cũng vô ích. Nhớ kỹ, đừng để họa từ miệng mà ra.
Vương Phù biết Thánh Tiên giáo thông báo cho Viêm Hoa tông thì gã bình tĩnh lại, không lo lắng chút nào.
Ngày xưa cổ của gã suýt bị người chặt đứt, bị thương nặng, sư huynh một mình đi báo thù, bắt hung thủ về. Khi ấy Vĩnh Hằng tông và Thánh Đường tông rất mạnh, nhưng vậy thì sao, vẫn phải giao đệ tử ra dưới uy nghiêm của sư huynh, làm hai tông không còn mặt mũi nào.
Nên lần này Vương Phù vẫn tràn đầy niềm tin, có lẽ đây gọi là tôn sùng điên cuồng.
Lão nhân tức giận cổ đỏ rực, không ngờ tiểu tử này là đồ đần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận