Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 719: Con muỗi khiến người ghét

Thánh Tiên giáo, bên ngoài đại điện rộng lớn, khách khứa ngồi đầy. Nhiều người đi vào, phát ra hơi thở không đơn giản.
Đang tổ chức thịnh yến, rất nhiều nữ nhân xinh đẹp bưng rượu hầu hạ những người có mặt.
Người đến đây đều không đơn giản, người phát sáng, đều là thần quang, tu vi không thấp.
- Nghiêu Thánh Tử, đã lâu không gặp, nghe nói lần trước ngươi vào Ngũ Hành Thánh Địa tu hành, cô đọng Ngũ Hành Thần Phù, tu vi càng cao một bậc, đáng vui đáng mừng.
Có mặt đều là Thánh Tử, Thánh Nữ đến từ các thế lực lớn, Thánh Tiên giáo mời những người này đến cũng phải trả giá rất đắt.
Những nguyên liệu bày trên bàn đều không tầm thường, có các loại linh quả thiên địa, toàn là vật quý giá đối với người khác, nhưng trong mắt đám Thánh Tử, Thánh Nữ thì chỉ là đồ ăn vặt bình thường.
Trên ghế khách chủ có mấy người đang trò chuyện vui vẻ.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo cười tươi chiêu đãi mấy vị Thánh Tử, Thánh Nữ bên cạnh, các Thánh Tử, Thánh Nữ ngồi hai bên không thể so sánh với mấy người này. Bọn họ mới là thiên kiêu đi ra từ thế lực lớn thật sự, nếu giao lưu tình cảm tốt với đối phương sẽ có ích lớn cho Thánh Tiên giáo.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo tâng bốc nam nhân hơi thở hùng hậu, điển trai trước mắt:
- Chúc mừng Phong Ưng Thánh Tử tu vi tăng tiến lớn, vào hạng hai trăm ba mươi lăm bảng Thiên Kiêu, sắp vào hai trăm hạng đầu!
Ở cạnh nam nhân này có thể cảm nhận hơi thở nóng cháy.
Phong Ưng Thánh Tử quay đầu mỉm cười, phong thần tuấn lãng, giơ tay nhấc chân có hơi thở viên mãn vận chuyển, đây là biểu hiện thực lực hùng hậu.
Phong Ưng Thánh Tử mỉm cười nói:
- Đa tạ giáo chủ, có thể mời Thánh Tử, Thánh Nữ của nhiều thế lực lớn đến đây thì nhân mạch của giáo chủ cũng rất rộng khắp, làm tại hạ hơi giật mình.
Mắt dưới chân mày kiếm lấp lóe tia nghiền ngẫm. Thánh Tiên giáo mời người truyền thừa của nhiều thế lực đến chắc muốn làm chuyện gì.
Nhưng một Thánh Tiên giáo tầm thường muốn lọt vào nhân vật của họ thì hơi mơ tưởng viễn vông.
Ở biên giới Nguyên Tổ vực, gần Thương Hải vực mà muốn vào vực ngoại giới khác, mơ hơi ảo, thứ muốn nhất vẫn là thực lực.
Giáo chủ khiêm tốn xua tay, trong lòng thì đắc ý.
Giáo chủ đang định nói gì thì bỗng có tiếng nổ từ hư không phía xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người ngước đầu lên, đám truyền thừa chi tử đang trò chuyện vui vẻ đặt ly rượu xuống, mắt lóe thần quang nhìn chăm chú phía xa.
Khí thế này không đơn giản, đến nhằm vào họ.
Một Thánh Tử đứng dậy, vạt áo bay bay, trán mở con mắt thứ ba:
- Để bản Thánh Tử nhìn xem là ai!
Con mắt thứ ba bắn ra thần quang về phía xa, gã lộ biểu tình giật mình:
- Đó là một người, tốc độ quá nhanh, có lửa quấn quanh người, không nhìn thấu được.
Gã rất giật mình, con mắt thứ ba là thần thông mà gã tu luyện, có thể nhìn thấu mọi hư vọng, vậy mà gã không thể xuyên thấu ngọn lửa quấn quanh thân người kia, vậy thì khủng bố biết bao.
Phong Ưng Thánh Tử ngắm nghía ly rượu, hỏi:
- Giáo chủ mời cường giả từ đâu đến? Cách chào sân hơi không tầm thường.
Mặt giáo chủ ngơ ngác nói:
- Không phải ta mời đến.
Giáo chủ cũng không biết người từ xa lao đến là ai, vốn không quen.
Phong Ưng Thánh Tử hơi ngạc nhiên:
- A?
Nếu không phải giáo chủ mời chẳng lẽ là khách không mời mà đến.
Luồng sáng phía xa thoáng chốc đến rất gần, tầng mây trên cao dạt sang hai bên, cùng với từng tiếng nổ.
Luồng sáng rơi xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống đất cái rầm, hai chân bộc phát ra lực lượng khủng bố làm nền đất nứt vỡ thành mạng nhện rậm rạp lan nhanh, mặt đất lún xuống, xung lực thổi quét bốn phía.
Đám Thánh Tử, Thánh Nữ ngồi trò chuyện vui vẻ bị sóng xung kích thổi vạt áo bay rào rạt, có người không kiềm được bị đẩy nhúc nhích.
Hoảng hồn!
Nhiều thiên kiêu lộ biểu tình kinh ngạc, không ra tay, chỉ nương trùng kích đã có uy thế như vậy thì đánh nhau càng khủng bố tới cỡ nào?
Trong hố sâu, Lâm Phàm khom lưng, mắt rực cháy lửa, hai luồng khói phát tán từ khóe mắt:
- Nền đất hơi yếu.
Lâm Phàm đi một ngày một đêm với tốc độ cao nhất, rốt cuộc đến nơi.
Lâm Phàm cảm giác trong người tràn ngập lực lượng bùng nổ, rất muốn trút ra một phen.
Giáo chủ đứng lên, trấn an thiên kiêu thế lực lớn, y sẽ không để xảy ra sai sót. Giáo chủ thầm cảnh giác người không rõ lai lịch này.
Giáo chủ gặn hỏi, muốn tìm hiểu lai lịch của đối phương:
- Ngươi là ai?
Lúc này hố sâu bị tro bụi bao phủ, không thấy rõ tình huống bên trong.
Keng!
Có tiếng vật nặng giã xuống đất làm mặt đất rung rinh.
Bùm!
Vang tiếng nổ lớn, một luồng sáng bắn tới.
Lâm Phàm cầm tế đàn, không nói không rằng bay lên, lực lượng trong người đã cuồng bạo, mạnh mẽ đánh tới.
Giáo chủ vừa kinh vừa giận:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Sao dám đến phá Thánh Tiên giáo!?
Giáo chủ giang hai tay, như đại bàng giương cánh lùi nhanh ra sau, quát lớn:
- Bắt hắn lại cho ta!
Các trưởng lão canh giữ xung quanh đáy mắt bắn ra tia sáng lạnh. Bọn họ là trưởng lão của Thánh Tiên giáo, có kẻ quấy rối vào phút then chốt này thì tội đáng muôn chết.
Bốn vị trưởng lão hơi thở như lũ, tu vi không yếu, giơ tay phát ra ánh sáng chói lòa, thần quang bắn ra, từ bốn phía lao đến muốn hoàn toàn trấn áp Lâm Phàm.
Lâm Phàm huơ tế đàn, tốc độ siêu nhanh, tiếng nổ điếc màng tai, không gian chấn động.
Một trưởng lão hét to một tiếng, vỗ chưởng đánh Lâm Phàm:
- Tặc tử, tìm cái chết!
Dù đối mặt tảng đá to kia thì lão không sợ hãi, tảng đá nào có thể ngăn cản họ được?
Bùm!
Một chưởng va chạm với tảng đá, trưởng lão biểu tình bình tĩnh đột nhiên biến sắc mặt, lực lượng khó thể ngăn cản nghiền áp qua.
Trưởng lão không kịp hét thảm cả người đã nổ tung, máu loãng phun trào rơi đầy đất.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Chí Tiên cảnh!
Không ngờ người này tu vi là Chí Tiên cảnh, khá mạnh, thực lực tổng thể của Thánh Tiên giáo không yếu.
Ba trưởng lão lao nhanh đến thấy sư đệ bị người đập chết thì mắt tóe lửa, lộ vẻ kinh sợ, không giữ sức mạnh nữa, bộc phát ra thực lực mạnh nhất.
Trưởng lão hét to một tiếng, vung cánh tay, một thanh trường kiếm lóe tia sáng lạnh đâm tới với đường đi cực kỳ quỷ dị:
- Tặc nhân, dám can đảm giết sư đệ của ta, lấy mạng ngươi trả lại!
Đây là tình trạng tu luyện kiếm đạo đến cảnh giới cực cao, đã xuất quỷ nhập thần, quỷ thần kinh biến.
Mũi kiếm lặng lẽ hiện sau lưng Lâm Phàm, định đâm thủng hắn.
Bộp!
Đột nhiên một bàn tay hiện ra chộp thân kiếm, chặn lại giữa không trung.
Trưởng lão giật nảy mình:
- Cái gì!?
Lão định ném kiếm bỏ chạy, nhưng mới có suy nghĩ này thì cảm giác đỉnh đầu một mảnh tối đen, một tảng đá to đập xuống.
Rầm!
Nền đất tan vỡ, phụt một tiếng máu bắn ra, thịt nát bấy dẹp lép, chết tươi.
Hai trưởng lão sống sót thấy cảnh thê thảm này thì hét rầm lên, mặt đỏ rực muốn liều mạng với đối phương.
- A!
- La hét cái gì, đến lượt các ngươi!
Lâm Phàm cảm giác mình quá mạnh, đám Chí Tiên cảnh yếu xìu, không chịu nổi sức mạnh của hắn.
Bốp!
Bốp!
Tế đàn bị vung vù vù, mỗi lần oanh kích dấy lên dòng khí mạnh mẽ. Hai trưởng lão đụng phải tế đàn bị nổ tung, không có cơ hội hồi sinh, càng đừng nói tới bị thương nặng.
Hắn, Lâm Phàm, tu vi đã là Chí Tiên, trừ phi hắn muốn cho đối phương bị thương, nếu không đối thủ phải chết.
Trong khoảnh khắc bốn trưởng lão chết, giáo chủ Thánh Tiên giáo ngây người, lửa giận trong lòng như núi lửa sắp tuôn trào ra.
Đám Thánh Tử, Thánh Nữ thấy tình huống này thì nhíu chặt mày, bọn họ không ngờ có người hành hung ngay trước mặt họ.
Chợt có tiếng quát giận dữ:
- Đồ khốn nạn, dám làm dơ ta!
Một Thánh Tử nổi khùng lên, thân thể đã nhuộm máu, lúc nãy tế đàn đập chết người làm máu bắn lên người Thánh Tử.
Những người khác đã cách nơi này thật xa khi xảy ra chuyện.
Thánh Tử làm bộ bình tĩnh, tỏ khí chất gặp nguy không loạn nên vẫn ngồi yên, bưng ly rượu, vừa nhấm nháp vừa nhìn chiến đấu diễn ra trước mắt.
Như đang nói các ngươi cứ đánh, ta bình tĩnh như không, chẳng hề hoảng hốt.
Bởi vậy khi Lâm Phàm đập chết một trưởng lão, máu bắn ra tưới đầy người gã.
Chí Dương Thánh Tử người đầy máu, mắt tóe lửa, người run run, gã giận thật.
Người xung quanh cười khẽ, không ngờ Chí Dương Thánh Tử gặp phải cảnh như vậy, có người an ủi gã đừng để bụng.
Chí Dương Thánh Tử buông lời hăm dọa, gã không nuốt trôi cục tức này được:
- Nếu hắn dám ở trước mặt ta thì ta sẽ một bàn tay đập chết hắn!
Đột nhiên cảm giác nguy hiểm bao phủ trong lòng Chí Dương Thánh Tử, khi gã phản ứng lại thì người khổng lồ cầm tế đàn đã xông về phía gã.
Chí Dương Thánh Tử nổi giận:
- Đồ khốn, còn dám càn quấy trước mặt bản Thánh Tử!?
Chí Dương Thánh Tử giơ hai cánh tay lên, hơi nóng cháy ngưng tụ trong lòng bàn tay hình thành mặt trời chói lòa. Chí Dương Thánh Tử lắc người né tế đàn đánh tới, nhưng tế đàn mang theo sức gió xẹt qua mặt gã, máu chảy xuống gò má.
Tim Chí Dương Thánh Tử giật thót, cảm giác thực lực của đối phương thật khủng bố, nhưng không quan trọng, gã muốn một chưởng đập chết đối phương.
Lâm Phàm miệt thịt nhìn thoáng qua:
- Rất nhanh nhẹn.
Hắn giơ tay đập xuống như đập muỗi.
- Cái gì!?
Chí Dương Thánh Tử giật nảy mình, khó thể tránh né, gã giơ hai tay lên cứng rắn đỡ, nhưng khoảnh khắc . . .
Phụt!
Máu bắn bốn phía, nhuộm đỏ mặt đất.
Một bàn tay đập Chí Dương Thánh Tử bẹp dí dưới đất, như con muỗi hút no máu bị bàn tay đập chết, hiện trường cực kỳ thê thảm.
Chí Dương Thánh Tử cũng giống như vậy, chỗ gã từng đứng có bãi thịt nhầy, không thể nhìn ra đây là ai.
- Con muỗi khiến người ghét.
Lâm Phàm phẩy tay hất thịt dính trong lòng bàn tay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận