Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 720: Ta muốn rút lại lời nói

- Cái gì?
Chí Dương Thánh Tử bị người đập chết, mang đến rung động còn hơn bốn vị trưởng lão lúc nãy bị đập chết.
Đây là một trong những người truyền thừa của Dương Thần Điện, càng là Thánh Tử, bây giờ gã chết ở bên ngoài đúng là chuyện lớn bằng trời.
Tuy Chí Dương Thánh Tử không có thể chất đặc biệt, không phải Thánh Tử quan trọng nhất trong Dương Thần Điện, nhưng có thể gọi là Thánh Tử thì không dễ bị đánh giết.
Sẽ đối mặt trả thù điên cuồng nhất của Dương Thần Điện.
Giáo chủ vừa kinh vừa giận, nỗi tức giận khó thể kiềm nén:
- Khốn kiếp, ngươi có biết mình đang làm gì không!?
Giáo chủ biết sắp xảy ra chuyện lớn, nếu không giải quyết tốt thì Thánh Tiên giáo cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Phàm nhìn bốn phía, tế đàn đang nhỏ máu, nhuộm máu của cường giả Chí Tiên.
- Vẫn chưa đủ!
Lâm Phàm nhích người nhưng rồi chợt khựng lại, tên kia đang hoạt bát nhảy trong trữ vật giới chỉ.
Ghế đá rống to:
- Cái tên này, ngươi đã hứa với ta!
Nó muốn trở thành ghế đá đập chết Chân Tiên, nhưng đối phương lừa nó, mãi không cho cơ hội.
- Ngươi không đủ độ cứng.
Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, ghế đá quá để ý biểu hiện của bản thân, nhưng tình huống bây giờ là hắn quậy phá quá nhiều, sợ ghế đá không chịu nổi oanh kích, đừng để cuối cùng bản thân bị tổn hại thì mất nhiều hơn được.
- Ta làm được, ta đang tiến bộ, mau dùng ta!
Ghế đá vì chứng minh bản thân, cố gắng tỏa thần quang bao phủ.
Ghế đá vốn bị người ngồi dưới mông, thời gian lâu, có linh tính, tự thành một vật.
- Được rồi.
Lâm Phàm cất tế đàn, sửa thành cầm một chân của ghế đá, hắn biến mất tại chỗ, xông vào đám đông.
Hắn không biết những người này là ai, đang làm gì, nếu đã đến thì cùng xử bọn họ luôn.
Hổ vào bầy dê, trực tiếp giết chóc.
Tình cảnh hiện giờ rất quái dị trong mắt mọi người, người khổng lồ cao mười thước cầm ghế đá nhỏ bé xông lên, bọn họ nhìn không hiểu.
- Đáng giận. Người này đúng là chó điên, liên quan gì tới chúng ta?
Có Thánh Tử chùn chân, bọn họ chỉ đến Thánh Tiên giáo làm khách chứ không phải người của Thánh Tiên giáo, sao tên này đánh gã?
Một Thánh Tử mặc áo giáp màu máu, cầm trường đao, ngữ điệu âm trầm, chiến ý ngập trời:
- Người này làm nhục chúng ta, giết!
Bọn họ là Thánh Tử, sao có thể bị người nhục?
Nhưng làm gã tuyệt vọng là đám người kia không ngừng lùi lại, không định cùng gã xông lên.
Có Thánh Tử khuyên nhủ:
- Cuồng Võ Thánh Tử, ngươi mau rút thôi, việc này không liên quan chúng ta, đừng để dính sâu vào.
Đối phương dám một mình xông vào thì tất nhiên có nắm chắc, hơn nữa chiến tích bày ra trước mắt, Chí Dương Thánh Tử bị một bàn tay đập chết, thực lực của đối phương sâu không lường được, vừa không có thù hận sâu với họ, vậy cần gì đánh nhau với người ta, chuốc rắc rối vào người chỉ vì Thánh Tiên giáo?
Cuồng Võ Thánh Tử không phục nói:
- Hừ! Người này càn rỡ, không thể nhịn, hãy để bản Thánh Tử đọ sức với hắn xem có bản lĩnh gì!
Có ngọn lửa trong mắt gã, áo giáp đỏ dâng lên huyết quang, trường đao trong tay tỏa ánh sáng.
Một đao chém ra, lưỡi đao phủ lên bốn phía, chém thẳng vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm không định né, trực tiếp đỡ.
Phập!
Lưỡi đao để lại dấu ấn trên người hắn, nhiều vết thương nhỏ ứa máu.
Cuồng Võ Thánh Tử phấn khởi, thấy đối phương đổ máu thì mừng thầm:
- Bị thương rồi! Các ngươi nhìn xem, bản Thánh Tử ra tay là hắn bị thương, thực lực như vậy mà khiến các ngươi đều lùi lại, khiến người quá thất vọng.
Đám thiên kiên thụt lùi thì kinh sợ, không hề thấy hưng phấn vì Cuồng Võ Thánh Tử chém giết đối phương, người ta đã xông lên, mục tiêu là Cuồng Võ Thánh Tử.
Có người nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Cuồng Võ Thánh Tử khinh thường nói:
- Hừ, có gì mà phải cẩn thận.
Khi Cuồng Võ Thánh Tử phản ứng lại thì một thân hình to lớn đã xuất hiện ngay trước mắt, đao trong tay gã từ trên cao chém xuống, uy thế phi phàm, có năng lực khai thiên tích địa.
- Rất có linh tính.
Lâm Phàm giơ tay lên, năm ngón chộp, tay không đỡ lưỡi đao.
Phập!
Lưỡi đao chém sâu vào lòng bàn tay dày, phun ra bãi máu.
Cuồng Võ Thánh Tử mừng rỡ, người này bị khùng, tay không đỡ bị bảo đao của gã chém trúng. Cùng lúc đó Cuồng Võ Thánh Tử cảm giác gió rít trên đỉnh đầu, muốn rút lui nhưng trường đao ghim sâu vào bàn tay không nhúc nhích, gã định bỏ đao trốn, cảnh tượng khủng bố diễn ra.
Ghế đá hưng phấn nói, ánh sáng càng chói lòa:
- Ta sắp thí tiên!
Nó đã đợi thật lâu, mãi không có cơ hội, thậm chí nhân loại này đã quên nó.
Khi xưa dụ dỗ nó đi ra, hắn hứa sẽ mang nó thí tiên, mà sao bây giờ không giữ chữ tín.
Bốp!
Ghế đá đánh một kích đập thẳng vào đầu Cuồng Võ Thánh Tử.
Máu phun ra bắn xa mấy chục trượng, đầu Cuồng Võ Thánh Tử tuôn máu, cảnh tượng kinh người.
- A!
Cuồng Võ Thánh Tử ôm đầu hét thảm, trên đầu u cục to, đã tụ máu, có dấu hiệu vỡ xương sọ.
Ghế đá mừng như điên, cảm giác sung sướng khó tả:
- Quá sướng!
Ghế đá vui vẻ làm Lâm Phàm rất khó chịu:
- Ngươi vui cái khỉ gì, không đập nát đây này!
Độ cứng quá kém, không đập chết Chí Tiên được, nếu là tế đàn thì Cuồng Võ Thánh Tử đã thành đống thịt. Hắn cũng biết độ cứng của ghế đá tạm ổn, mỗi tội độ nhọn thì kém.
Cuồng Võ Thánh Tử rít gào:
- Ngươi dám bị thương ta, muốn chết!
Mắt Cuồng Võ Thánh Tử đỏ ngầu, đầu chảy máu ròng ròng trông rất thảm, càng bị mất mặt trước nhiều Thánh Tử, Thánh Nữ.
Lâm Phàm định tiếp tục xử đẹp, nhưng vì lời nói của tên này khiến hắn ngừng lại, giơ tay tát cho một cái.
Bốp!
Âm thanh giòn vang.
Đầu Cuồng Võ Thánh Tử mất khống chế xoay tròn, cổ nhăn nhúm, làn da vặn vẹo nứt ra, máu phun ra.
Sau cùng cổ rũ xuống, nhưng chưa chết hẳn, đến trình độ này bị thương kiểu đó chưa đủ sức.
Lâm Phàm giơ chân đá bụng Cuồng Võ Thánh Tử, đá gã bay ra ngoài.
Tiếng răng rắc không dứt, xương gãy, Cuồng Võ Thánh Tử bay vào đám Thánh Tử, Thánh Nữ.
- Phụt!
Cuồng Võ Thánh Tử ọc máu, tứ chi mềm nhũn nằm hấp hối.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo cuồng rống:
- Giết!
Toàn bộ trưởng lão xông về phía Lâm Phàm.
Các đệ tử thì đã ngây người, bọn họ không ngờ có người đến Thánh Tiên giáo đại khai sát giới, giáo chủ ở trong giáo nhưng không có cách nào ngăn cản.
Đặc biệt là đám Thánh Tử, Thánh Nữ đều là tồn tại cao ngạo, nhưng bây giờ bọn họ đứng im không dám nhúc nhích.
Ghế đá lại gầm rống:
- Ta muốn thí tiên!
Nó dính máu tươi, đã đẫm máu, chiến ý dạt dào, tự nhận là ghế thần số một thiên hạ.
Thần chắn giết thần, phật chắn giết phật.
Lâm Phàm giơ ghế đá ném vào trưởng lão xông lên, tiếng binh bốp không ngớt, tiếng các trưởng lão hét thảm nối liền không dứt.
Máu tươi nhuộm bầu trời, nhuộm đỏ Thánh Tiên giáo.
Một số thiên kiêu sợ hãi:
- Người gì khủng khiếp quá.
Bọn họ tự nhận là thực lực không yếu, nhưng khi nhìn tên này thì phát hiện hắn càng mạnh.
Những người này đều là trưởng lão của Thánh Tiên giáo, thực lực là Chí Tiên, cả đám vây công nhưng không chiếm ưu thế chút nào.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo hơi nóng nảy, đi tới bên cạnh Phong Ưng Thánh Tử:
- Thánh Tử, xin hãy hỗ trợ.
Tình huống hiện giờ hơi khó kéo lại, giáo chủ không biết người đến là ai, có thù sâu gì với Thánh Tiên giáo, nhưng đành mời Thánh Tử tạm giúp đỡ.
Phong Ưng Thánh Tử chắp một tay sau lưng, tiến lên một bước, khí thế phi phàm, giọng như sấm nổ:
- Huynh đài, nể mặt Phong Ưng này mà dừng tay.
Đám Thánh Tử, Thánh Nữ nghe vậy xì xầm nói chuyện:
- Phong Ưng Thánh Tử mở miệng rồi, chuyện này đến đây kết thúc.
- Khó nói, ta phát hiện người này hơi khùng điên, chắc không nể tình.
Khi mấy thiên kiêu trò chuyện với nhau thì Lâm Phàm bay lên, lầm lì xông thẳng vào Phong Ưng Thánh Tử.
Phong Ưng Thánh Tử nổi giận, ít ai không nể mặt gã như vậy:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Phong Ưng Thánh Tử hành động, thân hình như ưng, mười ngón tỏa ánh sáng lạnh chộp xuống, hư không như mảnh vải bị xé ra mười khe hở đen thui.
Phập roẹt!
Người Lâm Phàm có vết cào, máu ứa ra, nếu là người khác đã bị một kích kia phân thây.
Lâm Phàm ném ghế đá vào Phong Ưng Thánh Tử, nhưng bị đối phương chặn lại, phát ra tiếng nổ.
Ngay lúc đó Lâm Phàm co nắm tay, nắm đấm lớn phủ lên nửa người đối phương, ánh sáng chói lòa, khí thế kinh người, hình thành nước lũ.
Mắt Phong Ưng Thánh Tử bắn ra tia sáng lạnh:
- Tìm cái chết!
Phong Ưng Thánh Tử thi triển thần thông chỉ pháp, một con ưng thần bay lượn thiên địa hiện ra sau lưng gã, vuốt bén xé rách thiên địa sà xuống, muốn xé nát thân thể của Lâm Phàm.
Bùm!
Nắm đấm và vuốt bén va chạm sinh ra bão lực lượng.
- Hơi . . .
Lâm Phàm định khen ngợi đối phương mấy câu, đột nhiên nghe đối phương kêu thảm một tiếng, mười ngón tay nứt vỡ, thịt văng tung tóe, thành người không tay.
- Thôi rút lại lời vừa nói.
Bây giờ khó đo lường hắn mạnh cỡ nào, tìm cường giả thật sự mới biết, hắn vẫn chưa sử dụng thực lực mạnh nhất, còn giữ sức.
- A!
Phong Ưng Thánh Tử kêu thảm, đôi tay đẫm máu làm bao người ngẩn ngơ.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Thánh Tử của Vô Thượng Thánh Địa!
Phong Ưng Thánh Tử lúc trước có một không hai thiên hạ, khí thế rộng lớn đã biến mất, thay thế là kẻ đáng thương kinh hoàng.
Lâm Phàm vốn không định giết đối phương, hắn tính đánh phục mọi người ở đây, đánh đến bọn họ quỳ van xin tha.
Khi đối phương nói ra câu này, Lâm Phàm nhìn đối phương, xòe tay ra chộp đối phương rồi đập mạnh xuống đất.
- Phụt!
Lực va đập lớn làm Phong Ưng Thánh Tử phun bãi máu, xương gáy răng rắc vỡ vụn.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo kêu lên:
- Dừng tay!
Giáo chủ sợ thật, đây là Thánh Tử của Thánh Địa lớn, không thể chết ở chỗ này.
Nhưng tất cả đã muộn.
Bùm!
Lâm Phàm giẫm đạp Phong Ưng Thánh Tử thành thịt nát.
- Cái gì? Tên này đạp chết Phong Ưng Thánh Tử? Cuồng bạo quá vậy? Hắn chọc vào họa lớn bằng trời!
- Đúng vậy! Phong Ưng Thánh Tử tuy không phải người thừa kế huyết mạch của Thánh Địa đó nhưng cũng là hài nhi của đại nhân vật, cứ như vậy bị giết thì Thánh Địa sẽ không bỏ qua.
- Ngươi nghĩ thế lực của Chí Dương Thánh Tử, Cuồng Võ Thánh Tử sẽ khoanh tay ngồi xem sao? Suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ.
Mọi người khủng hoảng, người khổng lồ này là ai? Tại sao cuồng bạo quá vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận