Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 721: Tiểu ca ca, đừng mà

Trong lúc bọn họ kinh hoàng thì xảy ra chuyện khiến họ càng tan vỡ.
Người khổng lồ xông về phía họ, tốc độ rất nhanh, mau đến nỗi chỉ còn lại luồng sáng.
Bốp!
Một Thánh Tử hét thảm, đầu phun máu, sau đó phồng lên, gã bị ghế đá đập trúng, nằm dưới đất ôm đầu la hét.
- Hắn làm vậy là sao? Chúng ta không chọc vào hắn nhưng tại sao muốn đánh ta?
- Chúng ta chỉ đi ngang qua, đừng hiểu lầm.
- Ta là . . .
Lại có Thánh Tử muốn tự giới thiệu, nhưng ngẫm lại Phong Ưng Thánh Tử vì giới thiệu mới bị người giẫm chết thế là cố nén, đầu sắt đỡ ghế đá rồi ôm đầu ngồi xổm xuống, tiếng hét xé trời xanh.
Có Thánh Nữ lộ vẻ tội nghiệp nũng nịu nói:
- Tiểu ca ca, đừng mà.
Khoảnh khắc bị ghế đá gõ một cái, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Bọn họ đã tan vỡ, không phải Thánh Tiên giáo cũng bị ăn đòn, có cần vậy không? Khinh người quá đáng.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo đã tuyệt vọng, tổ chức tiệc mời đám Thánh Tử, Thánh Nữ đến, tất cả đầu phun máu. Có người định đánh trả, nhưng dù thanh thế to lớn, dị tượng ùn ùn cũng bị ghế đá một kích đánh gục.
Chết một, hai, ba thiên kiêu trong tông môn thì Thánh Tiên giáo còn chịu nổi, nhưng nếu thiên kiêu được mời đến đều chết tại đây thì Thánh Tiên giáo sẽ chấm dứt.
Trong khi giáo chủ sợ hãi thì chiến trường một giây thay đổi vạn lần, tất cả yên tĩnh lại nghe tiếng kim rơi.
Lâm Phàm đứng ngạo nghễ, người có vết thương rất nặng, máu chảy ròng ròng, nhưng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Giáo chủ run giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nếu không phải làm chủ một giáo có lẽ y đã ngã ngồi dưới đất.
- Lâm Phàm.
Bây giờ Lâm Phàm có thể nói chuyện đàng hoàng, chiến đấu kết thúc, những tên kia không chịu đòn nổi, hơi thất vọng.
Giáo chủ ngây ra, cố vắt óc nhớ lại nhưng không có ấn tượng, hoặc nên nói là không quen:
- Chưa nghe qua tên này. Tại sao ngươi làm chuyện như vậy với giáo của ta? Giáo của ta không chọc ngươi bao giờ.
Nếu không trải qua những chuyện này thì thái độ của giáo chủ tuyệt đối không giống vậy, nhưng sau khi đại chiến xảy ra, thái độ của y trở nên hiền hòa, không cuồng vọng nữa, cũng không dám coi thường.
Lâm Phàm rống to:
- Đừng nói nhảm, không cần biết ngươi có nghe qua không, thả sư đệ của bản phong chủ ra. Còn nữa, Thánh Tiên giáo các ngươi dám đến tông của bản phong chủ dọa dẫm bắt chẹt, ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?
Lâm Phàm rất khó chịu, chỉ có hắn mới làm chuyện trấn lột người khác, không ai dám làm vậy với hắn.
Thánh Tiên giáo này là người đầu tiên, hoàn toàn không thể nhịn.
Câu này làm giáo chủ ngây ra.
Thánh Tử Thánh Tiên giáo trốn thật xa, khi đại chiến xảy ra thì gã xoe tròn mắt. Kẻ địch quá hung tàn, khó đối phó, vì mạng nhỏ tốt nhất đứng xa vây xem.
Khi gã nghe câu này thì tim đập nhanh.
Sư đệ!
Bắt chẹt?
Hình như sắp xảy ra chuyện lớn gì ghê gớm.
Giáo chủ có ấn tượng, một tiểu tử đắc tội Thánh Tử trong giáo bị bắt giữ, hành hạ tơi tả rồi nhốt vào địa lao. Thánh Tiên giáo đúng là có tập tục này, khiến tông môn của đối phương đến chuộc người, sau đó khống chế tông môn của đối phương.
Nhưng giáo chủ không ngờ chỉ có một người đến, còn mạnh như vậy, một người đấu với một đám, trực tiếp nghiền áp bọn họ.
- Ôi chao, hiểu lầm rồi, sao lúc trước ngươi không nói rõ ràng ra, không thì đã chẳng có nhiều chuyện như vậy.
Giáo chủ đau lòng, không đáng, thật sự không đáng, nhưng bây giờ hối hận có tác dụng gì?
Thời gian có thể quay ngược sao?
Lâm Phàm rất bá đạo, phối hợp với vết thương trên người trông đáng sợ thật:
- Nói nhảm làm gì, lãng phí thời gian, đánh tơi bời các ngươi là dễ nói chuyện nhất. Chứ lãng phí nước miếng mà vẫn đại chiến thì mất nhiều hơn được, nhanh lên, cung kính đưa sư đệ của bản phong chủ ra, nếu không sẽ hủy Thánh Tiên giáo các ngươi!
Phía xa, Thánh Tử Thánh Tiên giáo sự hãi, gã biết không ổn, họa này do gã gây ra, xem tình huống trước mắt giáo chủ tuyệt đối không che chở gã, chắc chắn khiến gã làm người chịu tội thay, trực tiếp giết để vơi mối hận.
- Chạy!
Suy nghĩ vừa lóe lên đã không thể xóa nhòa, Thánh Tử Thánh Tiên giáo bỏ chạy. Không thể ở trong giáo nữa, cần rút nhanh, nếu không chỉ có con đường chết.
Những Thánh Tử, Thánh Nữ hoàn hồn lại, nhưng đều ngồi dưới đất, lộ vẻ đau đớn, ôm đầu.
Bọn họ đã nghe được, đây là do Thánh Tiên giáo gây ra.
Có Thánh Tử quát tháo, uất ức vô cùng:
- Đồ khốn, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Không mau thả sư đệ của người ta ra. Đám người các ngươi cứ bắt sư đệ của người ta làm gì? Rõ là khi dễ người ta!
Khi không bị người ta xem là địch thủ đánh tơi bời, sọ não bị gõ bể, đau chết mất. Nếu biết trước thì dù chết cũng không đến Thánh Tiên giáo.
- Đúng rồi, nhìn người ta xem, lo cho sư đệ biết bao. Vương Trung này sẽ không ghi hận trong lòng, làm chuyện như vậy vì sư đệ đó là đại trượng phu, đại nghĩa khí, đáng để tôn kính. Huynh đệ, hành vi của ngươi tốt lắm, ta không sao.
Vương Trung là Thánh Tử nhưng gã không ngốc, trong tình huống này còn muốn làm gì nữa? Chống đối người ta, ném một câu ngu ngốc: Ngươi chờ đấy, Thánh Địa sẽ không tha cho ngươi?
Lại có Thánh Tử tâng bốc:
- Nghĩa lớn bằng trời, đây mới là sư huynh thật sự, sư đệ gặp nạn liền ra tay không chút do dự, kính nể, kính nể.
Bọn họ có đông người vậy mà không đủ cho đối phương xử, muốn họ nói gì nữa?
Một đệ tử hét lên:
- Giáo chủ, Thánh Tử mới vội vã rời đi!
Giáo chủ tức điên lên:
- Nghiệt tử này!
Nhưng trong lòng giáo chủ hơi nhẹ nhõm, tất nhiên y không muốn giết Thánh Tử, nhưng phải giả vờ cho người ta thấy.
Lâm Phàm mở miệng, hung uy hừng hực:
- Còn nói nhảm cái gì? Mau thả sư đệ của ta ra, nếu không thật sự phá hủy!
Giáo chủ vội nói:
- Sẽ mời đến ngay!
Y đã không có năng lực chống cự, thực lực của đối phương quá mạnh, đám thiên kiêu đều bị đánh tơi bời, thực lực quá khủng bố.
Trong địa lao.
Lão nhân ngồi yên tại chỗ, lảm nhảm:
- Tiểu tử, đừng quá bình tĩnh, có lẽ tông môn của ngươi thật sự không dám tới, còn sư huynh Đại Thánh cảnh của ngươi thì bỏ đi, đến là chết.
Lão nhân mãi không nghĩ ra tiểu tử này bị sư huynh rót thuốc mê gì mà tin tưởng hắn nhiều vậy.
Đối với người tu hành thì quá tin tưởng vào người khác không phải chuyện tốt, không biết đã xảy ra bao nhiêu trường hợp vì quá tin tưởng cuối cùng bị người mình tin bán đứng, ôm hận mà chết.
Vương Phù bất mãn nói:
- Lão chưa thấy sư huynh của ta, nếu gặp rồi sẽ biết sư huynh của ta là tồn tại như thế nào.
Lão nhân này năm lần bảy lượt nói sư huynh của gã không được, làm Vương Phù rất bực mình. Nhưng nghĩ tình lão không biết tình huống nên gã không so đo.
Lão nhân bật cười:
- Ha ha, thú vị, muốn cho ta thấy sư huynh của ngươi là tồn tại thế nào? Ta thì thấy không thể, nếu sư huynh của ngươi may mắn gặp lão phu sẽ phải tôn kính kêu một tiếng tiền bối.
Vương Phù lắc đầu nói:
- Lão đúng là ếch ngồi đáy giếng.
- Cái gì? Ngươi nói lão phu là ếch ngồi đáy giếng? Lão phu thì thấy ngươi chưa biết lão phu thế nào . . . khoan, có người tới.
Lão nhân đang định khoe khoang thì phía xa có tiếng bước chân.
Biểu tình của lão nhân nghiêm túc nói:
- Tiểu tử, ta nghĩ ngươi tiêu rồi, bọn họ muốn giết ngươi.
Dù ở chung không lâu nhưng lão cảm giác tiểu tử này tạm được, gã chết như vậy rất đáng tiếc. Nhưng lão bất lực, nếu lão có năng lực đó thì đã không bị nhốt ở đây.
Vẻ mặt Vương Phù bình tĩnh, không chút dao động.
Đối phương chưa đến Vương Phù đã mở miệng nói:
- Là sư huynh của ta đến đúng không? Bây giờ các ngươi biết hối hận chưa?
Tiếng bước chân rõ ràng tạm dừng.
Lão nhân bất đắc dĩ, tiểu tử này hết thuốc chữa, gã gặp phải sư huynh kiểu gì, quá xui xẻo. Dù sư huynh của gã là Chí Tiên cảnh cũng vô dụng.
Rất nhanh, tiếng bước chân đến gần, là một trưởng lão của Thánh Tiên giáo.
Nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm, lặng im giây lát rồi nở nụ cười xấu còn hơn khóc.
- Đúng vậy! Sư huynh của quý tông đã chờ ở bên ngoài lâu, chỉ đợi ngươi đi ra. Giáo chủ mệnh lệnh cho ta đến mời ngươi, xin đừng để bụng, tất cả đều là hiểu lầm. Giáo ta nhất định sẽ bắt Thánh Tử đáng giận kia về, khiến hắn quỳ trước mặt ngươi xin tội.
Trưởng lão Thánh Tiên giáo muốn khóc, bị người đánh tới giáo mà không đánh lại nổi, lần đầu tiên gặp tình huống như vậy.
Lão nhân tóc xù cực kỳ ngạc nhiên:
- Cái gì? Này, người bị hỏng não à?
Thấy quỷ sống, trưởng lão Thánh Tiên giáo tự mình đến mời người ra ngoài? Quá khủng bố.
Trưởng lão quát tháo:
- Cái tên kia, nói bậy bạ cái gì! Lớn tiếng trước mặt quý khách thì coi chừng nhổ lưỡi của ngươi ra!
Quay sang Vương Phù thì trưởng lão cười tươi như hoa.
Vương Phù đứng lên:
- Lão nhân này cùng ta đi ra.
Mặt ngoài Vương Phù bình tĩnh nhưng trong lòng rất kích động, vì gã biết chắc chắn sư huynh sẽ đến. Tuy không biết sư huynh làm thế nào, nhưng tóm lại sư huynh mạnh nhất trong lòng gã.
- Được được, không thành vấn đề.
Trước khi lão đến đây giáo chủ đã bảo mặc kệ vị kia trong địa lao nói cái gì đều phải làm theo, nhớ kỹ, dù yêu cầu cái gì.
Nghe giáo chủ dặn, lòng trưởng lão lạnh lẽo.
Trưởng lão nhớ kỹ cảnh tượng đó, khó thể xóa nhòa, quá khủng bố, Thánh Tiên giáo không đỡ nổi.
Nhiều Thánh Tử bị đánh đến ủ rũ, có Thánh Tử gai góc bị giết, máu nhuộm trong giáo, bọn họ sợ thật.
Vương Phù bước ra địa lao, quay đầu lại nói:
- Lão già, ta nói rồi, sư huynh của ta sẽ đến, sẽ cứu ta ra. Ta sẽ không nói cho sư huynh biết lời lúc trước lão nói, nếu sư huynh biết thì lão một ngón tay có thể nghiền chết hắn thì lão xui rồi. Sau này nhớ đừng nói lung tung, coi chừng họa từ miệng mà ra.
Vương Phù nói xong không quay đầu lại đi ra ngoài.
Lão nhân ngẩn ngơ, không tin nổi. Sự việc bị tiểu tử này nói trúng hết.
Lão nhân hét to:
- Mau thả ta ra ngoài, ta muốn xem sư huynh của tiểu tử này là thế nào!
Sự cường đại của Thánh Tiên giáo là không cần chất vấn, nếu không lão đã chẳng bị Thánh Tiên giáo bắt về.
Bên ngoài. Lâm Phàm thân hình to lớn đứng đó, đám thiên kiêu đầu rơi máu chảy, đầu u một cục.
Giáo chủ Thánh Tiên giáo đứng ngồi không yên, cười ruồi, đặc biệt nhìn mười ngón tay của đối phương ngọ nguậy, y lo đối phương sẽ ra tay.
Thật ra Lâm Phàm đang tính nhẩm đòi bồi thường thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận