Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 722: Người sáng mắt không thầm ra oai

- Sư huynh!
Cách thật xa nhưng Vương Phù không kiềm được lòng hưng phấn, tuy bóng dáng kia rất to lớn nhưng nhìn là biết đó là sư huynh.
Chỉ có sư huynh mới bá khí như vậy, dù chỉ đứng đó đã có hơi thở khiến người khó quên bao phủ.
Tiếng hàng loạt người quay đầu lại nhìn.
Đám thiên kiêu nhìn lại, bọn họ rất muốn xem đó là sư đệ như thế nào.
Có người ác thú vị thầm nghĩ phải chăng sư đệ này bề ngoài non nớt, yếu ớt, đẩy ngã rất có cảm giác sướng?
Nhưng nhìn thoáng qua không có cảm giác gì, thậm chí không đẹp trai bằng họ.
- Ừm, không sao thì tốt rồi.
Lâm Phàm có lòng muốn bồi dưỡng Vương Phù, trên Vô Địch phong, tốc độ tu luyện mau nhất, thiên phú tốt nhất là gã, thuộc lớp đỉnh cao trong tông môn.
Nếu phát triển tốt có lẽ về sau Vương Phù sẽ thành một trong những người lãnh đạo tông môn hợp cách.
Vương Phù đạp bước hóa thành luồng sáng xuất hiện cạnh sư huynh, khi nhìn bộ dạng của sư huynh thì gã ngẩn ngơ.
Trên thân hình vạm vỡ đầy vết thương, mười vết thương dài mảnh thường ứa máu.
Vương Phù ôm chặt chân Lâm Phàm, gào khóc:
- Sư huynh, đều là lỗi của ta, tại ta quá yếu, hại sư huynh bị thương nặng như vậy!
Vương Phù quá cảm động, bị rung động. Lúc mới tham gia Viêm Hoa tông thì gã tuyệt vọng xem đệ tử trong tông môn tranh đấu với nhau, gã muốn ra tông, tự tu luyện. Nhưng khi gã bị ức hiếp, Lữ sư huynh xuất hiện.
Lữ sư huynh nói cho mọi người là Lâm sư huynh có dặn không cho nội đấu, làm Vương Phù rất tò mò về Lâm sư huynh.
Sau đó Vương Phù biểu hiện ra thiên phú rất cao, gã thầm lo bị sư huynh kiêng kị, bị bài xích, nhưng tất cả đều là tưởng tượng của gã.
Sư huynh cho gã vị trí thuộc về gã, cố ý bồi dưỡng gã, làm gã rất cảm động.
Gã còn được sư huynh cứu hai lần.
Lần này khiến sư huynh người đầy vết thương, làm gã rất đau lòng. Nếu thực lực của gã cường đại hoặc cẩn thận một chút thì đã không làm sư huynh trả giá lớn như vậy.
- Khóc cái gì, chút vết thương này có đáng gì. Sư huynh chiến đấu không thích tránh né, bị chém vài đao xem như gãi ngứa.
Lâm Phàm không ngờ cảm xúc của Vương Phù dao động lớn vậy, nhưng hắn thầm vui, không uổng công cứu người.
Lâm Phàm càng nói như vậy Vương Phù khóc càng dữ hơn.
Vương Phù cho rằng sư huynh an ủi mình, để gã không chịu áp lực quá lớn, giọt nước từ hốc mắt lăn dài xuống. Gã giơ ngón tay kẹp mũi, lau nước mũi vào áo, lại ôm chân hắn khóc rống.
Thiên kiêu cảm thán, biết đi đâu tìm sư huynh như vậy? Bị chém người đầy vết thương vậy mà bảo là gãi ngứa, có cần khoa trương vậy không?
Những chất lỏng màu đỏ này là gì?
Trừ máu ra còn là gì được?
Lão nhân bị nhốt chung với Vương Phù cũng đi ra, khi thấy tình huống hiện trường thì lão ngây ra. Mặt đất nứt toạc, nhiều hố sâu. Hấp dẫn chú ý nhất là thân hình to lớn, và tiểu tử ôm người khổng lồ khóc ròng.
Lão nhân khẽ kêu:
- Đó là sư huynh? Thân hình to quá.
Sau đó lão phát hiện là lạ, tiểu tử nói sư huynh là Đại Thánh cảnh, mà sao hơi thở của tên to xác này khủng bố quá, dù là lão cũng không chịu nổi, cảm giác lòng hoảng loạn.
- Bà nội nó, tiểu tử này không thành thật, lừa người.
Lão nhân cảm giác bị tiểu tử này lừa dối, đó đâu phải Đại Thánh cảnh gì, rõ ràng là Chí Tiên cảnh, còn là Chí Tiên khủng bố.
Giáo chủ tội nghiệm không thể không nhận hèn:
- Ngại quá, đều là hiểu lầm, nếu biết sớm thì bản giáo đã không làm như vậy.
Ngươi có từng gặp ai đến Thánh Tiên giáo, không nói một tiếng, đánh trước đã, đánh xong mới bàn chuyện không?
- Phụt!
Vương Phù hộc máu.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Sư đệ, sao vậy?
Nhìn kỹ thì phát hiện trong người sư đệ có một cây đinh màu đen.
Giáo chủ ngây ra:
- Hiểu lầm, ta lấy ra ngay!
Giáo chủ vội tiến lên, năm ngón tay chộp, một chùm sáng bao phủ trước ngực Vương Phù, sau đó một cây đinh màu đen dần hiện ra.
Đây là Tỏa Hồn Đinh, không dùng để khóa linh hồn mà thường hành hạ người.
Lâm Phàm chộp cây đinh trong tay, nhanh chóng đâm vào trái tim giáo chủ, tiếng gào thét văng vẳng.
- Đâm sư đệ của bản phong chủ? Bản phong chủ cảm thấy Thánh Tiên giáo các ngươi rất muốn chết. Chưa chết thì đừng la nữa, còn có chuyện cần làm, xử lý xong, bản phong chủ nên đi.
Là bọn họ bắt người, sau đó chịu khổ cũng do họ làm, nếu không đòi một lời giải thích thì không được.
Vương Phù tự hào, hít hà cánh mũi. Có sư huynh thật tốt, đứng cạnh sư huynh tràn đầy cảm giác an toàn.
Mặt mũi giáo chủ dính vào nhau, Tỏa Hồn Đinh vào người đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Lâm Phàm hỏi:
- Đau không?
Giáo chủ cố nén đau, lắc đầu nói:
- Không đau.
Y chẳng còn lửa giận, đối phương quá mạnh, chơi kiểu gì?
Dù muốn báo thù cũng không đến lượt y, những Thánh Tử bị giết, thế lực của họ sẽ không ngừng ở đây.
- Cái gì? Không đau, vậy thì tốt, lần này đâm trán của ngươi.
Lâm Phàm nổi giận, dám nói không đau, xem ra cảm giác đau đớn chưa đủ.
Giáo chủ nghe vậy biểu tình kinh hoàng:
- Đau, đau . . .
Đám thiên kiêu đầu u một cục, ngây ngốc nhìn đối phương. Bọn họ không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, đến dự tiệc, ăn một bữa cơm, khoác lác, sau đó bị người đánh.
Kẻ kêu gào không phải bọn họ, vì sao nỡ làm vậy?
- Không bị gì thì đừng giả chết, bây giờ tính sổ nợ với các ngươi. Đây là sư đệ của bản phong chủ, một sư đệ mà bản phong chủ rất xem trọng, bị các ngươi bắt, chịu sợ hãi, còn bị hành hạ, còn bị cây đinh gỉ này đâm vào. Phí sợ hãi, phí tinh thần, phí dinh dưỡng . . .
Lâm Phàm bấm ngón tay tỉ mỉ tính, giáo chủ hoàn toàn xa lạ với những thuật ngữ này, trong tất cả những người có mặt chỉ có chỉ mình hắn và Vương Phù hiểu nghĩa.
Vương Phù cảm động, được sư huynh khen ngợi. Trong lòng Vương Phù có ngọn lửa, phải chăm chỉ tu luyện, không thể khiến sư huynh thất vọng.
Tim giáo chủ rớt cái bịch, hình như đang trấn lột, tình cảnh trái ngược.
- Yên tâm, ta biết những việc này, nhất định khiến ngươi vừa lòng.
Giờ đánh quăng tiền miễn tai, ngăn một chút.
Lâm Phàm xua tay nói:
- Ngươi không hiểu, bản phong chủ chưa nói hết. Mới liệt kê ra chỉ là một phần nhỏ, quan trọng còn ở phía sau. Sư đệ của bản phong chủ tuy thực lực không quá giỏi nhưng là người có phúc duyên, trong thời gian các ngươi bị bắt có biết hắn sẽ gặp cái gì không? Có lẽ là kho báu bí mật viễn cổ hoặc truyền thừa của cường giả nào đó, tiếc rằng bây giờ đã không còn, vì bị các ngươi bắt. Trong vô hình bỏ lỡ cơ duyên vốn nên có, ngươi phải tính món nợ này, bản phong chủ cho ngươi ba giây đưa ra trả lời khiến bản phong chủ vừa lòng, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lâm Phàm nói xong mọi người nghẹt thở.
Trong đám thiên kiêu chợt vang lên giọng nói chói tai:
- Trấn lột mà nói được đạo lý rõ ràng như vậy, nhân tài!
Lâm Phàm răn dạy:
- Ai nói? Đứng ra cho bản phong chủ!
Không ngờ có người nói là trấn lột, cái này là kiếm bồi thường cho sư đệ, dám bảo là trấn lột, không thể tha thứ.
Đám thiên kiêu tránh ra xa, không liên quan gì đến họ, không phải họ nói. Người nói chuyện làm rùa đen rút đầu, không dám đứng ra.
Lâm Phàm liếc qua, chút nữa hắn sẽ xử họ sau.
- Giáo chủ, cơ hội ba giây, hãy nghĩ kỹ rồi đưa ra trả lời.
Giáo chủ đổ mồ hôi, hoàn toàn mơ hồ, làm sao suy nghĩ? Trước đó còn dễ tính, nhưng cái sau hoàn toàn là chuyện không nói có, không căn cứ.
Lão nhân bị nhốt chung với Vương Phù đã phục, sư huynh của tiểu tử đó quá ác, trấn lột mà nói đạo lý rõ ràng. Lần đầu tiên lão thấy Thánh Tiên giáo bị người buộc đến mức này.
- Ài.
Sâu trong Thánh Tiên giáo truyền ra tiếng thở dài, âm thanh lâu xa như trải qua tang thương.
- Tiểu tử cần gì hùng hổ dọa người.
Giáo chủ nghe giọng nói này thì thầm giật mình, nhanh chóng quỳ lạy dưới đất, đây là lão tổ, lão tổ đã bế tử quan.
Lâm Phàm nheo mắt, hơi thú vị:
- Người sáng mắt không thầm ra oai, đi ra, đừng giả thần giả quỷ.
Một ảo ảnh to lớn từ sâu trong giáo hiện ra, đó là một lão nhân, khuôn mặt hiền lành, chỉ xuất hiện nửa khúc người đã tạo uy áp cực kỳ mạnh.
Đám thiên kiêu kêu lên:
- Thông Thiên cảnh, Thánh Tiên giáo có cường giả Thông Thiên cảnh? Bọn họ đang ẩn giấu, không nói cho chúng ta biết có cường giả cảnh giới như vậy, gặp quỷ!
Tộc lão trong thế lực của họ cũng có Thông Thiên cảnh, nhưng không ngờ Thánh Tiên giáo chẳng chút bắt mắt mà có cường giả như vậy.
Giáo chủ khóc ròng:
- Lão tổ, người thật sự thành công, phá vỡ đường sống chết, bế tử quan, bước vào Thông Thiên cảnh.
Đã bao nhiêu năm rồi, ngày xưa lão tổ như ngọn đèn leo lét trong gió sắp tắt, cuối cùng chọn bế tử quan, không ngờ sau khi vực ngoại giới dung hợp thì lão tổ thật sự đột phá.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cười, nụ cười chất chứa vẻ đắc ý:
- Ha ha ha! Cơ duyên đến, vực ngoại giới dung hợp, tìm được con đường phía trước, miễn cưỡng bước vào, sức sống đã hồi phục như xưa, có thể tranh với trời.
- Thú vị, để xem ngươi tranh thế nào.
Rầm!
Lâm Phàm đạp một bước, mặt đất nứt ra hình thành hố lớn, hắn hóa thành luồng sáng bay vào nơi sâu.
- Lão già, đánh ngươi là vượt ải, để xem ngươi có năng lực bao lớn!
Lâm Phàm đã rất sốt ruột, lực lượng trong người sôi trào, để xem tên này mạnh tới đâu.
Vương Phù ngây ra:
- Sư huynh!
Vì sao một lời không hợp sư huynh liền xông lên? Quá mạnh.
- Ghê gớm, tên này chỉ là Chí Tiên cảnh nhưng đi liều mạng với Thông Thiên cảnh, chẳng khác nào tự sát.
- Đúng vậy! Dù mới bước vào Thông Thiên cảnh thì cảnh giới Chí Tiên cũng không thể so sánh, mười người, trăm người cũng không đánh lại.
Đám thiên kêu nói chuyện, cảm giác tên kia sắp bi kịch, lát nữa sẽ bị lão tổ của Thánh Tiên giáo đè dưới đất chà chùi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chốc lát sau vang tiếng nổ điếc tai.
- Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ, vậy thì để ngươi mở ra trận chiến đầu tiên của lão phu sau khi bước vào Thông Thiên cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận