Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 723: Tâm thái này của các ngươi cực kỳ đáng sợ

Ầm!
Thân hình to lớn từ trên trời giáng xuống, đạp nát mật thất đóng kín, đá vụn tứ tung, tro bụi bao phủ.
Đến quá đột ngột, dẫn đến lão tổ Thánh Tiên giáo quát tháo, muốn lấy Lâm Phàm làm trận chiến đầu tiên đại ca bước vào Thông Thiên cảnh.
Khí thế mênh mông không giống bình thường, khí thế như sóng triều bộc phát ra, đá vụn bốn phía bị thổi bay.
Lâm Phàm bẻ cổ, giẫm chân biến mất tại chỗ:
- He he, khá lắm, đừng nói nhảm, đến đây!
Hắn co nắm đấm, nắm tay tỏa ánh sáng huyễn lệ, đấm vào lão tổ.
- Nhãi ranh càn rỡ, lão phu vốn không muốn quan tâm đến ngươi, nhưng ngươi rất quá đáng, trấn lột giáo của lão phu. Ngươi nên biết tập tục bắt chẹt người khác của giáo ta truyền thừa đã lâu, nhà ngươi không có tư cách phá hỏng!
Vạt áo của lão tổ phồng lên rào rạt, bước vào Thông Thiên cảnh là thiên nhân, có thể một bước lên trời. Lão đã nhìn thấu tiểu tử trước mắt chỉ là Chí Tiên, chênh lệch giữa hai người không thể vượt qua.
Lão tổ vung vạt áo, luồng sáng ẩn chứa uy thế vô thượng bắn ra, sau đó lão chắp hai tay sau lưng chờ nghe người này gào thét thảm thiết, đau đớn không chịu nổi.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia sáng, không né tránh, cứng rắn đỡ:
- Lão già, ngươi vẫn chưa hiểu cái gì là lực lượng, hiệu ứng mãi mãi chỉ có năm đồng.
Quyền ấn nóng cháy đánh vào ánh sáng, khoảnh khắc sinh ra vụ nổ kịch liệt.
Răng rắc!
Tia sáng vỡ nát, nhưng nắm đấm của hắn thế như chẻ tre đấm tới.
Lão tổ mặt biến sắc, không bình tĩnh được nữa. Chiêu vừa rồi tuy bình thường nhưng vận dụng khả năng của Thông Thiên cảnh, lực lượng dẫn thiên địa hóa thành thủ đoạn công kích.
Quyền ấn đan vào hình thành lưới lớn phong tỏa tất cả đường đi của lão tổ.
Thánh Tiên giáo rung rinh, kiến trúc xung quanh rầm rầm sụp đổ, chiến đấu giữa cường giả lan đến phạm vi quá lớn.
Một tòa kiến trúc sụp thành đống đổ nát, lòng giáo chủ đau nhói, vươn tay muốn níu giữ nhưng tất cả đã tan vỡ:
- Đó là của giáo ta . . .
Giáo chủ không tin nổi tiểu tử này chiến đấu với lão tổ kịch liệt đến thế, rõ ràng chỉ là Chí Tiên cảnh, nên bị lão tổ trấn áp, nhưng xem tình huống hiện giờ rất kinh người.
Đám thiên kiêu kinh sợ. Đây đúng là người kỳ tài ngút trời thật sự, cách biệt một cảnh giới, dù đối phương chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ nhưng Chí Tiên không thể so sánh, đây là khác biệt về bản chất. Trừ phi nhờ vào binh khí mạnh mẽ có lẽ sẽ vượt cấp nghiền áp được, nhưng hắn bộc phát ra hơi thở rất kinh người, đang đấu cứng.
Có Thánh Tử thì thào
- Chí Dương, Cuồng Võ chết quá oan, bọn họ xem thường đối phương.
Đến địa vị như họ có ai không phải tâm cao khí ngạo, không thèm để ai vào mắt? Dù không đánh lại cường giả cũng có thể nhờ cậy thế lực khiến đối phương không dám xuống tay ác, đáng tiếc hai người đụng phải kẻ như vậy.
Vương Phù cuồng nhiệt, siêu hưng phấn:
- Lão già, thấy sư huynh của ta thế nào?
Vương Phù không muốn hỏi cái gì, chỉ muốn khiến lão nhân biết những lời ngươi đã nói buồn cười biết bao, ếch ngồi đáy giếng, uy của sư huynh không thể tính bằng tu vi.
Lão nhân không trả lời, nhìn trân trân, gặp quỷ, Chí Tiên và Thông Thiên cảnh đại chiến, xem tình huống đánh rất kịch liệt.
Mọi người giật mình:
- Đó là cái gì?
Tầng mây đen ngòm cuồn cuộn hình thành vòng xoáy, trên trời, có sấm sét đan vào nhau, hình thành địa ngục sấm sét.
Một hơi thở cuồng bạo vọt lên cao từ chỗ đánh nhau, một thân hình hư ảo làm mọi người kinh sợ.
- A!
Tiếng gào hòa cùng tiếng kiến trúc nổ khó mà nghe ra.
- Lão tổ nhà ngươi cũng không giỏi gì.
Trong phế tích, người Lâm Phàm dính máu, vì bị lão tổ cứng rắn tấn công để lại chút vết thương, nhưng không đáng lo.
Lão tổ thì thiệt thòi lớn, nằm dưới đất, nửa bên mặt sưng phù, không ngừng hộc máu, trên người có nhiều chỗ gãy xương.
Lão tổ Thánh Tiên giáo vừa kinh vừa giận:
- Khốn kiếp!
Lão mới vào Thông Thiên cảnh, tâm tính bay cao, giờ bị tiểu tử này đánh tơi bời nằm liệt tại chỗ, sao lão chịu nổi?
Mắt lão chứa tia cảnh giác. Tiểu tử này đột nhiên bùng nổ, tựa như ma thần giáng thế, hơi thở quá khủng bố, áp lực luôn lão.
Nhưng lão sẽ không ngừng tại đây, lão quát lớn, mắt lấp lóe bắn ra tia sáng vàng, người nhúc nhích định gượng dậy đánh tiếp.
Lâm Phàm một chưởng vỗ tan ánh sáng vàng, tung nắm đấm:
- Còn nhúc nhích? Nằm yên cho bản phong chủ!
Trên người lão tổ có sóng gợn lan tỏa ngăn cản thế công, nhưng nắm đấm làm sóng gợn chấn động kịch liệt. Răng rắc một tiếng, như đồ sứ nứt ra, vết rạn dày đặc.
Bốp!
Một đấm đánh vào mặt, lực lượng khủng bố bùng nổ, chấn lão tổ mắt nổ đom đóm, răng máu văng ra, lại nặng nề ngã xuống đất.
- Ở trước mặt bản phong chủ mà muốn lật người? Tính nghịch thiên hay gì hả?
Lâm Phàm giẫm lên người lão tổ, đạp lão gào thét không dứt.
- Không thể nào!
Lão tổ không tin chuyện này là thật, chắc chắn đang mơ thôi. Lão bế tử quan, phá tan bình chướng sống chết, thành công bước vào Thông Thiên cảnh, đủ tư cách theo đuổi cảnh giới cao hơn.
Vì sao bây giờ bị người đè dưới đất? Lòng lão lạnh buốt.
Trận chiến đầu tiên vào Thông Thiên cảnh đã bị nhãi ranh Chí Tiên trấn áp, lão thật sự chứng Thông Thiên cảnh sao?
Tuyệt vọng sâu thẳm bao phủ thể xác và tinh thần của lão.
- Không thể nào? Xem ra lão già nhà ngươi chưa nhận ra bản thân, để bản phong chủ giúp ngươi nhận rõ hơn!
Lâm Phàm đấm vào mặt lão tổ, máu loãng phun ra, vô cùng thê thảm, cường giả Thông Thiên cảnh chịu đòn giỏi.
- A! Thằng nhãi này, lão phu liều mạng với ngươi!
Lão tổ không thể nhịn được nữa, dù bị đè dưới đất đánh bờm đầu cũng không làm lão đánh mất niềm tin, uy năng của Thông Thiên cảnh không chỉ có bấy nhiêu.
Uy thương thiên bị lão tổ lôi kéo hóa thành uy áp cực kỳ mạnh mẽ đè xuống, nhưng không ích gì với hắn.
- Liều? Ngươi lấy gì mà liều? Hay lấy thân thể tả tơi mốc meo của ngươi?
Lại một đấm đánh tới, đánh lão tổ hét rầm lên. Lão không có năng lực biến thái không cảm giác đau như Lâm Phàm, mỗi lần ăn một đấm là như ngọn núi đè xuống ngộp thở.
Lâm Phàm thất vọng bình luận:
- Yếu không thể tả, tưởng Thông Thiên cảnh mạnh lắm chứ, đến thế là cùng.
Lâm Phàm vốn tưởng có thể xóa bỏ lòng lâng lâng, nhưng qua chuyện này ngược lại càng bay càng cao.
Vận dụng công pháp hết mức, lực lượng đến đỉnh điểm của bản thân, hắn không ngờ sau khi đấu cứng đối phương yếu như bún, không chịu đựng được bao lâu.
Đối phương cô đọng pháp tắc đều bị một đấm nổ nát, không có đường ngăn cản.
Lão tổ không cam lòng rít gào:
- Tiểu tử, lão phu mới vào Thông Thiên cảnh, không có thực lực khống chế, ngươi có giỏi thì cho lão phu chút thời gian, chắc chắn lão phu sẽ nghiền áp ngươi!
Đây là lời nói thật, cũng là nguồn gốc tự tin biểu diễn của lão, tuy chưa hoàn toàn khống chế được nhưng cách biệt một cảnh giới lớn vốn nên nghiền áp, nào ngờ bị đối phương đè đầu, lão không cam lòng.
Lâm Phàm chộp đầu lão tổ xách lên như gà con, ném vào vách tường:
- Sao ngươi không nói là ngươi muốn lên trời luôn đi? Hoặc câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cho ngươi thời gian cố gắng ba mươi năm?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vách tường vỡ nát, lão tổ mặt đầy máu, đỏ mặt tía tai. Lão bị nhục nhã nhưng không có cách nào xoay người, ngọn lửa đốt cháy trong lòng lão, không cam lòng, thật sự rất không cam lòng.
Bốp!
Bùm!
Không có tiếng la, chỉ có lão tổ nhiều lần đụng vào vách tường.
Lâm Phàm vừa đập vừa hỏi:
- Ngươi muốn tranh với trời, bây giờ còn tranh không?
Tay không giảm sức mạnh, như đùa giỡn khỉ, cực kỳ kinh người.
Lão tổ hộc máu, lửa giận đốt cháy trong con ngươi, núi lửa sắp phun trào, đang đọng trong người lão.
Bên ngoài, mọi người im lặng.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng nổ vang lên không dứt.
Giáo chủ mừng như điên, vì quá kích động mà mặt đỏ rực:
- Ha ha ha! Chắc chắn tên kia đã bị lão tổ dạy cho bài học nhớ đời.
Sung sướng lòng người, lúc trước tiểu tử đó còn rất cuồng vọng, giờ lão tổ đột phá xuất quan, tất nhiên đè đối phương dính dất.
Vương Phù phản bác, khinh thường nói:
- Vớ vẩn, bằng vào lão tổ đó của ngươi mà mơ dạy dỗ sư huynh của ta? Chờ chút nữa ngươi sẽ biết ai dạy ai.
Giáo chủ xì cười:
- Tiểu tử, ngươi nghĩ sư huynh của ngươi vô địch? Chí Tiên tầm thường mà muốn đối kháng với lão tổ của bản giáo, ngươi hỏi mọi người có mặt ở đây xem ai tin tưởng ngươi?
Một Thánh Tử phân tích theo góc độ khách quan:
- Thật ra bản Thánh Tử cảm giác khả năng Lâm phong chủ thắng rất lớn.
Vương Phù vô tư kéo lão nhân vốn không quen biết vào cuộc nói chuyện:
- Nghe chưa, đây là người hiểu biết nói. Ngươi giống như lão ta, là ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn sống ở trong thế giới của mình, không biết cảnh tượng bên ngoài thế nào.
Lão nhân thộn mặt ra, lão phu không lên tiếng mà cũng bị kéo vào, có thể nói lý không?
Lão nhân cảm thán, ân cần dạy bảo:
- Tiểu tử, tuy sư huynh của ngươi mạnh nhưng ngươi không thể không có đầu óc, phải biết tự suy nghĩ. Chí Tiên và Thông Thiên cảnh có lạch trời không thể vượt qua, không phải có niềm tin là bắt kịp và vượt mặt, ngươi mù quáng như vậy sẽ rất tệ cho tu hành sau này.
Trước mắt lão là tài năng có thể đào tạo, nhưng bị sư huynh kia độc hại, sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Rầm!
Phía xa có một bóng người bay tới đập mạnh xuống đất.
- Phụt!
Lão tổ há mồm lắc đầu phun máu xa hơn mười trượng, ai đứng gần đều bị dính trúng.
Giáo chủ thê lương rít gào, mắt lồi ra:
- Lão tổ!
Lòng y đang nhỏ máu, không thể tin nằm đó là lão tổ.
Đột nhiên một bóng người khác đến gần.
Lâm Phàm nhảy lại gần, như ngọn núi lớn đạp mạnh lên người lão tổ.
- Nói, có tranh không?
Lão tổ bị đánh mắt nổ đom đóm, đầu óc mơ hồ, cảm giác mình sắp chết, ngọng nghịu nói:
- Không tranh, lão phu không tranh.
Vương Phù vui sướng nhảy cẫng lên:
- Sư huynh, quá lợi hại
Vương Phù quay sang nhìn lão nhân và giáo chủ, khinh thường nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, dù đã thấy sự thật một lần thì lần thứ hai vẫn sẽ nghi ngờ, tâm thái đáng sợ vô cùng.
Lão nhân cảm giác lồng ngực nghẹn lại, á khẩu:
- Ngươi . . .!
Lão thầm kinh sợ, sư huynh của tiểu tử này muốn nghịch thiên sao?
Rất nhiều thiên kiêu cực kỳ giật mình, tuy tin tưởng là một chuyện, nhưng thấy tình huống thật sự thì họ vẫn khó giữ sự bình tĩnh.
Chí Tiên chiến thắng Thông Thiên cảnh, chuyện này không tầm thường mà là việc lớn, đủ rung động thế gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận