Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 725: Ta là sư đệ của lão sư của hắn

Đối phương rời đi.
Toàn Thánh Tiên giáo yên tĩnh.
Giáo chủ khóc rồng, hộc máu hét thảm thiết:
- A! Lão tổ!
Lòng giáo chủ đau nhói.
Lão tổ đột phá Thông Thiên cảnh vốn là dấu hiệu Thánh Tiên giáo vươn lên, nhưng hôm nay lão tổ bị người bắt đi, tài phú trong giáo bị dọn trống, rõ là dồn người vào đường cùng.
Đây là báo ứng sao?
Giáo chủ nhớ lại khi vực ngoại giới chưa dung hợp, Thánh Tiên giáo bọn họ hủy diệt một tông, thiếu niên thiên kiêu bất khuất đứng trong biển lửa, đôi mắt đỏ máu phát ra tiếng rủa động trời.
Khi đó y cười nhìn thiếu niên thiên kiêu chết trong biển lửa tông môn, xem đó là cơn giận cuối cùng của con kiến.
Nay xem ra lời nguyền thành hiện thực, Thánh Tiên giáo trả giá đau thương.
Có Thánh Tử hỏi:
- Ài, các vị thấy chuyện này thế nào?
Bị người đánh, mất trữ vật giới chỉ là chuyện lớn, rất mất mặt.
Mọi người đều sĩ diện, không chịu nổi mất mặt.
Một Thánh Tử lặng im giây lát:
- Nói thế nào? Hai vị Chí Dương Thánh Tử, Phong Ưng Thánh Tử đã chết, Cuồng Võ Thánh Tử bị thương nặng, bọn họ mới là quan trọng nhất. Theo ta thấy thì chúng ta hãy che giấu sự việc.
- So với mặt mũi thì trữ vật giới chỉ không tính là gì. Nếu đồn ra ngoài, chúng ta đông người mà bị một người nghiền áp, còn là cùng cảnh giới, các ngươi nghĩ chúng ta sẽ bị nhạo báng cỡ nào?
Đám Thánh Tử ở xung quanh lặng im, có người gật gù công nhận lời này.
- Ai đi thông báo Dương Thần Điện, nói Chí Dương Thánh Tử của họ đã bị người đánh chết.
- Có ai đi Trường Không Thánh Địa báo Phong Ưng Thánh Tử bị người nghiền nát không?
Trận chiến này chết hai vị Thánh Tử, tuy Cuồng Võ Thánh Tử giữ mạng sống nhưng bị thương rất nặng, đầu rũ xuống, muốn khỏe lại phải mất một đoạn thời gian.
Chợt có người giơ tay chỉ hư không phía xa:
- Ôi trời, các ngươi xem bên kia!
Nơi đó có con Tri Tri Điểu màu lam trong suốt ngồi xổm.
Mọi người ngước đầu lên, ngây ra như phỗng.
- Đó là Tri Tri Điểu, nó thấy hết chuyện của chúng ta rồi. Còn đứng ngây ra làm gì, xông lên, bắt lấy nó, không thể để nó bay đi!
Nhưng Thánh Tử hét xong câu này phản ứng lại, Tri Tri Điểu trong suốt, có thể hữu hiệu ngăn cản công kích của bọn họ.
Trong khi họ ngây người giây lát thì Tri Tri Điểu đã vỗ cánh bay về phía xa không biết.
- Tiêu đời, chúng ta mất hết mặt mũi. Xem tình huống của Tri Tri Điểu, chờ ngày mai vực ngoại giới đều biết, nổi tiếng rồi.
Bọn họ vốn định che giấu, dù bị đối phương gõ bể đầu cũng nín nhịn, nhưng giờ không phải họ nói với người ta mà là người ta rất nhanh sẽ biết chuyện.
Keng!
Hư không, Lâm Phàm xách lão tổ, tạm dừng, nhìn sang Vương Phù.
- Sư đệ về tông hay tôi luyện tiếp?
Lâm Phàm biết sư đệ sẽ không về tông, tuy ra chuyện này nhưng người được hắn nhìn trúng không phải kẻ hèn nhát, đụng chuyện một chút đã về tông tĩnh dưỡng là lãng phí thời gian.
Vương Phù không suy nghĩ lâu, nói thẳng:
- Sư huynh, ta muốn tiếp tục tôi luyện. Trải qua chuyện này, ta phát hiện bản thân thiếu sót, sau này sẽ càng cẩn thận hơn, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra làm Vương Phù hơi xấu hổ, rất mất mặt, còn cần sư huynh đến giúp.
- Nhưng sư huynh, những Thánh Tử, Thánh Nữ này thì tính sao đây? Chắc chắn bọn họ sẽ đến tông môn báo thù.
Ngẫm lại lai lịch của những người này làm Vương Phù hơi lo.
Lâm Phàm nở nụ cười, cười làm người ta run sợ, hắn đặt tay lên vai Vương Phù:
- Sư đệ đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ lo đi tôi luyện là được.
Chợt một luồng sáng bắn tới, là lão nhân kia.
Vương Phù nhíu mày hỏi:
- Lão đến làm gì?
Vương Phù không có ấn tượng tốt với lão nhân này, nhưng cũng không quá xấu, gã chỉ thắc mắc lão đi theo làm gì.
Lão nhân cười nói:
- Tiểu tử, ta không chung nhóm với họ nên đi theo xem.
Lão đi tới trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, tại hạ . . .
Chưa nói hết lời đã bị Lâm Phàm ngắt ngang:
- Ta không có hứng thú biết ngươi là ai, sư đệ, đây là ai? Nếu không được thì chém.
Lão nhân ngạc nhiên ngây người:
- A!
Một lời không hợp liền chém người thì thật vô lý, thực lực mạnh cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Vương Phù giải thích rằng:
- Sư huynh, lão cùng ta bị nhốt trong địa lao, tính tình tạm được.
Lâm Phàm gật đầu, đánh giá sơ:
- À, thực lực tạm ổn, nếu sư đệ đã quen biết vậy thì trò chuyện đi, sư huynh bận việc cần trở lại. Sau này chú ý chút, nếu còn bị bắt được thì tìm cách kêu đối phương đến tìm ta, hứa hẹn với người ta cũng không sao.
Vương Phù cung kính tiễn đưa:
- Sư huynh đi bình an.
Vương Phù cảm nhận được sự quan tâm của sư huynh xuất phát từ tận đáy lòng, còn về lại bị người bắt thì sẽ không xảy ra.
Trải qua chuyện này Vương Phù đã hiểu rằng về sau phải cẩn thận, tốt nhất là ổn trọng, không thể xảy ra chuyện, không mang rắc rối cho sư huynh.
Lâm Phàm không hy vọng Vương Phù chết sớm, mong mỏi gã có thể đi xa hơn.
Vương Phù muốn tôi luyện ở bên ngoài là lựa chọn của gã, cường giả không nên lùi bước.
Tuy Viêm Hoa tông có hắn ở, sẽ không bị ai ức hiếp, nhưng hắn vui lòng thấy có thêm một số cường giả, sau này hắn có thể thoải mái ngao du thế gian, xem chỗ nào có kẻ đáng đánh thì đánh sướng tay, đánh từ từ càng sướng.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm trở về, biết Vương Phù sư đệ bình an thì các đệ tử hoan hô.
Hỏa Dung nhìn lão tổ mặt mũi bầm dập, kinh ngạc hỏi:
- Đây là ai?
Tiểu tử này ra tông một chuyến cứu đệ tử sao mang về một lão già?
Lâm Phàm ném lão tổ xuống đất, cho Hỏa Dung câu trả lời hoàn mỹ:
- Trưởng lão đừng xem thường người ta, thực lực của người ta mạnh hơn trưởng lão nhiều, một trời một vực.
Hỏa Dung thộn mặt ra:
- Ta có nói cái gì sao?
Tiểu tử này không nói lý, lão có nói gì đâu để bị hắn trào phúng?
Thực lực mạnh thì kệ chứ, có cần nói ra không?
- Đây là lão tổ của Thánh Tiên giáo, trùm của tông môn đến bắt chẹt tông mình, cường giả Thông Thiên cảnh. Ta thấy tông mình thiếu nhân tài nên mang về, hơn nữa lão làm sai việc, nên nhận cải tạo, bởi vậy cho lão một cơ hội.
Lâm Phàm xem chính nghĩa là châm ngôn, miễn trong lòng có chính nghĩa thì đập chết bao nhiêu người đều không ác. Như rượu thịt xuyên bụng, Phật Tổ ở trong lòng, đạo lý như nhau.
Ở trong lòng Lâm Phàm tự nhận đó là chính nghĩa thì chắc chắn là chính nghĩa.
Hỏa Dung hết hồn, luôn miệng la khủng bố:
- Cái gì? Ngươi bắt cóc lão tổ của người ta về!?
Có cần như vậy không? Nhìn xem tông môn bây giờ, sức chiến đấu mạnh nhất trừ tiểu tử này và sư huynh ra đâu còn ai là người của tông môn? Tất cả đều là tông môn khác, quét nhà vệ sinh, gánh phân tưới ruộng.
Quá nhiều, nhiều đếm không hết.
- Ngươi định sắp xếp người này ở đâu?
Hỏa Dung không còn lời nào để nói, nói dễ nghe là dẫn tiến nhân tài, nói khó nghe là bắt người về làm tay đấm.
Lâm Phàm cực kỳ nghiêm túc, nói y như thật:
- Cho quét dọn nhà vệ sinh. Trưởng lão đừng nghĩ rằng ta làm vậy là ác thú vị, tất cả đều có lợi. Các đệ tử bình thường tu luyện sẽ gặp vấn đề khó khăn, dựa theo điều tra phổ biến khi vào nhà vệ sinh trút bầu tâm sự, tạp chất trong não người sẽ bị bài tiết ra, cùng biến mất, đạt tới trạng thái tinh thần sáng lán, đầu óc sáng suốt. Sắp xếp cường giả dọn nhà vệ sinh có thể trong lúc vô tình khiến đệ tử giao lưu với họ, điểm thông thắc mắc trong lòng, đây là được lợi lớn lao.
Hắn quay sang nói:
- Này lão kia, đừng giả chết, mau tỉnh lại, nếu không đánh bể đầu chó của lão!
Lão tổ Thánh Tiên giáo thực lực rất mạnh, đứng thứ hai trong tông môn, trừ hắn ra, để lão ở đây cải tạo đều có lợi, không chỗ hại cho đệ tử hoặc tông môn.
Lão tổ mặt mũi bầm dập mở mắt ra, mờ mịt nhìn Lâm Phàm:
- Tiểu hữu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay ngươi thả lão phu, ngày sau lão phu hiến ra núi vàng cho ngươi.
- Hiến cái gì mà hiến, thề đi, hiệu trung Viêm Hoa tông ba, bốn trăm năm là được.
Lâm Phàm lười nói nhiều, hắn bận rộn nhiều chuyện khác, hắn không tin đám Thánh Tử, Thánh Nữ sẽ không về méc, chắc chắn sẽ đến báo thù.
Nên hắn phải tọa trấn Viêm Hoa tông chờ đợi đối phương đến. Khi đó đập cho trời long đất lở, sướng tay luôn.
Lão tổ ngước đầu nhìn Lâm Phàm:
- Không thể nào! Lão phu là lão tổ của Thánh Tiên giáo, dù chết cũng không thề như vậy được, không bằng giết lão phu cho rồi. Tiểu hữu, làm người làm việc chừa một đường, sau này còn gặp lại, ngươi bá đạo như vậy chọc nhiều kẻ địch, sau này tâm ma buông xuống sẽ không chết tốt được.
Lâm Phàm ngừng cười, nghiêm túc hỏi:
- Tâm ma? Không chết tốt được? Mấy chuyện đó không liên quan gì ngươi, rốt cuộc có thề không?
Lão tổ lắc đầu không chịu:
- không thể thề, lão phu tung hoành cả đời, tuổi già phá tan sống chết bước vào Thông Thiên cảnh, thành tựu thân thiên nhân, trở lại nguyên trạng, dù ở trong những Thánh Địa cũng có một chỗ đứng, có thể thành khách quý, cung phụng.
Sau đó lão đổi giọng:
- Nếu tiểu hữu đối xử lễ độ thì lão phu có thể trở thành bằng hữu tốt của tiểu hữu, nâng đỡ nhau, Thánh Tiên giáo cũng vui lòng thành đồng minh với quý tông.
Lâm Phàm giơ tay lên, ngưng tụ lực lượng:
- Thôi, nếu vậy thì chết đi.
Lão tổ hơi hoảng:
- Tiểu hữu, cần gì như vậy? Dù sao thì lão phu đã bước vào Thông Thiên cảnh, là người có thân phận, có địa vị, cần gì cứng rắn bắt buộc? Ôi, đừng xung động! Có gì từ từ nói, xin tiểu hữu hãy thả tay xuống, buông!
Lúc này lão tổ hết hồn, e rằng ở trong lòng tiểu tử này tính đường tệ nhất là đánh chết lão chứ không muốn thả đi. Đặc biệt sát ý trong mắt đối phương càng đậm, tim lão tổ đập nhanh.
Lão tổ nói một tràng:
- Tiểu hữu, lão phu thề, xin buông tay xuống! Ba, bốn trăm năm thì ba, bốn trăm năm, nói chuyện giữ lời, không thể gạt ngươi!
Tiểu tử này không nói một câu, cuối cùng lão tổ đành cúi đầu thề.
Mãi khi lão tổ thề rồi Lâm Phàm mới thả tay xuống. Lão già bày đặt lên mặt với ta, còn non lắm.
Tông môn có tay đấm Thông Thiên cảnh đầu tiên, đủ tự hào, dù hắn vắng mặt thì tông môn cũng có năng lực tự bảo vệ.
- Trưởng lão, chuyện còn lại giao cho trưởng lão sắp xếp.
Lâm Phàm bay lên, lao về phía Vô Địch phong.
Hỏa Dung nhìn lão tổ, suy nghĩ lung tung:
- Còn ngây ra đó làm gì, sắp xếp công tác cho ngươi đây. Ngươi đừng chọc vào tiểu tử đó, nổi tiếng chỉ có một sợi dây thần kinh, nói giết ngươi thì sẽ không đánh bị thương, sau này chú ý chút. Và ta là sư đệ của lão sư của hắn, ngươi tự hiểu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận