Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 728: Đến đông đủ rồi, có thể bắt đầu đánh

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Lang Nha Bổng đã lâu không thăng cấp, sức sát thương tuy không tệ nhưng cần luyện chế lại.
Lang Nha Bổng trăm trượng từ trên trời giáng xuống, tiếng nổ không dứt, gai nhọn sắc lạnh rạch phá hư không kéo màn đen dài.
- Đệt đệt đệt!!!
Tiếng nổ tuy lớn nhưng không át qua tiếng chửi tục từ xa vọng lại.
Thiên Tu ngạc nhiên, cảm giác là lạ:
- Đồ nhi, họ nói gì vậy?
Lâm Phàm lặng im giây lát, bình tĩnh nói:
- Lão sư, xem ra đối phương không hiền gì, định thi triển thần thông.
Bùm!
Hư không nổ tung, Lang Nha Bổng bị chặn lại, khí thế khủng bố thổi quét thiên địa. Bên trên Lang Nha Bổng hình thành loạn lưu hư không, không gian cắt xé nhau.
Người của Tam Thánh đại giáo đến đây bị đập ngây người, nếu không nhờ trưởng lão chống cự thì đã chết dưới uy thế khủng bố này.
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Trưởng lão của đại giáo tu vi thông thiên, một tay khiêng Lang Nha Bổng cảm nhận lực lượng truyền đến khủng bố biết bao, quá kinh người.
Trưởng lão đại giáo hét lên:
- Hiểu lầm, đừng ra tay! Chúng ta không phải đến gây sự với Viêm Hoa tông!
Học với ai cái kiểu một lời không hợp liền đánh thế này? Có chút kiên nhẫn được không?
Thiên Tu kinh ngạc nói:
- Đồ nhi, người ta không phải đến gây sự.
Không ngờ đối phương không đến kiếm chuyện, vậy họ tới đây làm gì?
- Lão sư đừng bị đối phương mê hoặc, không phải đến gây sự thì chắc là xem kịch vui, loại người này ghê tởm nhất, vui sướng khi người gặp họa, tâm thái cực kỳ ác liệt.
Lâm Phàm dứt khoát giơ Lang Nha Bổng lên ném về phía đối phương.
Tam Thánh đại giáo chỉ muốn nói có thể nói đạo lý được không? Tới xem kịch cũng có lỗi?
Trưởng lão của đại giáo sắc mặt âm trầm, chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, tức giận nói:
- Dừng tay cho ta! Không lẽ Viêm Hoa tông các ngươi thật sự muốn chọc giận các giáo, thêm nhiều kẻ thù?
- Lão sư nhìn xem, không cần nói nhiều đã thử ra, đối phương ôm mục đích tới đây!
Lâm Phàm không ngừng động tác, Lang Nha Bổng liên tục đập, người của Tam Thánh đại giáo bị đập ngây người.
- Trưởng lão, ta hơi không chịu nổi rồi.
Đám đệ tử đi cùng bị uy thế mãnh liệt không thể ngăn nổi, siêu khủng bố.
Bọn họ cảm giác máu trong người sôi trào, như nước sôi không ngừng nổi bong bóng.
- Đây là loại tông môn gì vậy!
Trưởng lão đại giáo muốn rít gào, đây còn là người sao?
Chỉ đến xem tình huống thôi, xem họ làm sao sống thừa dưới uy áp của mấy Thánh Địa lớn, nào ngờ đến đây, chưa lại gần đối phương đã ra tay, không thèm nói lý.
Sau đó nói rõ mục đích ra rồi, ai dè đối phương kiếm đại lý do gì mà xem kịch vui là đáng giận nhất, Tam Thánh đại giáo bọn họ không còn lời nào để nói.
Trưởng lão đại giáo lạnh lùng nói:
- Được rồi, chúng ta lùi lại, để xem Viêm Hoa tông làm sao ngăn cản.
Trưởng lão đại giáo vung tay lên, mang theo đệ tử nhanh chóng lùi lại.
Một Thánh Tử vẻ mặt khó chịu nói:
- Trưởng lão, Viêm Hoa tông này rất càn rỡ.
Bọn họ đến đây chẳng những không được hoan nghênh nhiệt liệt còn bị tấn công dồn dập, làm Thánh Tử rất khó chịu, nếu không phải tông môn này chọc nhiều Thánh Địa thì họ đã ra tay cho một bài học.
Trưởng lão đại giáo trầm giọng nói:
- Không sao, chờ xem tình huống.
Lão chưa tìm hiểu rõ thực lực cụ thể của Viêm Hoa tông, xem tình huống thì phỏng chừng ngang ngửa Tam Thánh đại giáo, có cường giả Thông Thiên cảnh.
Lâm Phàm này ở trong Viêm Hoa tông chắc tương đương với Thánh Tử.
Phía xa có cầu vồng bay tới hấp dẫn Tam Thánh đại giáo chú ý.
Một nam nhân trung niên thân hình vạm vỡ mở miệng nói:
- Ủa? Tam Thánh đại giáo, không ngờ các ngươi cũng đến, không lẽ Thánh Tử của các ngươi cũng gặp độc thủ?
Thân hình của gã rất khôi ngô, cánh tay có hình xăm hai con hổ to, hơi thở không tầm thường, là một cường giả.
Trưởng lão đại giáo nói:
- Không, chúng ta chỉ đến xem. Nhưng Thánh Tử của thú tộc các ngươi gặp độc thủ, trên Tri Tri Điểu có ghi lại.
Khâu Hổ Thánh Tử bất mãn nói:
- Phụ thân, nhi phải hỏi rõ hắn. Dựa vào cái gì hắn lấy trữ vật giới chỉ của người khác nhưng không chịu lấy của nhi? Hắn đang khinh thường nhi!
Khâu Tranh quở trách:
- Nhi, đừng nói nhảm!
- Không chịu, nhi không nói nhảm. Bọn họ đều cười nhạo nhi, người ta không thèm đồ của nhi. Nhi không phục, không cam lòng!
Khâu Hổ Thánh Tử cũng cao to nhưng nói ra lời này làm người nổi da gà.
Cả đời Khâu Hổ Thánh Tử sẽ không quên những gì trải qua ở Thánh Tiên giáo, đối phương đòi đồ của gã, gã không phản ứng lại, sau đó biết người ta muốn trữ vật giới chỉ thì gã không chút do dự đưa cho.
Không đánh lại đối phương, người ta đòi cái gì đương nhiên phải đưa, nếu không đưa sẽ ăn đòn, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao?
Nào ngờ đối phương đột nhiên không cần trữ vật giới chỉ của gã, chỉ lấy của người khác, làm gã hoang mang.
Sau này Khâu Hổ Thánh Tử hỏi rõ mới biết vì người ta không thèm.
Nên Khâu Hổ Thánh Tử cực kỳ tức giận, người ta có thể đánh gã, mắng gã, nhưng không thể nhục nhã gã.
Các đệ tử của Tam Thánh đại giáo không kiềm được xì cười, rõ ràng là đồ khờ, ai đầu óc bình thường làm ra chuyện này?
Biểu tình của Thiên Tu nghiêm túc nói:
- Đồ nhi, lại một thế lực lớn đến.
Lão cảm nhận hơi thở từ hai phía truyền đến rất mạnh, có áp lực rất lớn.
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Lão sư, mới đến một ít, không vội, còn một số chưa tới.
Hai mươi mấy vị Thánh Tử chịu thiệt trong tay Lâm Phàm, hắn không tin những Thánh Địa này thật sự lòng dạ rộng rãi có thể bất kể hiềm khích lúc trước, không thèm để việc này vào mắt.
Phía xa có ánh sáng đỏ nở rộ chiếu nửa bầu trời.
- Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, hôm nay không cho một lời giải thích thì đừng trách Dương Thần Điện ta san bằng các ngươi!
Mấy chục cầu vồng kéo đuôi lửa dài bay nhanh đến, sau đó bùm một tiếng, mấy chục bóng người lơ lửng giữa hư không.
- Dương Thần Điện đến rồi, xem ra Thánh Tử bị người giết chọc giận họ.
- Ghê gớm, Dương Thần Điện giận thật rồi. Các ngươi nhìn xem, một vị Thông Thiên cảnh đỉnh, ba vị Thông Thiên cảnh trung kỳ, sáu vị Thông Thiên cảnh sơ kỳ, còn lại đều là Chí Tiên cảnh đỉnh, sức chiến đấu phi phàm, có thể nói là khủng bố.
Người của Thú tộc và Tam Thánh đại giáo bàn tán, không ngờ Dương Thần Điện cử ra sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Hiển nhiên cái chết của Thánh Tử làm Dương Thần Điện cảm giác bị người tước mặt mũi, cần dùng máu của đối phương rửa sỉ nhục.
- Lão sư, cá lớn đến rồi. Lát nữa lão sư không cần ra mặt, để đồ nhi lo.
Lâm Phàm bẻ cổ, vận động làm nóng người, chờ chút nữa sẽ xảy ra đại chiến. Đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu người, vẫn còn đối tượng chưa đến.
Quả nhiên, Dương Thần Điện xuất hiện không bao lâu sau hư không phía xa lại gió nổi mây phun, uy thế vô biên như sóng triều hùng dũng ập đến.
Hiện giờ đã có khá nhiều thế lực lớn đến.
Có Thánh Tử bị buộc giao ra trữ vật giới chỉ, họ không ra mặt, tuy tức giận nhưng mức độ giận không cao bằng Dương Thần Điện, nên chỉ đứng xa xem.
Có kéo đến vây xem, nội dung trên Tri Tri Điểu hấp dẫn nhiều người xem.
Đương nhiên đối với một số cường giả thật sự sẽ không để bụng, Nguyên Tổ vực cách quá xa, không đáng lặn lội vạn dặm đến xem.
Có người kêu lên:
- Người của Trường Không Thánh Địa tới!
Trường Không Thánh Địa không thua gì Dương Thần Điện, Phong Ưng Thánh Tử của họ bị giết càng chọc trúng chỗ đau, nếu không giải quyết hoàn mỹ chuyện này thì về sau họ làm sao sừng sững trong vực ngoại giới?
Sẽ bị người cười đến rụng răng, nói Thánh Tử của Trường Không Thánh Địa bị người ta giết mà họ không dám hó hé tiếng nào.
Thiên Tu ngây ngốc hỏi:
- Đồ nhi, nhắm chịu đựng nổi không?
Lão không ngờ đồ nhi chọc người hận dữ vậy, thật nhiều kẻ thù kéo đến, xem ra tu vi không yếu.
Không chỉ mình Thiên Tu kinh ngạc đến ngây người.
Các đệ tử tông môn cũng ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhiều người như vậy, mỗi người đều hùng hổ, hình như không đánh chết Lâm sư huynh quyết không bỏ qua.
Có đệ tử vung tay hô to:
- Lâm sư huynh cố lên, chúng ta tin tưởng sư huynh!
Dù có nhiều kẻ địch hơn nữa thì họ không e sợ, vì có Lâm sư huynh mới là cây kim định biển lớn nhất của họ.
Lâm Phàm nâng tay đè không khí:
- Im lặng! Các sư đệ, sư muội đừng la nữa, lần này là thịnh thế của Viêm Hoa tông chúng ta, cũng là khởi đầu vươn lên, hôm nay sư huynh dạy một bài học cho tất cả. Tên của bài học gọi là gì nhỉ, ưm, chắc là đánh nát tất cả mọi người!
Một câu làm các đệ tử Viêm Hoa tông sôi trào máu nóng, cảm giác thanh xuân lại đến, thời đại không biết trời cao đất rộng bao phủ trong lòng họ.
Người thế lực lớn vây xem rất bất mãn:
- Láo lếu!
Cảm giác người của tông môn này láo hết sức.
Một lão nhân bước ra, hơi thở hùng hậu, ảo ảnh hiện ra sau lưng, thực lực phi phàm:
- Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, ngươi có biết ngươi nói câu này kiêu căng cỡ nào không? Ngươi có biết bao nhiêu Thánh Địa, đại giáo đến đây không? Ngươi làm như vậy là tìm đường chết, tăng tốc diệt tông.
Có người ủng hộ:
- Nói hay lắm! Chưa từng thấy kiêu ngạo như vậy!
- Đó là Vân Hạo trưởng lão của Thái Hư Thánh Địa mà, quả nhiên tu vi phi phàm, đã thấy trên Tri Tri Điểu.
Hiện giờ Lâm Phàm ngạo nghễ đứng trên hư không, ánh mắt đảo qua đều là người của đại giáo, Thánh Địa.
Một số thế lực lớn đứng xa vây xem, không định ra tay.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo ra mặt răn dạy:
- Các vị, tên này quá càn rỡ! Tam Thánh đại giáo chúng ta đến chỉ hỏi sự thật vụ việc, không ngờ tên này một lời không hợp ra tay trấn áp chúng ta, cực kỳ cuồng vọng!
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Câm miệng hết cho bản phong chủ!
Giọng như sấm sét chấn động mọi người có mặt.
- Nên đến đều đã đến hết đúng không? Vậy thì đừng nói nhiều nữa, có thể bắt đầu đánh rồi. Hôm nay hãy để bản phong chủ một mình đấu với một đám, sống chết do trời, tùy bản lĩnh của mỗi người!
Máu đang sôi trào trong người Lâm Phàm.
Hắn không quan tâm đại giáo, Thánh Địa nào đến, chủ yếu là người tới đông đủ.
Quả nhiên mấy lời của Lâm Phàm chọc giận nhiều người.
- Càn rỡ!
- Láo xược!
Bùm!
Khoảnh khắc, ánh mắt của Lâm Phàm thay đổi, tràn ngập chiến ý vô tận.
- Nói nhảm làm gì, ai không phục cứ lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận