Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 729: Mọi người cùng lên nào, đừng lề mề

Thanh Oa ngước đầu nhìn hư không:
- Kẻ bỏ mạng này đã hết thuốc chữa.
Nếu có chút trí tuệ thì sẽ không lỗ mãng như vậy.
Thanh Oa cảm thấy kẻ bỏ mạng không có trí tuệ, nếu hắn thông minh thì đã chẳng nói ra lời như thế.
- Xem ra bản oa lên kế hoạch cuộc sống mới lần thứ hai sẽ dựa vào hôm nay.
Trong phút chốc có tiếng hét thảm.
Tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, chớp mắt xuất hiện trước mặt một vị cường giả của Dương Thần Điện, đấm vào người đối phương, lực lượng siêu khủng bố bùng nổ.
Đối phương phun máu ồ ạt, không phản ứng lại.
Đầu cường giả Chí Tiên của Dương Thần Điện bị chấn động mạnh, ý thức dần tan biến, gã không thể tin mình không đỡ nổi một đấm.
Bộp!
Lâm Phàm chộp đầu đối phương ném về phía tông môn:
- Lão sư, trói hắn lại, đã đến đây rồi sao có thể không trả giá chút gì?
Tốc độ của hắn rất nhanh, cùng là Chí Tiên cảnh, hắn có thể một chọi mấy trăm, hoặc vô số người.
Thiên Tu phản ứng lại, bắt giữ đối phương:
- Tốt!
Thiên Tu truyền âm cho lão tổ Thánh Tiên giáo dặn đừng dọn nhà vệ sinh, mau đến thu người.
Các cường giả thế lực lớn vây xem đều hóa đá:
- Cái gì? Mới đây đã đánh?
Khoảnh khắc, một vị cường giả Chí Tiên cảnh của Dương Thần Điện đã bị bắt giữ, tiến độ hơi bị nhanh.
Có thế lực vốn định tiến lên cùng nhóm Dương Thần Điện trấn áp Lâm Phàm, nhưng xem tình huống này thì bọn họ khựng lại ngay. Thôi đứng xem được rồi, cảm giác tình huống là lạ.
Cường giả Thông Thiên cảnh đỉnh của Dương Thần Điện tức giận mắng:
- Khốn kiếp!
Lão không ngờ tiểu tử này khoảnh khắc ra tay trấn áp một đệ tử.
Vì mạnh mẽ nghiền áp Viêm Hoa tông nên người tới đây đều không yếu, lực lượng lớp giữa trong Dương Thần Điện. Càng đừng nói có đám cường giả Thông Thiên cảnh như họ.
- Giết!
Cường giả của Dương Thần Điện và Trường Không Thánh Địa xông lên, lực lượng mạnh mẽ dao động tràn ngập không gian, dẫn đến chấn động mạnh.
Vân Hạo trưởng lão của Thái Hư Thánh Địa cũng ra tay.
Cho đến nay chỉ có ba thế lực lớn hành động. Tam Thánh đại giáo thì vây xem, không quên ác ý mắng chửi Lâm Phàm.
- Sắp lật trời rồi.
Người vây xem ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ba thế lực lớn ra tay với một người nhưng không trấn áp đối phương được, khủng bố hết sức.
- Sau khi vực ngoại giới dung hợp trừ những thế lực siêu mạnh xảy ra chiến đấu kinh người thì chưa từng thấy ba thế lực lớn ra tay với một người như thế này.
- Các ngươi nhìn xem, Tri Tri Điểu cũng đến, không biết nó thuộc thế lực phương nào, thu gom tiền tài vực ngoại giới, giàu khủng khiếp, cũng không bỏ qua một tin tức nào. Ba thế lực lớn đánh hội đồng một người, nếu thua thì xem như mất hết danh tiếng.
- Ngươi nghĩ điều này có thể xảy ra sao? Ba thế lực lớn, bên nào cũng siêu mạnh, đặc biệt nơi này có ba vị cường giả Thông Thiên cảnh đỉnh, ngươi nghĩ họ không thể bắt được một người chỉ có tu vi Chí Tiên cảnh?
Trong khi mọi người nhỏ giọng thảo luận thì tiếng gào thét vang lên.
Một đệ tử của Trường Không Thánh Địa cánh tay bị đánh nát bấy, máu chảy ra ồ ạt từ miệng vết thương, con ngươi đọng lại kinh hoàng. Gã vốn định một đấm đánh chết đối phương, nào ngờ khi hai nắm đấm va chạm thì nguyên cánh tay của gã nổ tung, không có chút sức chống cự, lực lượng của đối phương mạnh đến mức nào?
Trong khi gã sơ sẩy, bàn tay bay tới không ngừng phóng lớn trong con ngươi của gã, cuối cùng chộp đầu gã, một đấm đánh trúng bụng.
Máu phun ra như suối, một chuỗi động tác cực nhanh, chớp mắt đã xong.
Lâm Phàm ném đối phương vào tông môn, khi phản ứng lại đã bị Vân Hạo trưởng lão một chưởng trấn áp, vỗ mạnh vào bụng.
- Phụt!
Hắn phun ra búng máu, người rơi nhanh đập mạnh xuống đất, lực lượng bùng nổ, mặt đất nứt vỡ, hố sâu nổ tung.
Người vây xem cảm thán rằng:
- Lợi hại, thực lực của Vân Hạo trưởng lão thật là sâu không lường được.
Tên này sắp tàn đời, đối mặt nhiều cường giả, Chí Tiên cảnh đấu cứng với Thông Thiên cảnh là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo khinh thường nói:
- Ha ha ha, tiểu tử này càn rỡ đến cuối cùng có kết cục thế nào? Hắn có thể hàng phục Thông Thiên cảnh chẳng qua vì đối phương mới vào Thông Thiên cảnh. Vân Hạo trưởng lão sớm đến đỉnh, tích lũy vô số năm, nhãi ranh này sao có thể đối kháng?
Lúc này trong hố sâu có đá vụn lăn, một giọng nói vọng lên:
- Thú vị, thế thì chơi thật!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một cột sáng lực lượng bắn lên từ hố sâu đâm thẳng lên trời, lực lượng cường đại trùng kích khuếch tán bốn phía, người vây xem giơ tay che, biểu tình kinh sợ.
- Không thể nào! Chí Tiên cảnh mạnh dữ vậy?
Bọn họ cảm nhận lực lượng siêu mạnh từ trong khí thế này, lực lượng đã bắt kịp và vượt qua Chí Tiên cảnh.
Răng rắc!
Thân hình của Lâm Phàm không ngừng vươn cao, cơ bắp như từng tảng đá to chồng lên người.
- He he, muốn chơi thì chơi cho đã, vừa lúc nhìn xem bản phong chủ đánh hết sức sẽ mạnh đến đâu, có thể đập nát cả đám các ngươi không.
Dứt lời, tầng mây cuồn cuộn trên trời, mây đen thui dày nặng đè thiên địa, vòng xoáy hiện ra, bên trong có sấm sét bủa giăng, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Hai con rồng máu quấn quýt nhau bay khỏi hố sâu lao vào vòng xoáy, nửa thân thể Thủy Ma hiển hiện, ma uy khủng bố thổi quét thiên địa.
Một số cường giả Thông Thiên cảnh sơ kỳ cảm nhận lực lượng này thì tim đập nhanh:
- Mạnh quá, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông có lai lịch thế nào? Chí Tiên cảnh tầm thường sao có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy được?
Hai chữ ‘nguy hiểm’ lơ lửng trong lòng họ, không đánh lại được.
Lúc này nửa thân thể Thủy Ma nhập vào người Lâm Phàm, ma khí đen bay ra từ khóe mắt, hoa văn rực rỡ, mơ hồ lấp lóe trên người.
- Ngây ra làm gì, đến đây!
Giọng Lâm Phàm ồm ồm, thân hình to lớn bùm một tiếng biến mất tại chỗ.
Người của ba thế lực lớn biểu tình cảnh giác, có người tu vi không cao trán rịn mồ hôi.
Trưởng lão Thông Thiên cảnh đỉnh của Dương Thần Điện giật mình kêu lên:
- Cẩn thận!
Lão thấy bóng dáng đối phương, tuy vụt qua nhanh nhưng vẫn bị lão bắt gặp.
Đệ tử đi theo đến đây thì không thấy gì.
Đệ tử đang cảnh giác không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe tiếng trưởng lão nhắc nhở thì giật thót tim, cảm giác có khủng bố bao phủ từ phía sau.
Đệ tử không chút suy nghĩ, năm ngón tay ngưng tụ vầng sáng, xoay người quét qua.
Bùm!
Đệ tử Chí Tiên cảnh con ngươi co rút, thần quang tỏa sáng, một nắm đấm to ập đến bao phủ gã, xương toàn thân dường như gãy hết, chớp mắt đã rơi xuống đất đập thủng một hố sâu to.
Trưởng lão đỉnh cao của Dương Thần Điện, Lý Khôi Dương vừa kinh vừa giận:
- Muốn chết!
Lý Khôi Dương hóa thành luồng sáng xông lên.
Bùm!
Nắm tay va chạm phát ra ánh sáng chói lòa, xung lực mạnh mẽ khuếch tán.
Lâm Phàm nhe răng cười dữ tợn:
- Lão già kia, chỉ có bấy nhiêu năng lực sao?
Hắn quát lớn, giơ hai nắm tay đánh đấm lung tung.
Hắn không cần bất cứ chiêu thức nào, chỉ cần đủ sức mạnh là được.
Cường giả của Trường Không Thánh Địa và Thái Hư Thánh Địa xông lên:
- Giết!
Trong khoảnh khắc bùng nổ quần chiến, hư không liên tục nổ tung. Đối với người tu vi không quá thâm sâu thì không thấy bóng dáng của họ đâu, chỉ có thể nhìn từng vòng sóng gợn khuếch tán giữa hư không.
Khâu Tranh của Thú tộc hết hồn:
- Mạnh quá, không ngờ thực lực của tiểu tử này mạnh mẽ đến mức đó.
Đánh ngang tay với người của ba thế lực lớn thì siêu khủng bố.
Hơn nữa tiểu tử này mới chỉ là Chí Tiên cảnh, đấu với hắn toàn là cường giả Thông Thiên cảnh.
- A!
Cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ đột nhiên bị Lâm Phàm bắt lấy hai tay ném mạnh, xem như vũ khí đập xuống.
Bùm!
Bùm!
Mọi người kinh sợ, chưa phản ứng lại đã bị xác chết đập trúng, hai bên bị thương nặng, đều hộc máu, suy yếu.
Lý Khôi Dương hét to:
- Các ngươi tránh ra!
Ánh sáng trên người Lý Khôi Dương càng chói lòa, có mặt trời mơ hồ hiện ra sau lưng, càng lúc càng chân thật.
- Muốn đi? Nằm mơ!
Lâm Phàm sẽ không bỏ qua cho đám người kia, hắn quát lớn, người nổ hư không, kẻ bị hắn cầm trong tay xem như vũ khí đã hấp hối, máu tươi nhuộm đỏ thân thể. Người này đến bây giờ vẫn không rõ xảy ra chuyện gì.
Thân hình to lớn uy chấn mọi người, thủ đoạn cuồng bạo làm họ kinh sợ.
Lý Khôi Dương tức giận quát:
- Tặc tử, ngươi dám!?
Lý Khôi Dương không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, đối phương có thể trấn áp đệ tử được mang đến ngay trước mắt y.
Bùm!
Bùm!
Lâm Phàm là người không có chuẩn tắc, không có điểm giới hạn khi đối xử với kẻ địch, hắn thích nhất là xuống tay với kẻ yếu trước, đánh sập nội tâm của họ.
Xác chết bị hắn nắm trong tay hơi thở yếu ướt nhưng khí thế thì hùng hổ:
- Đồ khốn nạn, thả ta ra, nếu không ngươi phải chết!
- A!
Lâm Phàm kéo nhẹ cánh tay đối phương, chớp mắt tháo xuống một tay, máu tuôn ra như suối. Người kia đau đớn mặt nhăn nhúm vào nhau.
Một đệ tử Chí Tiên cảnh bị đập mạnh xuống đất, không có chút sức chống cự.
Lâm Phàm nhe răng cười rất càn rỡ:
- Đám ngu đần các ngươi, Chí Tiên là con kiến, đúng vậy, bao gồm đám người vây xem, bây giờ bản phong chủ đánh rất sướng, không phục có thể tham gia chiến đấu, ai đến đều hoan nghênh.
Đám người xem xì xầm:
- Quá cuồng!
Bọn họ hơi không nhịn được, nhưng thực lực của đối phương đủ sức nhìn xuống họ.
Lại có một trưởng lão Thánh Địa vạt áo phồng lên, hơi thở sôi trào xông về phía Lâm Phàm:
- Lão phu không chịu nổi tiểu tử này, láo quá! Ta đến giúp các ngươi!
Khoảnh khắc đã đến trước mặt Lâm Phàm, lão định ra tay chợt giật nảy mình.
Lâm Phàm quát to, năm ngón co lại, nắm đấm mang theo dòng khí cuồng bạo ập đến.
Bùm!
Trưởng lão mới xông lên trực tiếp đỡ đòn, cánh tay gấp khúc, bị đấm trúng người, mắt miệng mũi chảy máu bay ngược về, vừa bay vừa hộc máu, người kêu răng rắc như tiếng xương gãy, sau cùng rớt xuống đất nằm ngay đơ.
Tông chủ vỗ tay hét to, siêu hưng phấn:
- Hay, đánh đẹp!
Đám người Hỏa Dung nhìn tông chủ sư huynh, hoang mang, sư huynh thật sự sa đọa, trước kia sẽ không như vậy.
Lâm Phàm bẻ cổ, bẻ ngón tay răng rắc:
- Không tệ, can đảm đáng khen, nhưng quá yếu. Mọi người đừng lề mề, lên hết đi, hôm nay bản phong chủ chơi đến cùng với các ngươi.
Bộ dạng cuồng vọng bá đạo đó thấm sâu vào lòng người, có người sợ không dám đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận