Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 730: Là hắn tự giết mình

- Ngươi quá càn rỡ.
Người vây xem đều là Thánh Địa hoặc đại giáo, bọn họ chỉ đứng xem không phải vì sợ mà vì chuyện này không liên quan nhiều tới họ.
Nhưng hiện tại tiểu tử này thật sự là cuồng không giới hạn, con người không ai nhịn được nữa.
Lâm Phàm liếc xéo:
- Bản phong chủ càn rỡ như vậy đấy, đám người đến xem kịch vui các ngươi nếu không lên thì lát nữa ta sẽ lên!
Chiến đấu thì phải điên cuồng, đã đánh thì nên đập một đám.
Đấu một mình không phải nam nhi thật sự, một người chọi nguyên đàn mới có thể ngạo thị quần hùng, mới là nam nhi thực thụ.
Thánh Tử từng bị Lâm Phàm trấn lột khẽ nói:
- Trưởng lão, ta không cần trữ vật giới chỉ, chúng ta tránh xa một chút.
Thánh Tử rất sợ hãi, tên này quá bá đạo, thực lực rất mạnh, cho gã cảm giác nguy hiểm rất lớn.
Trưởng lão lạnh lùng nói:
- Như vậy sao được, nếu lùi lại thì đút mặt vào đâu?
Trưởng lão hơi bất mãn, chỉ vì đối phương lợi hại mà rút lui, nếu bị người biết sẽ cười đến rụng răng.
Thánh Tử giả bộ thấy người quen, vội lùi về lao nhanh về bên kia:
- A! Thấy người quen! Trưởng lão ở lại đây xem, lát ta về.
Thánh Tử này vẫy tay với mấy Thánh Tử thế lực lớn, bọn họ đều nói Thánh Tử nào đó kêu ta, ta đi xem có chuyện gì, sau đó rút khỏi hiện trường.
Một đám Thánh Tử xúm lại với nhau.
Thánh Tử thắt bím cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta nói cho các ngươi biết, mới nãy ta bói một quẻ, chút nữa sẽ có tai nạn đổ máu, các ngươi có tin không?
Có Thánh Tử không tin:
- Thật không vậy?
Ai thèm tin thần côn số một vực ngoại giới này?
- Thật, bấm đốt tính toán thấy thiên địa u ám, đám người các ngươi ấn đường màu đỏ tức là có đổ máu, nếu không tránh xa một chút sẽ rất tồi tệ. Ta đi qua bên kia xem, tránh xa một chút.
Gã nói xong bay về phía xa, hình như rất gấp gáp. Hơn nữa hiện giờ chiến đấu ở hiện trường rất kịch liệt, mọi người không chú ý đến gã.
Đám Thánh Tử liếc nhau, thầm nghĩ:
- Trưởng lão không đi, chúng ta tránh xa một chút, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không liên quan đến chúng ta.
Cuối cùng một đám Thánh Tử rút lui. Trưởng lão không đi là chuyện của trưởng lão, chẳng liên quan tới họ.
Hơn nữa đám trưởng lão đã điên tiết, bị đối phương trào phúng đến nổi điên rồi, rất có thể sẽ ra tay, khi đó mới là trận huyết chiến thật sự.
Phập!
Lúc này chiến trường xảy ra biến đổi, một luồng sáng hiện ra từ phía sau Lâm Phàm, quỷ thần khó lường chém lưng rách một đường, máu tuôn ồ ạt.
- Tiểu tử, không biết sống chết, hôm nay sẽ bầm thây ngươi ra vạn mảnh!
Một cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ có thần thông kỳ dị đã núp trong hư không, không phát ra chút hơi thở, không cách nào bắt giữ quỹ tích.
Mọi người hưng phấn reo lên:
- Hay!
- Phiền chết!
Lâm Phàm ghét nhất hạng người lén la lét lút, chiến đấu thì nên cứng đấu cứng, dựa vào mấy trò vặt này hay ho gì.
Lâm Phàm mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra hấp dẫn đối phương lại gần.
Thoáng chốc một bóng người hiện ra giữa hư không, vầng trăng mờ bao phủ toàn thân, đây là màu của hư không đẳng cấp cao, dựa vào môn thần thông này tránh né cảm giác.
Bóng người xông tới chỗ Lâm Phàm, với tác dụng của Hữu Sắc Nhãn Tình thì tất cả che giấu đều vô dụng.
- Nhà ngươi quá âm hiểm, không giữ lại được.
Lâm Phàm co nắm tay, lực lượng khủng bố chấn động, sau đó đấm vào bụng của đối phương.
Bùm!
Cả người đối phương nổ tung, máu phun ra, rớt cái rầm xuống đất tạo hố sâu to.
Hạo Vân giật nảy mình, hơi thở quấn quanh người, ngọn núi khủng bố hiện ra sau lưng, cùng Lý Khôi Dương, trưởng lão của Trường Không Thánh Địa Chu Thiên liếc nhau.
Không thể rút tay về, tai họa ngầm vô cùng.
Lý Khôi Dương tức giận nói:
- Thứ khốn kiếp, ngươi đáng chết!
Mặt trời sau lưng Lý Khôi Dương càng lúc càng ngưng thực, phát ra hơi nóng cháy.
- Nóng quá.
Người vây xem cảm giác nhiệt độ xung quanh trở nên nóng cháy.
Sau đó trong mắt họ phản chiếu mặt trời bùm một tiếng biến lớn bao phủ một phương, lửa nóng rực bập bùng cháy, mặt đất phát ra tiếng bốc hơi xèo xèo.
Vân Hạo lạnh lùng quát, ngọn núi sau lưng ngưng thực, sấm sét đan xen tụ trên đỉnh núi tỏa ra lực lượng khủng bố.
Chu Thiên rống to:
- Lĩnh vực!
Ba người phát sáng, uy khủng bố bao phủ. Hư không bốn phía dao động như vằn nước, cảnh tượng xung quanh biến đổi.
Thiên địa phát uy, dị tượng kinh người.
- Lợi hại, trưởng lão ba thế lực lớn sắp lấy ra bản lĩnh thật sự, định xuống tay ác thật rồi. Lúc này chênh lệch không thể vượt qua, Chí Tiên cảnh dù mạnh đến đâu cũng không có thần thông như Thông Thiên cảnh.
Người vây xem cảm thán, đinh ninh Lâm Phàm sắp toi đời.
Mặt trời sôi trào, ánh sáng chói lòa nghiền áp.
Ba người cùng tấn công, lực lượng khủng bố cuốn thiên địa. Mọi người tim đập nhanh, đây là sự khác biệt về thực lực.
Lâm Phàm cảm giác có lực lượng ập đến, thân thể bị đánh trúng, trước ngực tuôn máu, cơ thể bị đụng thương.
Bùm!
Người hắn rớt xuống đất, bị nghiền áp không ngừng, mặt đất nứt vỡ hình thành hố sâu lớn.
Trưởng lão của Tam Thánh đại giáo hét to:
- Hay!
Mạnh quá, ba thế lực lớn lấy ra thủ đoạn thì tiểu tử này ngừng lại ở đây.
Nhưng mới dứt lời, trong hố sâu vọng lên âm thanh khiến người rợn tóc gáy.
- Ghê gớm, thế này mới vui, vừa nãy là cái gì? Làm ta không thấy rõ được, là tạo thành từ dị tượng hiển hiện ra? Nếu đúng vậy thì hình như ta cũng biết chiêu này, để cho các ngươi nhìn xem có đúng hay không.
- Chiến trường viễn cổ!
Hơi thở khủng bố bộc phát ra, mọi người cảm giác tay chân lạnh lẽo như rơi vào khu vực khủng bố nào đó.
Màu mặt đất thay đổi, biến thành màu nâu xám, có màu vệt máu.
Trên trời là mây đen cuồn cuộn, sấm sét màu tím giáng xuống, hình thành địa ngục.
Lý Khôi Dương giật mình kêu lên, chưa bao giờ thấy dị tượng như vậy:
- Đây là tình huống gì!?
Trong đầu Lý Khôi Dương bỗng nghe tiếng gầm điên cuồng. Mọi người bị chấn động tâm thần, hơi thở khủng khiếp lan tràn.
Bộp!
Có đệ tử không chịu nổi quỳ xuống đất, trán đổ mồ hôi ròng ròng thấm ướt nền đất.
Đệ tử Chí Tiên cảnh nở to con ngươi, đáy mắt đọng tia kinh hoàng:
- Trưởng lão, nặng nề quá, trong lòng chúng ta hốt hoảng, khó chịu, dường như có đại khủng bố dựng dục trong lòng.
Đùng!
Một tia chớp màu tím rạch hư không, phá mở xám xịt, bên trong mảng xám bị rạch mở có cường giả tư thái vô địch, cái thế thiên địa ngạo nghễ đứng nhưng khoảnh khắc bị luồng sáng chém đứt đầu.
Cái đầu bất khuất rải máu, chấm dứt.
Lý Khôi Dương kinh ngạc kêu lên:
- Đó là . . .
Vì sao trong mắt có ảo giác như vậy?
Lý Khôi Dương phát hiện phía trước chồng xác chết lên thật cao, mỗi cái xác toát ra hơi thở viễn cổ bất khuất.
Khoảnh khắc xác chết bốn phía, chỉ có một bóng dáng to lớn đứng đó.
Lý Khôi Dương nghiêm túc nói, giơ hai tay lên, thần quang bao phủ đôi tay:
- Cẩn thận, có vấn đề. Các vị hãy ra tay, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
- Tốt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ba người đều là cường giả Thông Thiên cảnh đỉnh, tu vi thâm sâu, thúc đẩy dị tượng bộc phát ra ánh sáng chói lòa mà khủng bố.
Mặt trời ở trên đầu nổ tung, hóa thành biển lửa vô tận, sau đó ngưng tụ thành con rồng lửa dài vạn trượng.
Ngọn núi nguy nga dần thu nhỏ thành một cục đá, trông bình thường nhưng có khí thế không thể xem thường.
- Giết!
Ba người cùng ra tay, ánh sáng bộc phát ra, lực lượng khủng bố hóa thành cột sáng đánh vào người Lâm Phàm.
Hắn không né tránh, nếu chiến đấu mà trốn tránh thì chẳng bằng chuồn mất, đừng đánh nhau.
Bùm!
Vang tiếng nổ.
Lâm Phàm đứng yên, mặc cho cột sáng oanh kích, làn da trước ngực dần bốc hơi, thịt nát bấy, nhưng chân hắn không nhúc nhích chút nào.
Lâm Phàm nhấc chân tiến lên một bước.
- Chiến trường viễn cổ này hơi mạnh, rõ ràng vết thương của ta nặng dến vậy mà sao cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng?
Lâm Phàm cảm giác là lạ, máu chảy ra càng nhiều càng khiến hắn hưng phấn.
- Không được, phải kiềm chế, phải bình tĩnh.
Trong khi Lâm Phàm nặng nề suy nghĩ những điều này thì cột sáng tan biến, hắn cúi đầu nhìn, lòng hơi hoảng, vết thương quá nặng.
- Các ngươi tiếp tục, cho các ngươi mười giây.
Lâm Phàm không vội tấn công, hắn phải cảm nhận sau khi mở ra ‘chiến trường viễn cổ’ thì bản thân có biến đổi thế nào.
Co tay thành nắm đấm, siết chặt, lực lượng hơi mạnh.
Mới rồi cột sáng đánh vào thật mạnh nhưng mình không nhúc nhích chút nào, đây là bá thể sao?
- Cái gì?
Hiện giờ không chỉ riêng nhóm Lý Khôi Dương kinh sợ, đám người vây xem cũng xoe tròn mắt.
Chiêu vừa rồi lực lượng khủng bố biết bao, dù có đánh đối phương nát bấy cũng không lạ. Nhưng bây giờ đối phương đứng đó, thoạt trông bị thương rất nặng nhưng không cau mày chút nào.
Lâm Phàm hít sâu, nói:
- Được rồi, bản phong chủ đã cảm nhận, mười giây cũng đến, vậy thì tiếp theo hãy bắt đầu chiến đấu!
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ.
Khi Lâm Phàm lại xuất hiện thì đã ở trước mặt Vân Hạo của Thái Hư Thánh Địa.
- Nhà ngươi, đến bây giờ ta vẫn chưa biết ngươi là ai, nhưng không sao, chiến đấu nào!
Ầm!
Hai người va chạm.
Răng rắc!
Vân Hạo nhíu chặt mày, bị gãy một khúc xương, nhưng cắn chặt răng chịu đựng, hét to vươn tay chộp vào mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm không né, Vân Hạo cười khẩy, lật bàn tay lại, một hạt châu màu vàng giấu trong tay.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, khi bàn tay của Vân Hạo đập vào mặt thì Lâm Phàm há mồm, thân hình lớn đương nhiên miệng cũng to, cắn một cái đứt nguyên bàn tay của Vân Hạo.
Vân Hạo kêu thảm, không ngờ đối phương khủng bố như vậy, hắn suy nghĩ cái kiểu gì mà cắn đứt cổ tay của lão?
Tay trái của Vân Hạo bắt ấn, biểu hiện điên cuồng quát:
- Chết cho ta!
Lâm Phàm phun bàn tay bị cắn đứt ra, cảm giác có thứ gì trượt xuống bụng mình.
Bùm!
Tia chớp lượn lờ trên bề mặt hạt châu màu vàng, sau đó hạt châu nứt ra, lực lượng khủng bố nổ tung.
Biểu tình của Lâm Phàm nghiêm túc:
- Hưm?
Có lực lượng mang tính hủy diệt bùng nổ trong người hắn, rất khổng lồ, sắp bắn ra khỏi người.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Phàm há mồm với Vân Hạo:
- A!
Cùng với tiếng gầm rống, cột sáng mang tính hủy diệt bắn ra từ khoang miệng bao phủ Vân Hạo.
Vân Hạo giật nảy mình:
- Gặp quỷ!
Nhưng Vân Hạo không kịp né, khoảnh khắc bị bao trùm.
Cột sáng phun trào không dứt, cho Vân Hạo tắm nắng.
Qua một lúc thì cột sáng biến mất.
Lâm Phàm nấc cục, miệng phà khói xám, sau đó bụng di chuyển, miệng ọc ra máu như thác đổ, cùng với mảnh thận vụn.
- Mợ nó, lại mất thận!
Khi nhìn lại Vân Hạo thì Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, hình như người ta đã chết, hắn không định làm như vậy, chỉ muốn hàng phục đối phương, dẫn tiến nhân tài cho tông môn, vì sao biến thành như vậy?
Lâm Phàm lau máu bên khóe môi:
- Không liên quan đến ta, là hắn tự giết mình.
Phun ra rồi thật thoải mái, nhưng chết một Thông Thiên cảnh đỉnh làm hắn đau lòng quá.
Lý Khôi Dương và Chu Thiên lùi lại một bước, con ngươi co rút chứa kinh hoàng.
Như thấy quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận