Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 731: Có lẽ đây là ý trời

Chu Thiên đã mờ mịt:
- Thế này rồi còn có thể đánh không?
Vân Hạo trưởng lão của Thái Hư Thánh Địa bị phun chết, vượt sức tưởng tượng. Bọn họ cũng thấy hạt châu màu vàng đó, bên trong ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng bố, đừng nói nổ từ trong bụng, dù nổ ở bên ngoài cũng không còn mẩu xương.
Đúng là thấy quỷ, hạt châu vàng nổ trong bụng đối phương nhưng người ta mở miệng phun ra, còn nổ chết Vân Hạo.
Kiểu này sao chơi?
Rất muốn hỏi đến mức này rồi phải làm sao mới giết đối phương được?
- Các vị, còn định xem tới khi nào? Tiểu tử này càn rỡ như vậy, không thèm để chúng ta vào mắt, sao còn chưa cùng ra tay hủy diệt hắn?
Lý Khôi Dương hết bá đạo nổi, đối phương quá hung mãnh, đành xúi giục người vây xem ra tay.
Nhưng khi nghe lời đáp lại của đám người xem thì lòng Lý Khôi Dương nhỏ máu.
Thú tộc Khâu Tranh thẳng thừng từ chối:
- Nói gì vậy, chúng ta đều là người hòa bình, sao có thể làm chuyện diệt tông.
Rất nhanh có người tiếp lời:
- Đúng vậy! Tuy Thánh Tử của Thánh Địa ta bị Lâm phong chủ lấy đi trữ vật giới chỉ nhưng xem như kinh nghiệm cho Thánh Tử, khiến hắn trưởng thành. Lần này đến đây, ta đại biểu Thánh Địa cảm kích Lâm phong chủ vậy thôi.
- Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Mọi người đều là người văn minh, sao có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
- Diệt tông là hành vi không tốt, chúng ta không phải là người như thế.
Các thế lực lớn đổi lời, nói rõ ràng hợp lý.
Trưởng lão của Thái Hư Thánh Địa còn bị giết, muốn bọn họ làm sao bây giờ? Nếu đấu cứng với đối phương không biết sẽ chết như thế nào.
Mặt Lý Khôi Dương đen như nhọ nồi:
- Cái đám cỏ đầu tường các ngươi!
Nhiều thế lực lớn và Thánh Địa vậy mà bị đối phương hù sợ, mất hết mặt mũi.
- Lý Khôi Dương nói chuyện kiểu gì kỳ, chúng ta làm cỏ đầu tường thế nào? Lần này đến chỉ muốn nhìn xem, không giống các người vừa lên đã đánh, rõ ràng là tới diệt tông môn của người ta.
- Đúng vậy! Bây giờ không đánh lại người ta thì muốn kéo chúng ta xuống nước, lòng dạ cực kỳ hiểm ác.
- Tam Thánh đại giáo, các ngươi lên đi, mới nãy lớn tiếng nhất mà, giờ bọn họ không chống nổi nữa, mau lên giúp đỡ.
Đám trưởng lão của nhiều thế lực lớn lao nhao nói.
Bọn họ không ngốc, sao không thấy rõ tình huống trước mắt được?
Đi lên kêu gào hai câu, khai chiến với đối phương, lỡ xảy ra chuyện gì chết người thì ai chịu trách nhiệm?
Bọn họ thấy rõ tình huống của ba thế lực lớn Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa, Thái Hư Thánh Địa.
Vân Hạo trưởng lão bị đánh chết, hai người kia không chống cự nổi, còn đám đệ tử thì hoặc gục hoặc chết, đều rất thê thảm.
- Giết!
Bây giờ đã không có đường quay đầu, mắt Chu Thiên lóe tia sáng lạnh băng, ước gì giết Lâm Phàm. Có muôn vàng ánh sáng vàng phản chiếu sau lưng Chu Thiên.
Chu Thiên rít qua kẽ răng:
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết!
Chu Thiên đã tức điên, ước gì bầm thây đối phương ra vạn mảnh.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hắn muốn thử xem ở trong chiến trường viễn cổ thì thực lực của hắn tăng lên đến mức nào.
Lửa nóng bỏng cháy hừng hực trên nắm tay, Lâm Phàm cảm nhận lực lượng của bản thân khủng bố hơn lúc trước. Khi va chạm với Chu Thiên thì lực lượng hùng hồn nổ tung.
Trùng kích mãnh liệt khuếch tán.
Lực lượng dâng trào trùng kích, người Chu Thiên rung mạnh.
Răng rắc!
Ánh sáng vàng trên bề mặt có dấu nứt rạn, điều này làm Chu Thiên kinh sợ.
Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này, làm Chu Thiên giật mình biến sắc mặt. Lực lượng của tiểu tử này quá mạnh, sau khi va chạm mới cảm giác như có ngọn núi dày nặng đè lên người mình.
Chu Thiên vừa kinh vừa giận há mồm, tia sáng lạnh băng ngưng tụ trong khoang miệng, ánh sáng cực nhanh bắn ra.
Lâm Phàm giơ tay lên chộp đầu Chu Thiên, phớt lờ chùm sáng.
Phụp!
Chùm sáng đánh vào bàn tay, thịt rơi ra, nát bấy, nhưng bàn tay không lùi về.
Bộp!
Bàn tay chụp lên đầu đối phương, nhưng vì bàn tay quá to nên nửa người lún xuống.
Lâm Phàm đấm xuống đất.
Bùm!
Chấn động khủng bố truyền vào lòng bàn tay.
- A!
Có tiếng hét thảm, máu tràn ra từ lòng bàn tay.
Lâm Phàm giang tay ném người ra. Bộ dạng của Chu Thiên rất thảm, xương toàn thân gãy vụn, có xương trắng đâm ra ngoài thịt, khủng bố đẫm máu.
- Cái gì!?
Lý Khôi Dương nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Thiên thì thầm hối hận, biểu tình hơi sợ sệt. Đệ tử tinh anh của Dương Thần Điện đi theo đến đây, nhưng bị uy áp khủng bố của đối phương làm đệ tử tu vi Chí Tiên cảnh đổ mồ hôi như tắm, đầu gối quỳ xuống đất.
- Đừng hoảng, mau lên đây đánh!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Lý Khôi Dương, đánh ra cú đấm dấy lên dòng khí cuồng bạo.
Bùm!
Lý Khôi Dương bay lên, bị đấm bay thật xa.
Lý Khôi Dương không ngờ lực lượng của tiểu tử này lại mạnh hơn, mới rồi đỡ đòn cảm giác lực lượng thế không thể đỡ ập đến, người không chịu nổi bị đánh bay xa tít.
- Phụt!
Lý Khôi Dương phun ra búng máu, toàn thân gãy xương, cánh tay trái có một khúc xương trắng đâm ra, nhìn ghê người.
- Tiêu đời, ba thế lực lớn đến diệt tông cuối cùng bị người diệt ngược lại.
Thế lực vây xem đã nhìn thấu kết quả, không có bất cứ hy vọng nào.
Trưởng lão của Tam Thánh đại giáo mặt xanh mét, một giây biến đổi khôn lường, không ngờ sự việc thành ra thế này.
Thật là một đám phế vật, còn tưởng rằng có thể thắng.
Các đệ tử của Viêm Hoa tông sôi trào:
- Sư huynh lợi hại!
Sự cường đại của sư huynh đã thấm sâu vào lòng người, mạnh mẽ không thể địch lại.
Tuy đôi khi không thấy bóng dáng sư huynh đấu với kẻ địch, nhưng nhìn kẻ địch máu chảy đầm đìa nằm dưới đất là bọn họ sẽ reo lên.
Quá trình không quan trọng, kết quả mới là điều quan trọng.
Tông chủ mỉm cười, ăn trái cây, không quên chỉ điểm:
- Nhìn thấy chưa? Việc này không cần các ngươi ra tay, một mình tiểu tử đó đã đủ, nếu các ngươi lên có lẽ bây giờ đã nhặt xác cho các ngươi. Nhớ kỹ, sau này phải làm chuyện trong khả năng, vượt qua năng lực còn ngoan cố muốn làm thì không gọi là dũng cảm mà là gây rắc rối cho người khác.
Câu nói tuy thẳng thừng nhưng chỉ thẳng vào tâm điểm.
Đám người Hỏa Dung hết sức lúng túng, bị Thiên Tu và Lâm Phàm tàn phá thì thôi đi, ai ngờ còn bị tông chủ tàn phá tiếp.
Tông chủ cười nói:
- Các ngươi nhìn sư huynh đây, tuy tu vi không cao nhưng sống vui vẻ, biết tại sao không? Đó là vì tự hiểu sức mình.
Tông chủ dựa vào ghế đung đưa trước sau, rất là thoải mái.
Cát Luyện lên tiếng:
- Sư huynh nói đúng.
Đám người Hỏa Dung không còn lời nào để nói, cứ cảm giác có gì không đúng, nhưng nghĩ kỹ thì không tìm ra vấn đề ở đâu.
Trên chiến trường, Lâm Phàm sờ người, toàn là máu, bàn tay đỏ tươi, nhưng hắn không có cảm giác gì. Bị thương kiểu này lẽ ra đã hấp hối, nhưng ở trong chiến trường viễn cổ hình như hắn được gia cố, cứng rắn vượt qua, có lẽ đây là thêm vào bất khuất.
Lý Khôi Dương gầm rú, đôi mắt đỏ ngầu, tóc dài rối xù. Y muốn điên, chưa từng nghĩ sẽ biến thành như vậy. Đường đường là trưởng lão Dương Thần Điện nhưng thua trong tay đối phương, chuyện này không thể xảy ra!
- Ta muốn ngươi chết!
Lý Khôi Dương đã rơi vào điên khùng, lực lượng bắn ra, nghiền áp không có mục đích. Một vầng mặt trời hiện ra, cuồng bạo hơn cái lúc nãy, càng nóng cháy hơn.
Mặt trời ầm ầm bay tới, khí thế khiếp người, muốn giết Lâm Phàm. Nhưng khi mặt trời sắp bay tới thì bị hắn tát bay lên cao.
Đám người vây xem khủng hoảng.
- Nguy rồi, sao thứ đó bay về phía chúng ta?
- Mau tránh ra, sắp nổ rồi! Uy thế đủ để cắn nuốt chúng ta!
Mọi người nghe cảnh báo thì nhanh chóng tránh né, rất là oán Lâm Phàm, đứng xem thôi mà, có cần cố ý lan tới bọn họ vậy không?
Lâm Phàm nhe răng cười tùy ý:
- Lý Khôi Dương, thực lực của ngươi cũng không được tốt lắm. Ngươi là Thông Thiên cảnh đỉnh, chắc là nóng lòng cầu thành công, tích lũy không đủ đã cưỡng ép đột phá, bộ dạng như ngươi có lẽ bị một thiên tài Thông Thiên cảnh trung kỳ cũng đủ sức nghiền áp.
Lâm Phàm phải nhẹ tay, không thể đánh chết đối phương, dẫn tiến nhân tài là rất quan trọng.
Còn người lúc nãy, nếu không phải tự tìm đường chết thì đã không bị giết, không thể trách ai.
Còn về kết thù với thế lực lớn thì Lâm Phàm không ngán, cùng lắm đánh nhau, một người đấu với mấy thế lực, ai sợ ai.
Mặt Lý Khôi Dương đen như mực:
- Tên khốn này!
Thật sự bị Lâm Phàm nói trúng, trước kia Lý Khôi Dương thua hậu bối, nhưng không phải trung kỳ mà là sơ kỳ.
Người đó là đệ tử của Dương Thần Điện, đánh bị thương đồ nhi của Lý Khôi Dương, thế là y ra tay trấn áp, nào ngờ đệ tử kia rất có thủ đoạn giết ngược lại ngay trước mắt bao người, làm y mất hết mặt mũi.
Nhưng đệ tử kia đã bị giết, do Lý Khôi Dương bày ra sát cục dụ người ta vào, còn cắt đầu nghiền nát vụn.
- Ôi chao, nói trúng rồi hả? Nhưng ngươi tạm được, chắc có thể lau nhà vệ sinh.
Lâm Phàm đạp bước, mặt đất nứt rạn, hơi thở mạnh mẽ khuếch tán. hắn giơ nắm đấm đánh về phía đối phương. Lý Khôi Dương sẽ không ngồi chờ chết, hiệu ứng năm đồng nở rộ trong thiên địa, muốn quyết tử chiến với đối phương.
Bùm!
Lý Khôi Dương như diều đứt dây bay ngược đi, vừa bay vừa hộc máu, nửa người máu me bê bết, ọc từng bãi máu, cực kỳ thảm.
Lý Khôi Dương rớt xuống đất, khẽ rên, lại hộc máu, lồng ngực lõm xuống, xơng ngực gãy đâm rách lớp da ngoài, vô cùng thảm thiết.
- Đừng chết, nếu không sẽ lỗ to!
Lâm Phàm hơi hết hồn, nếu chết thật thì tiếc đứt ruột.
Thực lực tổng thể của tông môn không theo kịp, chỉ còn đường thu hút nhân tài vào.
Lâm Phàm phát hiện đánh giết là không tốt, gặp đầu cứng sẽ dạy dỗ đàng hoàng, nói một câu xin đạo hữu dừng bước, dùng tình yêu cảm động đối phương, khiến đối phương sâu sắc cảm nhận mình làm tội nghiệt nặng nề, đầu vào Viêm Hoa tông nhận cải tạo.
Nếu giết người thì không đáng giá, giá trị của người sống cao hơn người chết rất nhiều.
Trừ phi gặp kẻ cứng đầu thật sự, phạm tội lớn tày trời, không chết không được, nếu là người bình thường thì Lâm Phàm sẵn sàng cho đối phương cơ hội lần thứ hai.
Có lẽ đây là thiện ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận