Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 732: Ta chỉ muốn làm không khí sống động một chút

Lý Khôi Dương cảm giác mình sắp không sống nổi nữa, máu tuôn như suối, đôi mắt sáng dần vụt tắt.
Cộp cộp!
Thân hình to lớn hiện ra trước mắt Lý Khôi Dương, đó là người y hận nhất, ước gì bầm thây ra vạn mảnh.
Lý Khôi Dương nằm dưới đất rít gào:
- A!
Tiếng la khàn khàn, máu tràn ra khóe miệng, khó thể hiện hết tiếng rống giận dữ.
Lâm Phàm vươn hai ngón tay kẹp đầu Lý Khôi Dương xách lên:
- Đừng la, sẽ chết.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Khôi Dương làm Lâm Phàm đau lòng, quá thảm, thịt nát bấy, một vị trưởng lão khỏe mạnh cứ thế bị phế.
Có ngọn lửa cháy trong lòng Lý Khôi Dương, như núi lửa sắp phun trào, muốn phun ra nhưng không có động lực.
- Lão sư, trói tên này lại.
Lâm Phàm ném Lý Khôi Dương qua. Lão tổ Thánh Tiên giáo sợ, không ngờ thế công của ba thế lực lớn bị đánh tan, quá đáng sợ.
Dưới mệnh lệnh của Thiên Tu, lão tổ Thánh Tiên giáo trói đối phương lại. Lý Khôi Dương bị thương rất nặng, tùy thời sẽ chết nên không chống cự lại được.
Người xem rung động:
- Thua thật rồi.
Không nói cái khác, chỉ riêng Lý Khôi Dương tu vi Thông Thiên cảnh đỉnh, thực lực thâm sâu, có thể nói là kinh thiên động địa, giơ tay nhấc chân bày ra uy thế to lớn.
Vầng mặt trời nóng cháy kia ẩn chứa uy thế vô cùng khủng bố, do thiên địa pháp tắc ngưng tụ, cảm ngộ huyền bí thật sự của thiên địa, nhưng dù vậy vẫn bị đối phương một bàn tay đè bẹp.
Lý Khôi Dương không kích nổ mặt trời. Nếu không cả đám bọn họ tuyệt đối không thể bình yên giống như bây giờ.
Dù vậy thì sao, dù uy thế ngập trời khiến người khủng hoảng vẫn bị Lâm Phàm của Viêm Hoa tông đè dưới đất đánh.
Xem vết thương này, thịt nát bấy, máu văng tung tóe, dù thực lực cường đại cũng khó vượt qua nổi.
Lâm Phàm của Viêm Hoa tông quá mạnh, Chí Tiên cảnh tầm thường mà nghiền áp Thông Thiên cảnh đỉnh, nếu tu vi đến Thông Thiên thì còn dữ dội cỡ nào nữa?
- Hắn không chết?
Có người nhìn Lâm Phàm bị thương khá nặng, dù vậy vẫn đứng ngạo nghễ khiến người kinh ngạc.
Bị thương nặng như vậy sao không mau ngã xuống cho rồi, muốn cố gắng gượng đến khi nào?
Lâm Phàm đột nhiên tiến lên chộp lấy Chu Thiên ném về phía tông môn, không chết đều phải kéo lại đây. Miễn là nhân tài thì Viêm Hoa tông sẽ mở rộng cánh cửa hoan nghênh bọn họ đến.
Đáng tiếc Vân Hạo của Thái Hư Thánh Địa, cường giả Thông Thiên cảnh đỉnh, bị hắn phun chết, lỗ to, may mắn có thể dùng người khác bù vào.
Nơi này còn có cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ, sơ kỳ. Không thể nào thả đi, đã phạm sai lầm thì phải ở trong tông môn, nhận cải tạo.
Một cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ ngã ngồi dưới đất, không muốn chống cự:
- Ta nhận thua.
Bốp!
Lâm Phàm đá vào người đối phương, làm gã ọc bãi máu, hơi thở suy yếu, vết thương trước ngực trông rất thảm.
Người kia nằm dưới đất, mặt trắng bệch hỏi:
- Ta đã nhận thua rồi sao còn tổn thương ta?
Lâm Phàm lười nói nhảm nhiều, túm người lên ném vào tông môn.
Binh!
Bốp!
Đám đệ tử tinh anh đều bị Lâm Phàm nghiền áp, tiếng hét thảm không ngớt, máu tuôn như thác đổ. Hắn là súc sinh sao? Đã đầu hàng rồi còn đánh người, có chuẩn tắc không vậy?
Lữ Khải Minh cầm cuốn sổ nhỏ, dùng từ ngữ chính xác ghi lại trận chiến này, còn vẽ mấy tấm hình minh họa:
- Xem ra sư huynh mang về nhiều nhân tài cho tông môn.
Có âm thanh vô hình vang vọng trong đầu gã, thúc giục gã ghi lại tất cả, sẽ có ích lớn cho đám hậu bối về sau. Cũng cho các hậu bối biết trong quá trình Viêm Hoa tông vươn lên đã trải qua cái gì, khiến người đời khắc ghi, không quên lịch sử.
Thanh Oa lộ biểu tình khoa trương, muốn hộc máu:
- Đám người kia vô dụng quá vậy.
Đến thì hùng hổ, nào ngờ vô dụng như cặn bã, bị kẻ bỏ mạng đè dưới đất làm thịt.
- Ài, quả nhiên muốn trốn khỏi tay kẻ bỏ mạng này là hoàn toàn không thể nào.
Thanh Oa hơi tuyệt vọng, muốn khóc, nhưng không có nước mắt chảy ra.
Kẻ bỏ mạng xem trọng nó chưa đủ trình độ làm nó cảm nhận không được người xem trọng.
Trước kia còn thường đến quấy rầy nó, hăm dọa nó, đáng tiếc là bây giờ nó đã lâu rồi không thấy kẻ bỏ mạng đến hù dọa mình.
Đệ tử Viêm Hoa tông bận rộn lên. Lão tổ Thánh Tiên giáo rất bận, nhiều người được đưa tới, ai nấy máu me be bét, chảy máu ồ ạt, hơn nữa thực lực đều rất mạnh.
Lão tổ Thánh Tiên giáo rất sợ người ta lật người một cái đè bẹp mình, nên xuống tay cực nhanh, mau chóng trói người lại.
Thú Tộc Khâu Tranh giật mình kêu lên:
- Không ngờ đối phương mạnh đến vậy, tông môn này khủng bố đến mức nào?
Thực lực của một phong chủ đã khủng bố như vậy thì chẳng phải là nghịch thiên?
Một trưởng lão Thánh Địa nói:
- Không, tông môn này không mạnh, ngươi không quan sát kỹ sao? Trong tông môn trừ đệ tử kia ra người mạnh nhất mới chỉ đến Thông Thiên cảnh sơ kỳ, còn lại đều là tôm nhỏ.
- Cái gì?
Khâu Tranh không tin được, tập trung nhìn kỹ sau đó biểu tình nghiêm túc, tình huống đúng thật.
Trừ Lâm phong chủ này ra thực lực mạnh nhất mới đến Thông Thiên cảnh sơ kỳ, hơn nữa hơi thở không ổn định, rõ ràng mới vào Thông Thiên cảnh.
Lâm Phàm rất vừa lòng:
- Giải quyết xong xuôi.
Nhưng hắn nhìn về phía hư không, có lẽ lát nữa còn bận việc.
Chiến trường viễn cổ biến mất.
Uy thế khủng bố thoáng chốc tan biến, khoảnh khắc đóng lại, Lâm Phàm cảm giác rõ ràng hơi thở trong người nhanh chóng xói mòn.
Phụt!
Vết thương vốn đã nát bấy, khoảnh khắc đóng lại thì vòi máu phun ra.
Thiên Tu vốn rất nhàn nhã, nhưng khi thấy cảnh này thì hoảng hốt:
- Đồ nhi!
Nhưng giây sau bên tai lão nghe tiếng nói:
- Không sao, lão sư đừng lo.
Giờ phút này, đám người vây xem rất ngạc nhiên, đối phương tự dưng phun máu, trông rất kinh dị.
- Chuyện gì vậy? Mới rồi còn khỏe mạnh mà, sao bây giờ nghiêm trọng vậy?
- Ta biết rồi! Chắc chắn hắn thi triển bí pháp nào đó kiềm chế vết thương, hàng phục người của ba thế lực lớn rồi thì không cách nào kiềm vết thương được nữa, bắt đầu bộc phát ra.
- Vậy chẳng phải là nếu không được cứu chữa thì hắn sắp chết?
- Có thể nói như vậy. Nhóm Lý Khôi Dương tuy thua nhưng thực lực của bọn họ không thể coi thường, sát chiêu không ngừng, tiểu tử này hàng phục bọn họ cũng đã bị thương nặng, cách chết không xa.
Trong khi cả đám thảo luận.
Thân hình to lớn ngã cái rầm xuống đất.
Có người hét lên, lòng sôi trào như thấy việc gì đáng giá vui mừng:
- Ngã, hắn ngã rồi!
Nhưng có nhiều người thế lực lớn cau mày, tính toán Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông là nhân tài, càng là thiên kiêu hiếm khi gặp gỡ, chỉ lấy tu vi Chí Tiên cảnh đã có thể nghiền áp cường giả Thông Thiên cảnh, hơn nữa không phải đấu một mình mà là một chọi một đám, ba đỉnh cao, vô số trung kỳ, sơ kỳ, thực lực như vậy khác với người thường.
Bọn họ có ý định muốn lôi kéo.
Lúc này trưởng lão Tam Thánh đại giáo mở miệng nói:
- Các vị, lúc này không ra tay còn đợi khi nào? Tiểu tử này đã bị thương đến cuối, chưa rõ sống chết, chúng ta cùng nhau ra tay giết hắn, hủy diệt tông môn!
Ba thế lực lớn thất bại khiến trưởng lão Tam Thánh đại giáo sợ, nhưng giờ người này bị thương nặng không chữa được, nếu ra tay hủy diệt tông môn này ngay bây giờ thì dễ như trở bàn tay.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo vung tay hô hào:
- Hiện giờ tiểu tử này không có sức chống cự, nếu chúng ta không ra tay mà tiểu tử đó chưa chết, chờ sau khi hắn khỏe lại thì sau này sẽ đối xử chúng ta như với nhóm Dương Thần Điện. Còn do dự gì nữa, ra tay nào!
Quả nhiên dưới sự hô hào của trưởng lão Tam Thánh đại giáo, có Thánh Địa hoặc thế lực lớn động lòng.
- Đúng vậy! Đúng quá chứ, không thể giữ lại tông môn như thế.
Bọn họ không có thù gì với Viêm Hoa tông, nhưng Lâm Phàm cho họ cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt, rõ ràng chưa vào Thông Thiên cảnh đã có năng lực như vậy, sau này hắn nổi lên thì còn bay cao tới đâu?
- Thú tộc chúng ta không tham dự việc này.
Khâu Tranh khinh thường làm chuyện như vậy. Tiểu tử này rất mạnh, là thiên kiêu, một mình đấu với ba thế lực lớn đến cuối cùng, bị thương nặng, Thú tộc bọn họ không thể thừa dịp làm khó dễ.
- Chúng ta cũng không tham dự.
Lại có Thánh Địa và thế lực lớn lùi bước, bọn họ cũng giống Thú tộc không tham dự vào.
Tam Thánh đại giáo lôi kéo mọi người ra tay là chuyện của họ, còn những người khác chỉ đến xem.
Một số người xem náo nhiệt xì xầm, cảm giác Tam Thánh đại giáo hơi âm hiểm. Lúc đại chiến thì không dám lên, chờ người ta nằm ngay đơ dưới đất lại lôi kéo người ra tay.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo bay lên bên trên Viêm Hoa tông, cười khẩy nói:
- Viêm Hoa tông, các ngươi phạm tội lớn tày trời, nên đền tội. Các vị, chúng ta cùng nhau ra tay, hủy diệt Viêm Hoa tông!
Giọng của trưởng lão Tam Thánh đại giáo lạnh băng, kêu những người đồng ý ra tay cùng mình xông lên hủy diệt.
Nhưng hiện trường yên lặng, những Thánh Địa, thế lực lớn đã đồng ý tham dự bỗng dưng thờ ơ.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo bỗng cảm giác khí lạnh đến từ sau lưng.
Giọng nói vang lên:
- Ngươi khá khôn lanh, thông minh.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo mặt biến sắc, trán rịn mồ hôi, người run nhẹ, sau đó vụt ngoái đầu lại.
Đập vào mắt trưởng lão Tam Thánh đại giáo là thân hình cao lớn kia.
- Sao ngươi . . .?
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo không dám tin, rõ ràng bị thương nặng như vậy mà sao trông khỏe mạnh thế?
Mọi người không nhúc nhích chắc vì đã biết, chỉ có trưởng lão Tam Thánh đại giáo như đồ đần không chú ý tới.
Lâm Phàm cảm thán, hơi khó xử:
- Thực lực của ngươi kém xa ba tên ban đầu, không có dục vọng xuống tay với ngươi.
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nói:
- Lâm phong chủ, hiểu lầm, ta chỉ muốn xem quý tông có gì cần hỗ trợ không. Lời vừa nói đều là đùa giỡn, làm không khí náo nhiệt lên, không thể tin tưởng.
Nhóm Lý Khôi Dương còn không đánh lại thì càng đừng nói tới trưởng lão này.
Phập!
Trưởng lão Tam Thánh đại giáo cúi đầu nhìn trước ngực, cánh tay thô to xuyên thủng thân thể của lão, thậm chí cảm nhận trái tim đang đập bị nắm trong tay đối phương.
Lâm Phàm cười nói:
- Nhưng ta có dục vọng giết ngươi.
Năm ngón tay siết chặt, trái tim nổ tung, máu chảy dọc theo những ngón tay.
- Mới rồi còn ai tham dự? Hình như có các ngươi, vừa lúc chém các ngươi trợ hứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận