Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 733: Mặt mũi là dựa vào bản thân giành lấy

- Hiểu lầm!
- Đúng, thật sự là hiểu lầm!
Những người bị Tam Thánh đại giáo dụ dỗ đều khủng hoảng. Đùa sao, tiểu tử này làm sao vậy? Rõ ràng mới rồi bị thương nặng mà sao bây giờ bình yên vô sự?
Bọn họ lùi lại, mồ hôi lăn trên gò má. Đúng là gặp quỷ, sắp chết rồi mà sao lại khỏe như vâm, không giống người bị thương nặng sắp chết.
Khuất nhục sâu sắc bao trùm trong lòng họ. Bọn họ đều có tu vi Thông Thiên cảnh, càng là trưởng lão của thế lực lớn, nhưng bây giờ bị một tên nít ranh hù sợ luôn miệng nói là hiểu lầm.
Thật sự rất không cam lòng.
Có mặt nhiều đồng đạo ở đây, chắc chắn sẽ bị tuyên truyền ra, hơn nữa Tri Tri Điểu không chỗ không ở, lần thứ hai bị phanh phui, tất cả vực ngoại giới biết hết thì đút mặt vào đâu?
Trưởng lão của Cửu Chân Thánh Địa mắt lóe tia sáng nói:
- Các vị, liều mạng đi, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu hắn dám làm gì chúng ta thì người sau lưng chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Có thể nghiền áp Thông Thiên cảnh thì sao? Hắn vẫn quá cuồng vọng.
Đối phương quá ngông, khi bọn họ nói ra hai từ ‘hiểu lầm’ tức là đã cúi đầu, nhưng xem bộ dạng của đối phương sẽ không chịu dừng tay.
Mặc cho người tùng xẻo chẳng bằng mạnh mẽ chém giết, không chừng có một đường sống.
- Ngươi nói gì vậy, cái tên này, cố ý đối địch với Lâm phong chủ thì tự mình lên, chúng ta chỉ đến xem, chưa từng muốn làm gì người ta!
- Lâm phong chủ, việc này không liên quan đến chúng ta, chúng ta tuyệt đối đứng về phía Lâm phong chủ!
- Đúng vậy! Rõ ràng Cửu Chân Thánh Địa hiếu chiến, muốn tiêu diệt Viêm Hoa tông, bây giờ còn muốn giống như Tam Thánh đại giáo kéo chúng ta xuống nước, ý đồ hiểm ác, mọi người đừng để bị lừa.
- Đúng rồi, chúng ta không có thù với Viêm Hoa tông. Một Thánh Tử bị lấy di trữ vật giới chỉ chứ có gì ghê gớm, đường tu hành hoặc là ngươi cướp của ta, hoặc là ta cướp của ngươi, nếu mỗi lần đều động can qua lớn thì phải đánh bao nhiêu trận mới xong?
Trưởng lão các Thánh Địa, thế lực lớn nghiêm nghị nói. Bọn họ đã nhìn thấu, có việc chưa đến mức đó mà muốn liều chết với người ta thì cuối cùng mình sẽ chết.
Thánh Tử bị cướp trữ vật giới chỉ thì cứ cướp, nếu đối phương yếu vậy mình lấy thế đè người, đối phương trả lại thì thôi. Nếu đối phương mạnh thì giao lưu trong hòa bình, một chiếc trữ vật giới chỉ chứ có gì to tát.
Trưởng lão của Cửu Chân Thánh Địa tức giận mặt đỏ rực:
- Các ngươi . . .!
Trưởng lão không ngờ những Thánh Địa, thế lực lớn cao cao tại thượng mà vô sỉ như thế, thấy thực lực của người ta cường đại thì không muốn đánh.
Lúc trước xem kịch vui còn thảo luận rôm rả, thậm chí muốn cùng nhau ra tay chém giết Viêm Hoa tông, bây giờ họ nói từng câu véo von như đang hát.
Đáng giận!
Trưởng lão Cửu Chân Thánh Địa hét to một tiếng:
- Giết!
Lão mang theo tinh anh của Thánh Địa xông lên, mười ngón chuyển động đánh ra các loại ấn ký huyền diệu, thần quang tỏa sáng, lôi kéo thiên địa giáng xuống lực lượng khủng bố, muốn trực tiếp va chạm với Lâm Phàm.
Bùm!
- A!
Sau mấy chục hiệp, trưởng lão Cửu Chân Thánh Địa hét thê thảm, cánh tay gãy, bị đối phương vặn thành bánh quai chèo, máu phun ra, sau đó bị một đấm đánh ngã xuống đất.
Đệ tử tinh anh thấy cảnh này thì hãi hùng hét to, quỳ xuống đất đầu hàng.
Trưởng lão bị người ta đánh gục thì bọn họ lấy gì đấu lại người ta?
- Đầu hàng, đầu hàng!
Trưởng lão Cửu Chân Thánh Địa thấy cảnh này thì ọc bãi máu, không chịu nổi đả kích đó. Đệ tử tinh anh của Thánh Địa hèn vậy sao?
Bốp!
- Đầu hàng không có hiệu quả, nói chém các ngươi là sẽ chém hết!
Lâm Phàm tung ra nắm đấm, một đệ tử tinh anh nổ tung thành máu loãng, thiên địa bị nhuộm đỏ phát sáng.
Các đệ tử tinh anh kinh hoàng:
- Cứu mạng!
Tu vi của họ không yếu, với tuổi tác của họ không làm Thánh Tử được, nhưng cách vị trí trưởng lão chỉ có một bước.
Vậy mà giờ bị đối phương giết sợ, chỉ có thể la cứu mạng.
Có người hết hồn:
- Quá cuồng dã!
Thật sự rất điên cuồng, báo thù không để quá đêm, chỉ cần đối phương có ý tưởng gì là bị nhổ cỏ tận gốc ngay, không cho mọc lên lại.
Hắn không sợ gây ra nhiều kẻ thù dẫn đến cường giả tìm tới tiêu diệt tông môn sao?
Khâu Tranh của Thú tộc khuyên nhủ:
- Lâm phong chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi chém giết như vậy sẽ gây nhiều thù địch, không tốt cho Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm giết dứt khoát, chém hết Chí Tiên cảnh, Thông Thiên cảnh sơ kỳ bị một đấm đánh chết, giữ lại từ trung kỳ trở lên.
- Sợ cái gì, có giỏi thì cứ đến, bản phong chủ không chết không ngừng với hắn!
Giọng nói ồm ồm làm mọi người giật thót tim. Điên cuồng quá, không theo lẽ thường.
Thánh Địa và thế lực lớn hiện giờ trừ phi thực lực siêu mạnh, còn không thì bình thường sẽ nương tay, không tùy ý giết cường giả của thế lực khác, sợ dẫn phát đại chiến, đều không tốt cho hai bên.
Nhưng nay xem ra đối phương không thèm để ý, xuống tay chém chết chẳng hề mềm tay, cực kỳ đáng sợ.
Không có nhiều người của Cửu Chân Thánh Địa đến, Lâm Phàm đấm hụt một cú, nhìn lại thì không còn ai.
Toàn quân bị diệt.
Đột nhiên, hắn ngước đầu nhìn hư không.
Người của Thánh Địa và thế lực lớn ngây ra:
- Hắn muốn làm gì?
Ánh mắt này là lạ.
Lâm Phàm bẻ cổ, chém rất đã tay, hắn giương mắt nhìn một phương thế lực:
- Mới rồi la hét đòi tiêu diệt Viêm Hoa tông hình như có phần của các ngươi?
Trưởng lão của thế lực bị hắn nhìn rối rít xua tay:
- Không có, tuyệt đối không có chuyện đó! Sao chúng ta làm ra cuyện như vậy được!
- A! Lâm phong chủ, ngươi làm gì, đừng đánh!
Bùm!
Thân hình của Lâm Phàm tuy to lớn nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, đạp chân một cái hư không nổ bùm bùm, co năm ngón tay đấm lung tung, bộ dáng loạn quyền đánh chết sư phụ.
Nắm tay rơi như mưa, cực kỳ dày đặc, đối phương bị đánh la hét thảm thiết.
- Các vị, chúng ta đi thôi, nơi này quá nguy hiểm, đối phương không hề kiêng kỵ gì!
Có trưởng lão Thánh Địa muốn đi, ở lại đây quá nguy hiểm. Tuy Thánh Địa bọn họ không e ngại đối phương nhưng lão thì sợ.
Vốn tưởng đối phương chỉ có tu vi Chí Tiên cảnh, bọn họ dư sức trấn hiện trường, nhưng nay xem ra còn kém xa mới đủ.
Hai tay Lâm Phàm liên tục đánh kẻ địch, không quên trấn an đám người kia:
- Các ngươi không cần hoảng, bản phong chủ sẽ không xuống tay với các ngươi. Mới rồi các ngươi không xuống tay với Viêm Hoa tông, coi như có chút tính người, tha cho các ngươi một lần.
Đúng là gan bé, nếu cho hắn tu vi Thông Thiên cảnh thì hắn sẽ lật tung thiên địa này.
Nhưng hiện giờ Chí Tiên cảnh cũng đủ rồi, dốc hết sức ra thì Thông Thiên cảnh cũng sẽ bị nghiền áp.
Còn về mở ra vận rủi cuồn cuộn thì càng ghê gớm, thế giới này không có ai ngăn cản nổi.
Có người cảm thán rằng:
- Sao câu này không dễ nghe chút nào.
Đối phương nói không khéo léo, bọn họ đều là người có sĩ diện, nên nể mặt nhau.
Đối phương nói tha cho bọn họ một lần, nghe thật chói tai.
Nhưng uy lực của câu nói này rất lớn, mọi người nhẹ lòng. Không làm thịt bọn họ thì tốt rồi, dù sao vở kịch khá hay, nhìn xem giúp tăng lên kiến thức.
Phải công nhận Lâm phong chủ thật sự rất mạnh, vượt qua dự đoán của mọi người, đám Thánh Tử so với hắn thì cách biệt quá lớn. Có lẽ những Thánh Tử đỉnh cấp mới có thể so bì cùng hắn, nhưng chưa gặp cảnh đó, mọi người không dám bình luận nhiều.
Bùm!
Cú đấm cuối cùng, một đệ tử tinh anh nổ tung, đến chết vẫn trong cơn khủng hoảng.
- Giải quyết.
Trận chiến này giết sướng vô cùng, kiếm được nhiều điểm. Đám người kia thật tốt, không chỉ tặng nhân tài còn tặng điểm, kèm theo quà đặc biệt tộc lão sáu tay nữa.
Lâm Phàm thu lại công pháp, thân hình trở về như cũ.
Nhiều người thấy vậy càng thoải mái hơn. Thân hình to lớn kia cho người áp lực quá lớn, còn rất cuồng bạo, sau khi thu nhỏ thân hình thì thoải mái nhiều, trông hài hòa hơn.
Cường giả các phương đứng trong hư không hơi thắc mắc:
- Ủa? Hắn làm gì vậy?
Lâm Phàm mang đến rung động lớn cho họ, thực lực mạnh mẽ, chỉ với tu vi Chí Tiên cảnh đấu với một đám cường giả Thông Thiên cảnh, rất khủng khiếp.
Hiện giờ mỗi động tác của hắn đều khiến bọn họ thắc mắc.
Lâm Phàm rơi xuống đất, bắt đầu cuỗm đi trữ vật giới chỉ trên người của đối phương.
Cảm giác sung sướng nhất trong chiến đấu là đánh với người ta, còn có tài phú kèm theo, vô hình khiến người hưng phấn hơn.
Có người kinh kêu:
- Cái gì? Hắn đang lấy trữ vật giới chỉ trên người đối phương!
Không ngờ mạnh như vậy mà làm chuyện đó.
Đập chết người ta thì thôi đi, còn cuỗm trữ vật giới chỉ của người ta, nghèo tới mức nào mới làm chuyện như vậy?
Có người còn lương tri mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, bọn họ đã bị ngươi giết rồi, cần gì cướp mất tài phú của họ? Khi còn sống đều là người có mặt mũi, hãy cho bọn họ mang theo sĩ diện rời đi.
Lâm Phàm ngước đầu lên, hỏi lại:
- Vậy ngươi nuôi đống người trong tông của ta?
Người này bị hỏi á khẩu:
- A?
Y không hiểu đối phương nói cái gì, đông người như vậy cần ai nuôi? Thường thì tự nuôi sống bản thân thôi.
Lâm Phàm chộp lấy một số xác chết ném về phía tông môn, bọn họ chưa chết, hắn sẽ cải tạo họ, cho họ biết nhận cải tạo thật sự mới được đến cuộc sống mới.
- Quá đáng sợ!
Lão tổ Thánh Tiên giáo sợ, vào Thông Thiên cảnh rồi cứ nghĩ trời cao mặc mình bay, nhưng bị tiểu tử này đập tan nát hết. Nay nhìn nhiều người mạnh hơn mình đều bị ném qua đây, tim lão tổ đập nhanh.
Thiên Tu không ngờ thực lực của đồ nhi mạnh đến mức này, siêu kinh người, nếu là lão cũng không có năng lực như vậy.
Dương Vạn Chân đang dọn nhà vệ sinh tim rung lên, linh cảm không may:
- Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện lớn.
Lại dẫn tiến nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, sợ là y sắp không giữ được công việc dọn nhà vệ sinh. Cảm giác nguy cơ to lớn bao trùm trong lòng Dương Vạn Chân.
Lâm Phàm đã thu gom xong, hắn ngước đầu lên hỏi:
- Các ngươi có ý gì? Muốn tiếp tục xem hay đánh? Đương nhiên bản phong chủ lấy trữ vật giới chỉ của Thánh Tử của Thánh Địa các ngươi, và sẽ không trả lại, nếu các ngươi tức quá thì cứ ra tay, bản phong chủ nhận hết.
Câu này nói rất bá đạo, nhiều người tức xì khói nhưng không biết làm sao.
- Không có việc gì thì giải tán.
Thấy mọi người không nói chuyện, hắn xoay người rời đi.
- Chờ đã!
Khâu Hổ Thánh Tử xông lên, lớn tiếng trước bao cặp mắt nhìn:
- Ngươi như vậy có phải là rất coi thường người?
Có người khen:
- Lão Khâu, nhi tử của ngươi rất kiên cường.
Lời người ta không dám nói nhưng gã dám nói ra.
Khâu Tranh sốt ruột, nhi tử ngốc định làm gì, đừng để bị một đấm đánh chết!
Lâm Phàm nhìn đối phương, thì ra là cái tên đầu óc có vấn đề, hắn là người có điểm giới hạn riêng, không ăn hiếp người như vậy.
- Ngươi nói vậy là sao?
Khâu Hổ Thánh Tử không phục bảo:
- Ngươi còn hỏi nữa? Ngươi coi thường người, tại sao không lấy trữ vật giới chỉ của ta, chỉ lấy của họ?
Lâm Phàm cau mày, chiều hướng này hơi lạ:
- Vậy chứ ngươi muốn sao?
Khâu Hổ Thánh Tử tháo nhẫn xuống, đặt vào tay Lâm Phàm:
- Cũng lấy trữ vật giới chỉ của ta.
Lâm Phàm liếc qua:
- Rồi rồi, lấy rồi, xem trọng ngươi được chưa. Sau này đừng đi ra ngoài chạy lung tung, sống không dễ dàng.
Khâu Hổ Thánh Tử tâm tình vui vẻ ôm quyền:
- Đa tạ lời khuyên.
Gã trở về bên cạnh phụ thân:
- Phụ thân, tìm về mặt mũi rồi, hắn nhận trữ vật giới chỉ!
Biểu tình của Khâu Tranh phức tạp, không còn lời nào để nói, đành khích lệ hài nhi làm tốt:
- Nhi, phụ thân tự hào vì ngươi.
Khâu Hổ Thánh Tử nở nụ cười, cực kỳ tự hào.
Làm Thánh Tử của Thú tộc, dù cho nguy cơ tứ phía, thân chết đạo tiêu cũng phải giữ sĩ diện.
Sĩ diện là dựa vào bản thân giành lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận