Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 734: Thề đi, còn có thể mòn mỏi chờ đến ngày được tự do

- Ài, Thú tộc có Thánh Tử này xem như mất hết mặt mũi, tự mình đưa lên cửa, còn làm sao bây giờ?
Thánh Địa, thế lực lớn biết rõ Thú tộc đều biết nhi tử của Khâu Tranh đầu óc bị hỏng.
Nhìn xem bây giờ, người ta không định làm gì gã nhưng tự mình đưa lên cửa, giao trữ vật giới chỉ cho đối phương, lý do là vì xin ngươi đừng coi thường người.
Câu trả lời cực kỳ hoàn mỹ, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Đặc biệt nổi bật tính cách riêng của Khâu Hổ Thánh Tử Thú tộc.
Khâu Tranh cảm giác hành vi của nhi tử mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, nhanh chóng kéo nhi tử và đệ tử tinh anh rời đi.
Còn ở lại làm gì nữa, ở lại sẽ bị người cười chết.
Một số trưởng lão Thánh Địa, thế lực lớn ở lại hiện trường cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn.
Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa, Thái Hư Thánh Địa, Tam Thánh đại giáo sẽ không bỏ qua cho Viêm Hoa tông. Trưởng lão bị giết, bị bắt làm tù binh, một số đệ tử tinh anh bị chém giết.
- Các vị, cáo từ, việc Viêm Hoa tông đến bây giờ còn chưa xong, những Thánh Địa và đại giáo sẽ không bỏ qua.
Mọi người gật đầu:
- Ừm!
Đúng thật, đây là chuyện lớn hiếm hoi mới có, hoàn toàn không thèm để các Thánh Địa vào mắt.
Nếu các Thánh Địa còn nhịn được thì mới thấy quỷ.
Lâm Phàm liếc qua:
- Các ngươi xem như biết điều.
Hắn không ngại giữ lại tất cả mọi người.
Cuộc sống thì nên tràn ngập động lực chưa biết, gặp chuyện không bao giờ sợ, xắn tay áo xông lên, không có thứ gì thay thế được cảm giác đó.
Thiên Tu hơi hoảng:
- Đồ nhi hù chết vi sư.
Đồ nhi quá mạnh mẽ, dù là lão cũng không thể giữ sự bình tĩnh. Đặc biệt cảnh đồ nhi hộc máu rất kinh dị, nếu hắn bị gì thì biết làm sao.
Lâm Phàm hết sức bình tĩnh, không thèm để bụng mấy chuyện này:
- Lão sư yên tâm, đều là việc nhỏ.
Đánh nhau khó tránh khỏi bị thương, có chuyện gì thì một nhát kiếm, mười giây sau tất cả lành lặn như cũ, không sao cả.
Lúc này cuối chân trời có con heo kêu ụt ịt chạy nhanh như điên tới.
Một lão nhân cưỡi trên con heo, phong tư trác việt, thế tới rào rạt:
- Ta tới rồi đây lão ca!
Lúc Chu Phượng Phượng nghe chuyện này thì ngây người, lão ca vẫn hung mãnh như vậy, lần này trấn lột hai mươi mấy Thánh Tử, còn giết vài tên, thấy muốn nghịch thiên sao?
Theo Chu Phượng Phượng biết, những Thánh Địa, thế lực lớn không dễ chọc, chắc chắn sẽ tới cửa trả thù.
Chu Phượng Phượng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cắn răng lại đây.
Tuy quen biết không lâu nhưng tình cảm của họ sâu sắc, cùng chung hoạn nạn.
Lâm Phàm nhíu mày hỏi:
- Sao ngươi đến đây?
Tên này không ở bên ngoài tìm vùng đất mạo hiểm, tự dưng chạy tới đây làm chi? Không biết vùng đất mạo hiểm rất quan trọng sao? Sau này cần điểm để thăng cấp công pháp toàn dựa vào lão.
Chu Phượng Phượng chân thành nói:
- Sao ta có thể không đến được? Biết lão ca chọc chuyện lớn như vậy, Chu Phượng Phượng phải đến hỗ trợ, dù không đánh lại cũng phải cho lão ca biết có người chấp nhận mạo hiểm vì lão ca, dù cuối cùng lão đệ chạy trốn thì cũng vì bất đắc dĩ.
Lão không chút che lấp ý tưởng đánh không lại liền chạy, đương nhiên nếu xảy ra chuyện thật, lão tin với năng lực của Dương Dương dư sức mang lão ca đi.
Lâm Phàm nhìn đối phương, không có thời gian nói nhảm với lão, còn một đống chuyện chờ hắn làm:
- Ngươi đã đến muộn, những Thánh Địa, đại giáo đã tới, nhưng đi hết rồi.
Chu Phượng Phượng ngây ra:
- A? Giải quyết xong rồi?
Sau đó lão vỗ ngực nói:
- Không sao thì tốt rồi, hù chết người. Lão ca, sau này đừng làm mấy chuyện như vậy, không nói cái khác, dọc đường đi ta có chút . . .
Chu Phượng Phượng định nói hơi mệt, hơi khát, nhưng chưa thốt ra đã bị lão ca ngắt lời.
Lâm Phàm xua tay, thúc giục đối phương rời đi:
- Không ngờ nhà ngươi còn có tấm lòng như vậy, ngươi có thể đi, mau tìm vùng đất mạo hiểm, chỗ ta còn bận việc, không cách nào chiêu đãi ngươi.
Chu Phượng Phượng sửng sốt:
- Lão ca, có cần tuyệt tình vậy không?
Lão phồng lên can đảm tìm tới đây, nào ngờ mới tới đã bị đuổi đi, không chơi kiểu này.
Nhưng khi thấy đám người bị đánh nửa chết nửa sống bên cạnh Lâm Phàm thì Chu Phượng Phượng ngạc nhiên:
- Lão ca, những người này là . . .?
Chu Phượng Phượng có linh cảm không may, cảm giác có chuyện lớn xảy ra.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Là trưởng lão của mấy Thánh Địa, thế lực lớn đã đến, bị ta đánh gục. Ngươi muốn ở lại đây sống còn với tông ta? Cũng được, theo suy đoán của ta thì không lâu sau bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại, đến khi đó vừa lúc ngươi và ta kề vai chiến đấu.
Chu Phượng Phượng như nghe chuyện kinh khủng nhất thế gian.
- Chuyện đó, à phải rồi lão ca, gần đây ta phát hiện tung tích một vùng đất mạo hiểm, nhưng đang truy tìm nó. Ta và Dương Dương đi trước, chờ khi nào tìm được sẽ đến báo cho lão ca biết. Cáo từ!
Vừa nói xong, Chu Phượng Phượng lại leo lên Dương Dương, vỗ mông heo gợi cảm:
- Đi!
Heo Dương Dương hừ một tiếng, nhấc móng heo đạp hư không đi nhanh.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Đồ nhi, đó là loại người nào?
- Một người tạm được. Mà lão sư, giờ là lúc chúng ta xử lý bọn họ.
Mắt Lâm Phàm sáng rực nhìn đám trưởng lão. Nhân tài tốt biết bao, tất cả đều là Thông Thiên cảnh, nếu cải tạo trong Viêm Hoa tông thì thực lực của tông môn sẽ tăng lên đến mức khủng bố.
Lý Khôi Dương rít gào:
- Khốn kiếp, thả ta ra! Nếu không cường giả Dương Thần Điện tiến đến sẽ cho ngươi biết tay!
Mặt Lý Khôi Dương đầy máu, thịt trên người mấp máy sắp mọc lại, nhưng với cường giả đẳng cấp như y cần tiêu hao lực lượng rất lớn mới trở lại thân hình như cũ được.
Bộ dạng của Lý Khôi Dương bây giờ làm sao có đủ lực lượng, nên những miếng thịt chỉ mấp máy chứ không được gì.
Lâm Phàm đánh giá từ trên xuống dưới:
- Đừng vênh váo, nhìn bộ dạng này của ngươi kiếm không ra chỗ đạp.
Không còn lời nào để nói, toàn thân không có một chỗ thịt lành lặn, tơi tả như bùi nhùi, máu chảy có thể hứng bằng thau.
Thiên Tu nhìn mà đau lòng:
- Đồ nhi, xuống tay hơi nặng rồi.
Thiên Tu thấu hiểu ý tưởng của đồ nhi, cảm giác rất tốt, giờ toàn tông môn một mảnh yên bình, đặc biệt bên nhà vệ sinh làm rất tuyệt vời.
Không nhớ lần trước là ai ở trong nhà vệ sinh vừa trút bầu tâm sự vừa đột phá, cảnh tượng thật là kinh người.
Nếu không thấy tận mắt thì cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Phàm lắc đầu, hơi tiếc nuối nói:
- Hết cách rồi, họ không giỏi chịu đòn, nếu tu luyện ngạnh công như đồ nhi thì không ra nông nỗi này.
Chu Thiên của Trường Không Thánh Địa càng thê thảm, không tốt lành hơn Lý Khôi Dương bao nhiêu, vết thương trên người rất kinh dị:
- Tặc tử này, sẽ có ngày ngươi hối hận! Ngày đó không xa, sắp tới rồi!
Trưởng lão của Cửu Chân Thánh Địa đã bị đánh không có đường chống cự:
- Lâm phong chủ, thật sự là hiểu lầm, xin tin tưởng ta. Chỉ cần thả ta ra thì ta bảo đảm sẽ không nói ra, cũng sẽ không ghi hận trong lòng.
Uy hiếp, hăm dọa, nếu hữu dụng thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tiểu tử này cực kỳ cứng đầu, tuyệt đối không phải loại người bị uy hiếp sẽ rút tay về.
Vân Hạo của Thái Hư Thánh Địa bị giết, trưởng lão của Tam Thánh đại giáo cũng bị chém chết.
Hai thế lực lớn này đủ khủng bố, tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu hắn có lòng sợ hãi thì đã không làm vậy.
Lâm Phàm lườm một cái:
- Câm mồm, nếu không sẽ đánh ngươi!
Tên này bị thương nhẹ nhất, chỉ có cánh tay bị vặn thành bánh quai chèo, dễ chữa lành.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nhìn đám người này, bất đắc dĩ lắc đầu. Đến bây giờ đám người này còn không biết lát nữa sẽ đối mặt cái gì, đó là lời thề gần bằng cái chết.
Lão thề ba trăm năm, cuộc đời có mấy lần ba trăm năm? Nhưng hết cách, miễn có thể sống tiếp, ba trăm năm sau sẽ được tự do.
Lão tổ Thánh Tiên giáo an ủi:
- Các lão đệ, đều là người từng trải, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Đám người này về sau đều là đồng nghiệp, không cần cố làm tốt mối quan hệ nhưng sau này vẫn cần giao lưu.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tốt bụng an ủi nhưng đón nhận ánh mắt giận dữ làm lão khó chịu, cảm giác đám người này lấy oán trả ơn. Ta làm gì các ngươi? Trừng cái gì?
Lâm Phàm nhìn Lý Khôi Dương, nói:
- Ngươi hãy thề hiệu mệnh Viêm Hoa tông bốn, năm trăm năm, xem như cho ngươi một hy vọng lấy lại tự do.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cảm động. Lão chỉ mất ba trăm năm, còn người ta là bốn, năm trăm năm, hóa ra lão chiếm lời. Lão tổ có cảm giác mình khác biệt với người khác.
Mặt Lý Khôi Dương đã bị máu nhuộm đỏ, không nhìn ra vẻ tức giận, nhưng trong giọng nói chất chứa cơn giận:
- Thứ chó má, ngươi nằm mơ! Có giỏi thì giết ta!
Lâm Phàm xua tay, không muốn nói nhiều:
- Cứng đầu dữ, thôi, lão sư làm đi, trực tiếp biến thành con rối.
- Ừm, đồ nhi, vậy thì để vi sư ra tay, biến hắn thành con rối không có tri giác.
Thiên Tu rủa thầm, đồ nhi, đôi khi chúng ta không thể khoác lác, ai biết thần thông đó? Nhưng nghe cách nói của đồ nhi thì lão hiểu là cố ý hù dọa đối phương.
Thiên Tu giơ tay lên, hơi thở chuyển động theo quỹ tích trên đầu ngón tay, đây là thủ đoạn sưu hồn nhưng giả mạo là thủ đoạn con rối.
Lý Khôi Dương giật nảy mình:
- Các ngươi dám!?
Làm như vậy chẳng phải là cả đời sẽ đần độn, thành người không có chút tri giác?
Lão tổ Thánh Tiên giáo đi tới trước mặt Lý Khôi Dương, khuyên:
- Thôi bỏ đi lão đệ, ngươi thề đi. Dù thề thì chỉ quét nhà vệ sinh bốn, năm trăm năm, với tu vi của ngươi sau này còn có lúc tự do. Nhưng nếu biến thành con rối thì ngươi biết hậu quả là gì không? Lão ca nói cho ngươi biết, đó là không bằng chết. Thề rồi còn có thể dùng tay thanh lý nhà vệ sinh, ngươi mà biến thành con rối chắc sẽ dùng miệng làm, lại còn . . . Ài, không nói, rất tà ác, trong miệng như có giòi mấp máy.
Nói đến đây lão tổ Thánh Tiên giáo ngậm miệng, cảm giác rất ghê tởm.
Quả nhiên, Lý Khôi Dương nghe mấy lời này thì trợn to mắt, rơi vào trạng thái điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận