Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 735: Nội dung hay tiêu đề đều không đúng

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lý Khôi Dương nghiến răng nghiến lợi, mặt dữ tợn:
- Ngươi thật ác!
Nếu không phải bị thương quá nặng thì y đã xông lên liều mạng với Lâm Phàm.
Biến thành con rối?
Chẳng bằng giết y cho rồi.
Lâm Phàm lắc đầu cảm thán:
- Ra tay đi lão sư, nếu không chịu thề thì cho làm con rối không có tri giác, hiệu quả đều như nhau. Chẳng qua tông ta vâng theo chuẩn tắc thân thiện, cho người phạm sai lầm một cơ hội, tiếc rằng người ta không biết quý trọng.
Người bây giờ đều cứng cổ vậy sao, cải tạo có mấy trăm năm mà cũng không chịu nổi. Con người thật là, sức chịu đựng áp lực quá kém.
Thiên Tu chậm rãi đến gần, ánh sáng trên đầu ngón tay càng quỷ dị:
- Đồ nhi, tông ta luôn làm theo tôn chỉ tình yêu, nhưng loại người phạm tội lớn như vậy chẳng những không có lòng hối hận còn buông lời nhục mạ, hết cách, chỉ có thể luyện chế thành con rối.
Mỗi một bước chân là tim Lý Khôi Dương đập nhanh hơn, mồ hôi hòa vào máu chậm rãi chảy xuống. Mặt y xanh mét, nếu thật sự biến thành con rối thì đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Người bị hàng phục sợ điếng hồn, chút nữa sẽ đến lượt bọn họ.
Lão tổ Thánh Tiên giáo hết lòng khuyên bảo, nói y như thật:
- Lão đệ, nghe ca khuyên một câu, bỏ đi, thề đi. Bốn, năm trăm năm đối với các ngươi búng tay một cái là qua, cần gì cược bằng mạng sống của mình? Nếu biến thành con rối thì thật sự không có hy vọng. Ngươi nhìn bộ dạng của ta chắc không nhìn ra ta là lão tổ của đại giáo, nhưng trong khoảng thời gian này ta cảm giác cũng không tệ lắm, chẳng qua đổi chỗ sống. Tẩy nhà vệ sinh không phải chuyện mất mặt gì, còn có thể tôi luyện tâm trí. Mau đồng ý, vị trưởng lão này mà ra tay là thật sự không có đường quay đầu.
Những lời này đánh mạnh vào tâm hồn Lý Khôi Dương, đấu tranh tâm lý khó khăn. Y không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao? Đã dê vào miệng cọp rồi, không có cách nào chạy trốn.
Khi Thiên Tu giơ tay sắp chộp xuống đầu Lý Khôi Dương thì y kêu lên:
- Chờ đã!
Lý Khôi Dương tuyệt vọng, dao động quá làm máu chảy càng nhanh hơn. Trải qua trận chiến này, máu trong người y sắp bị đối phương thả ra hết, lực lượng tu sữa vết thương cũng sắp cạn kiệt.
Lâm Phàm hỏi:
- Nghĩ thông rồi?
Lý Khôi Dương rít gào phút cuối:
- Được, ta thề! Nhưng ta nói cho các ngươi, Dương Thần Điện sẽ không ngừng tay, nếu bây giờ các ngươi thả ta thì ta có thể thề cho Dương Thần Điện không truy cứu nữa, nếu không chờ ngày đó đến, dù ta chết trong tay Dương Thần Điện thì các ngươi cũng chẳng được lợi gì!
Đây là cường giả khao khát tự do, càng vì trong cơn khủng hoảng phát ra tiếng kêu gào vô dụng cố vớt vát sĩ diện.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Cái đó không cần ngươi lo, khi ấy ngươi sẽ tăng thêm đồng bạn.
Hắn cầu còn không được.
Lâm Phàm bây giờ là cường giả Chí Tiên cảnh, cực kỳ cường đại, dù lúc hắn còn nhỏ yếu cũng chưa bao giờ sợ. Không đánh lại thì chết thôi, nếu đánh thắng thì cuồng, đời người đơn giản vậy đấy, suy nghĩ nhiều chỉ lãng phí thời gian.
Lý Khôi Dương tràn đầy oán niệm liếc Lâm Phàm một cái:
- Ngươi giỏi!
Lý Khôi Dương đã thấy nhiều người kiêu căng cuồng vọng, nhưng chưa bao giờ gặp ai như vậy, không biết trời cao đất rộng. Còn tông môn này nữa, không một người có quyền lên tiếng.
Khi Thiên Tu tiếp tục hăm dọa, Lý Khôi Dương đưa ra yêu cầu cuối cùng:
- Ta có thể thề, nhưng cho ta gặp tông chủ của các ngươi được không?
Lâm Phàm hét hướng phía xa:
- Rườm rà quá. Tông chủ, người ta muốn gặp tông chủt, qua đây chút!
Hắn sớm thấy tông chủ nằm nhàn nhã chỗ đó.
Tông chủ không để bụng chuyện xảy ra trong tông môn chút nào, hoàn toàn giao cho họ.
Phía xa, tông chủ rất phiền, nhíu mày nói:
- Mấy người này nhiều chuyện quá, thề là được rồi, muốn nói gì cứ nói với sư tỷ sư đệ và Lâm Phàm, nói với ta làm chi.
Tuy càu nhàu nhưng tông chủ vẫn đứng lên chạy tới bên kia, muốn xem đối phương tính làm gì.
Các đệ tử cung kính chào:
- Tham kiến tông chủ!
Dù tông chủ buông tay mọi việc nhưng vẫn là tông chủ của họ.
Lý Khôi Dương muốn nói chuyện với tông chủ, hy vọng việc này còn đường cứu vãn. Nhưng khi thấy bóng người chạy tới thì con ngươi Lý Khôi Dương co rút, như thấy quỷ.
- Yếu vậy mà có thể làm tông chủ?
Lý Khôi Dương không tin nổi, nhìn thấu ngay, tu vi như thế ở trong mắt y còn không bằng con kiến.
Tông chủ không mất kiên nhẫn hỏi:
- Ngươi tìm bản tông chủ có chuyện gì?
Cuộc sống bây giờ rất nhàn nhã, cảm ngộ thiên địa mênh mông, cả người chìm đắm vào đó, thoải mái vui sướng biết bao.
Lý Khôi Dương không nói chuyện, đã tuyệt vọng, thậm chí hiểu ra tông chủ có tu vi như vậy thì làm gì có quyền lên tiếng.
- Lý Khôi Dương này thề với trời thủ hộ Viêm Hoa tông bốn trăm năm . . .
Lời thề thành công, thiên địa chấn động, trong vô hình có lực lượng bay lên hòa vào hư không.
Lâm Phàm nhìn sang người khác. Bọn họ thấy Lý Khôi Dương đã thề thì còn làm gì được, chẳng lẽ muốn thành con rối sao?
Bọn họ thà thề còn hơn làm con rối không biết gì cả.
Tông chủ rất khó chịu, lườm đối phương một cái rồi đi. Kêu mình tới rồi không nói gì, đùa người ta à.
Mặt Chu Thiên tràn đầy tuyệt vọng, mất hết niềm tin. Tu vi Thông Thiên cảnh đỉnh thì sao? Ở trong tay đối phương chẳng thể trở mình.
Chu Thiên không muốn chết, càng không muốn làm con rối, có lẽ có thể chấp nhận lời thề.
Sau đó Chu Thiên thề, trưởng lão Cửu Chân Thánh Địa bắt chước theo. Còn đám người Thông Thiên cảnh trung kỳ, sơ kỳ thì biết làm sao bây giờ, đành thề.
Đệ tử tinh anh đều bị giết, đệ tử dưới Thông Thiên cảnh sơ kỳ không có đường sống, chết quá oan.
Lâm Phàm dần nở nụ cười nói:
- Lão sư, đã giải quyết xong hết, sau này tông môn của chúng ta cũng có cường giả tọa trấn, giảm nhiều áp lực.
- Ừm! Đồ nhi, sắp xếp những người này thế nào?
Thiên Tu chưa từng nghĩ sẽ có cảnh như vậy, cường giả như mây, tuy không ra từ Viêm Hoa tông nhưng đều là nhân tài bị đồ nhi thu hút từ bên ngoài vào, cũng xem như một thành viên của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm lặng im thật lâu sau, nói:
- Xếp đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh là nơi quan trọng, rất nhiều đệ tử sẽ đi chỗ đó, cũng là nơi các đệ tử phá vỡ bình chướng của bản thân xác suất cao nhất.
Lâm Phàm nhìn sang lão tổ Thánh Tiên giáo, vừa lòng gật đầu nói:
- Ngươi giỏi lắm, tuy đến thời gian khá ngắn nhưng rất biết cách làm việc, ngươi có thể tiếp tục ở lại chỗ đó.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nịnh nọt nói:
- Đa tạ Lâm phong chủ, những việc này đều là ta nên làm.
Đã như vậy rồi phải lo nịnh bợ, nếu không thì khó sống đến ngày đó, tàn đời.
Chuyện còn lại đơn giản rất nhiều, Hỏa Dung trưởng lão dẫn mọi người rầm rộ xuất phát đi nhà vệ sinh.
Dương Vạn Chân cảm nhận khí thế kinh khủng đến tột đỉnh ập đến:
- Tiêu đời.
Dương Vạn Chân biết địa vị của mình trong chỗ này sắp khó giữ, nhiều người đến, thực lực thì siêu mạnh, nguy hiểm.
Hỏa Dung xếp tu vi cao dọn dẹp nhà vệ sinh, tu vi thấp đi gánh phân tưới ruộng.
Người mới thay người cũ, Dương Vạn Chân không cam lòng.
- Ta sẽ trở về!
Dương Vạn Chân bỏ lại câu nói này, đi theo mọi người ném khăn lau rời khỏi đây.
Đám người Lý Khôi Dương vẫn bị thương rất nặng, tuy có đan dược phụ trợ nhưng muốn khỏe lại phải mất thời gian, chỉ đành mang theo lau dọn nhà vệ sinh.
Lão tổ Thánh Tiên giáo lập công lao, vị trí không dao động, thành cầm đầu trong nhóm dọn nhà vệ sinh, có quyền chỉ thị công tác của người khác.
Lão tổ Thánh Tiên giáo sướng lâng lâng:
- Hi, thật tuyệt, có quyền lợi.
Nhưng Dương Vạn Chân rời đi làm lão tổ Thông Thiên cảnh hơi tiếc nuối, hai người nói chuyện hợp lý, cũng nhờ đối phương gỡ rối nỗi lòng cho lão.
Lý Khôi Dương hỏi:
- Ngươi nói con rối ở đâu?
Lý Khôi Dương muốn xem con rối kia như thế nào, ai đáng thương dữ vậy.
Mặt lão tổ Thánh Tiên giáo mờ mịt, không biết đối phương nói cái gì:
- Con rối gì? Ta nói con rối bao giờ?
Mắt Lý Khôi Dương rực cháy lửa, không ngờ tên này khi dễ người:
- Ngươi lừa ta?
Lão tổ Thánh Tiên giáo xụ mặt xuống:
- Lừa gì mà lừa, không có con rối, tất cả thành thật chút! Mới đến, không cần biết trước kia các ngươi phong quang cỡ nào, hoặc lợi hại bao nhiêu, hễ tới đây thì chỉ có một mục tiêu là lo dọn dẹp nhà vệ sinh. Ai không phục ta cũng được, cố gắng sống đến mấy trăm năm rồi nói tiếp.
Sau khi được giao cho quyền lợi, lão tổ Thánh Tiên giáo bùng nổ uy thế.
Còn về tu vi của đối phương ra sao thì chẳng liên quan đến lão, ở đây mỗi người đều như nhau.
Thiên Tu nghiêm túc nói:
- Đồ nhi, mấy Thánh Địa và đại giáo sẽ không ngừng tay.
Lâm Phàm tràn đầy tự tin nói:
- Chắc chắn bọn họ sẽ không dừng tay rồi lão sư, nhưng không sao, đồ nhi đã sẵn sàng đấu với họ tới cùng.
Còn về những Thánh Địa hoặc đại giáo mạnh đến cỡ nào thì hắn không biết, cũng chẳng sao, mặc cho họ mạnh tới đâu, đến rồi sẽ biết.
Thiên Tu nheo mắt lại, cảm giác đồ nhi đang đi trên con đường tìm chết.
Áp lực hơi lớn, thực lực của đối phương hơi mạnh, lão phát hiện đồ nhi đang cố chống đỡ.
Lão nhỏ giọng nói:
- Đồ nhi, nếu cảm giác có áp lực thì nói với vi sư, vi sư có cách đổi tông môn của chúng ta đến nơi khác.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Lão sư, sao lão sư có suy nghĩ như vậy? Không lẽ không tin vào thực lực của đồ nhi? Yên tâm, đồ nhi biết sắp xếp.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, không nói gì thêm. Hắn vui là được, nếu xảy ra chuyện thì lão sẽ gánh cho.
Hôm sau.
Tri Tri Điểu rải rác tin tức, người của vực ngoại giới xem tin đều ngây ra.
[Vô số Thánh Địa và đại giáo đi Viêm Hoa tông báo thù, bị người trấn áp.]
[Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, thiên kiêu trong thiên kiêu, lấy tu vi mới đến Chí Tiên cảnh liên tục chém vài cường giả Thông Thiên cảnh đỉnh, giết máu chảy thành sông, lòng người hoảng sợ.]
[Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa, Thái Hư Thánh Địa, Tam Thánh đại giáo, Cửu Chân Thánh Địa, toàn thân bị diệt, trưởng lão bị bắt, còn ai có thể chiến với hắn?]
Khi nội dung đưa ra, vô số người kinh sợ, luôn miệng hô khủng bố.
Lâm Phàm cau mày không vừa lòng, nghi ngờ năng lực biên soạn của Tri Tri Điểu:
- Những nội dung này viết chưa đủ, tiêu đề không hấp dẫn người chút nào.
Nếu để hắn viết chắc chắn sẽ không như vậy.
Hình như Tri Tri Điểu đang nhận người, xem ra phải xin một chân vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận