Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 736: Trở thành người soạn vĩ đại.

Vực ngoại giới xảy ra rất nhiều chuyện.
Có tông môn bị diệt, có thiên kiêu chết, càng có cường giả tuyệt thế bị người làm thịt.
Rất nhiều nội dung, mọi người đã xem nhàm, nhưng chuyện xảy ra trong Nguyên Tổ vực rất kinh người.
- Lâm Phàm của Viêm Hoa tông dữ dội quá, nhiều Thánh Địa và đại giáo đi mà hắn không thèm nể mặt, còn diệt một đám, tù binh một đám, theo ta thấy Viêm Hoa tông tiêu đời rồi.
Nhiều người đều có suy nghĩ này, tuy không ở trong Nguyên Tổ vực nhưng họ xem những nội dung đoán được Lâm Phàm của Viêm Hoa tông quá dữ.
Hoàn toàn là không chết không ngừng, không làm ra đại chiến động trời thề không bỏ qua.
Đương nhiên, đối với thế lực viễn cổ hoặc truyền thừa thâm sâu thật sự thì không thèm quan tâm mấy chuyện này.
Trên một hòn đảo nhỏ, cảnh sắc nơi này xinh đẹp, giữa đảo nhỏ có một kiến trúc dựng bằng đá to.
Một bóng người đứng ở chỗ cao nhìn về phía xa, khoác áo choàng cổ cao hai tay màu trắng bay theo gió, sau lưng có hai chữ ‘chính’ to cực kỳ đáng chú ý.
Một nam nhân vóc dáng cao lớn đến gần, hơi thở cực kỳ hùng hậu, mỗi khối cơ bắp tràn ngập lực lượng bùng nổ, gã cũng khoác áo choàng, rất bá đạo.
- Tần Phong, xem xong Tri Tri Điểu mới biết Viêm Hoa tông mà ngươi từng đi qua sắp gặp tai họa ngập đầu.
Sau khi Tần Phong rời khỏi Viêm Hoa tông suy nghĩ thật kỹ lời Lâm Phàm nói, phát hiện hắn nói rất có lý, hơn nữa gã đến từ thế lực lớn nên nhanh chóng thực hiện kế hoạch phác thảo.
Tuy nhiều người khinh thường thân phận sứ giả hòa bình của Tần Phong nhưng gã vẫn tìm được một ít đồng bọn.
Tần Phong đứng đón gió:
- Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông cho ta gợi ý rất lớn, ta không thể khoanh tay ngồi nhìn. Hy vọng với sức nhỏ bé của ta có thể ngăn cản trận chiến tranh này xảy ra.
Tần Phong thích cảm giác hiện tại, sứ mệnh của sứ giả hòa bình quấn quanh người khiến gã tràn ngập động lực.
Nam nhân vạm vỡ hỏi:
- Tần Phong, với năng lực của chúng ta liệu đối phương có nể tình không?
Gã cảm giác khả năng đối phương nể tình hơi nhỏ.
Tần Phong sửng sốt, sau đó phất áo choàng để lộ ra hai chữ ‘chính’:
- Khi ta khoác áo choàng này lên thì mặc kệ có thể làm được hay không đều phải thử một lần.
Nam nhân vạm vỡ thở dài, rất là bất đắc dĩ nhìn Tần Phong. Có lẽ vì tính của Tần Phong như vậy nên người ta mới không muốn tham gia vào Hải Quân.
Mấy Thánh Địa nổi giận.
Đặc biệt là Dương Thần Điện, hôm nay có lửa giận động trời phực cháy thiêu đốt nửa bầu trời, thật lâu không thể dập tắt.
Không khí trong Dương Thần Điện nặng nề, điện chủ lâu không rời núi càng âm trầm như mực, không ai dám hó hé tiếng nào, sợ bị vạ lây.
Trưởng lão mang theo một đám đệ tử tinh anh đi vậy mà bị người diệt sạch, nếu bị giết trong tay cường giả thì còn dễ hiểu, nhưng đối phương chỉ có tu vi Chí Tiên cảnh, thậm chí không bằng đệ tử tinh anh của Dương Thần Điện bọn họ.
Thế nhưng tất cả bị người ta đánh kêu phụ gọi mẫu, hỏi sao Dương Thần Điện nhịn được?
Hôm nay, Thánh Tử số một Dương Thần Điện, Phong Thiếu Liệt có được Thánh Dương Thần Thể bá đạo xuất quan. Lửa nóng cháy đốt ba vạn dặm thiên địa, giương mắt nhìn biển lửa vô tận khiến người kinh sợ.
Thánh Dương Thần Thể không giống người thường.
Dù là điện chủ tức điên cũng thấy vui vẻ vì Thánh Tử số một xuất quan, tu vi tăng lên mảng lớn, thần thể hiển uy.
Thánh Địa và thế lực có thù với Viêm Hoa tông đều chuẩn bị xuất chinh, hạ Viêm Hoa tông, trong khi đó Lâm Phàm đang nói chuyện với một con chim.
Tri Tri Điểu màu lam trong suốt lơ lửng trên không trung, đập cánh hỏi:
- Ngươi muốn trở thành người soạn sự kiện lớn của Tri Tri Điểu?
Nó nghi ngờ người trước mắt mình có năng lực đó không.
- Ngươi có biết Tri Tri Điểu chúng ta là thế lực khổng lồ cỡ nào không? Không phải ai cũng trở thành người soạn sự kiện lớn, từng có nhiều người muốn tham gia nhưng cuối cùng chỉ có một người miễn cưỡng thành công.
Tri Tri Điểu thông linh, trông như một thể sinh mệnh, nhưng Lâm Phàm biết nó không phải, mà là được thủ đoạn nào đó chế tạo ra, trạng thái hư vô, vì có năng lượng nên mới hoạt động được.
- Bản phong chủ không quan tâm mấy chuyện đó. Ta đã xem nội dung Tri Tri Điểu vài kỳ rồi, sức hấp dẫn rất kém cỏi, đặt tiêu đề càng kém chưa từng thấy.
Lâm Phàm bất mãn với Tri Tri Điểu, viết cái quái gì, có hiểu thị hiếu tiêu đề không? Có hiểu mở đầu một tấm hình, câu chuyện toàn dựa vào thêm thắt ra?
Trong đôi mắt màu lam của Tri Tri Điểu trong suốt lấp lóe tia sáng tức giận:
- Càn rỡ, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói nội dung của Tri Tri Điểu chúng ta rất kém cỏi? Ngươi có biết những nội dung này đều do người soạn cấp cao nhất của Tri Tri Điểu chúng ta viết ra? Ngươi . . . ngươi!
Nó tức giận, đối phương quá kiêu ngạo, dám hạ thấp bọn họ không đáng một đồng.
Đáy mắt Tri Tri Điểu lóe tia bất mãn, nó tức muốn nổ tung:
- Tốt, Tri Tri Điểu ta không nói nhiều, đồng ý cho ngươi trở thành người soạn. Nhưng ta muốn xem ngươi có thể viết ra cái gì, nếu ngươi không hợp cách thì ta sẽ xóa bỏ tư cách của ngươi ngay!
Rất quá đáng, dám nói người soạn vĩ đại viết không hay, quá đáng hết sức.
Hắn không nhìn xem nội dung mỗi kỳ đều có vô số người phản hồi là hay, viết tỉ mỉ rung động lòng người.
- Được rồi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết viết kiểu gì? Hoặc làm cách nào đăng lên? Tính phần thu lợi thế nào?
Lâm Phàm rất tò mò. Phạm vi của Tri Tri Điểu rất rộng, mỗi vực ngoại giới đều có nhiều người đặt hàng, nhưng hắn không rõ làm sao hình thành nội dung được.
- Cái này đơn giản, ta sẽ mở ra cho ngươi.
Tri Tri Điểu ngẩng đầu rít, hư không chấn động, lực lượng kỳ diệu truyền đến. Lực lượng này rất khủng bố, tuy Lâm Phàm không cảm nhận được lực lượng này khủng khiếp đến mức nào nhưng nhìn thiên địa là biết.
- Đây là lực lượng của đạo, đạo trong thiên địa, lực lượng cao hơn pháp tắc.
Một tờ giấy rực rỡ ánh vàng rơi vào tay Lâm Phàm, sờ vào mềm mại như đặt tay lên mặt nước.
Tri Tri Điểu giải thích rằng:
- Sau này chỉ cần tưởng tượng ra nội dung, khi ngươi cảm giác ổn rồi là có thể đăng lên. Ngươi trở thành người soạn sự kiện lớn của Tri Tri Điểu sẽ được một trang báo nhỏ, trang cá nhân của ngươi, nếu nội dung ngươi viết không có bao nhiêu người xem thì sẽ bị loại, không phù hợp trở thành người soạn.
Nó không xem trọng tên này, dám nhục nhã người soạn đỉnh cao, thật là không biết trời cao đất rộng.
Lâm Phàm hơi tò mò, lần đầu tiên hắn nghe cách nói như vậy:
- Lực lượng của đạo? Cao hơn pháp tắc? Đó là thứ gì?
- Thực lực của ngươi quá yếu, khó mà tiếp xúc được, dù nói ra thì ngươi cũng không hiểu.
Mắt màu lam của Tri Tri Điểu lấp lóe như đang nói ngươi quá yếu, cho ngươi biết cũng vô dụng.
Lâm Phàm thầm cười gằn, trở thành người soạn của Tri Tri Điểu cũng thú vị, hắn lâng lâng nghĩ từ giờ muốn viết gì đều được, thật vui vẻ.
Tuy trang báo của hắn là tờ cuối cùng, rất nhỏ, nhưng hắn không để bụng, mấy nội dung khác đều chán chết, nhìn tiêu đề là biết ngay xảy ra chuyện gì, ai thèm xem nội dung nữa.
Cũng không có sức hấp dẫn, biết cái gì là sức hấp dẫn không? Nói với họ cũng vô ích, thôi không nói.
Tri Tri Điểu nói:
- Thù lao thì ngươi tự xem, khi ngươi tích lũy đến con số nhất định có thể đổi bất cứ thứ gì ngươi muốn từ Tri Tri Điểu.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, công pháp, đan dược, binh khí, một số thiên tài địa bảo, và nếu gặp nguy hiểm có thể mời Tri Tri Điểu ra tay.
Xem tình hình thì giống thế lực khổng lồ, nhưng đã có năng lực như vậy mà không làm việc đàng hoàng, hơi lợi hại.
- Ngươi đã trở thành người soạn sự kiện lớn của Tri Tri Điểu, hy vọng ngươi sẽ không nhanh chóng bị đuổi ra.
Tri Tri Điểu màu lam trong suốt bay lên, vỗ cánh hóa thành luồng sáng biến mất phía cuối trời.
- Thú vị, bản phong chủ tự mình ra tay không lẽ câu chuyện sẽ không hấp dẫn được người khác sao?
Lâm Phàm cầm tờ giấy rực rỡ sắc vàng, động ý niệm, tờ giấy nhập vào người, có thể tùy thời hiện ra.
Lâm Phàm động ý niệm, một tin tức hiện ra, sau đó suy nghĩ tiêu đề, đơn giản mà tràn ngập dã tính cuồng dã.
[Mỹ nhân trần truồng mời, vì sao điện chủ Dương Thần Điện từ chối? Sau lưng có bí mật gì không người biết . . .]
Rất hoàn mỹ, hắn đăng lên. Tờ giấy vàng tỏa sáng, mơ hồ có luồng sáng bắn lên cao, biến mất.
Chỗ có tổng bộ Tri Tri Điểu ít ai biết, người biết đều hiểu thế lực sau lưng nó khủng bố cỡ nào.
Bọn họ không đấu tranh, chỉ chuyên môn làm tin tức, không biết lý do vì đâu.
Tờ giấy vàng là đạo ngưng tụ ra, ẩn chứa công năng không thể nghĩ bàn, vận dụng đạo vào chuyện này đúng là phí của trời.
Lâm Phàm trở về Vô Địch phong, nghỉ ngơi dưỡng sức, không vội tu luyện, hắn đang chờ đối phương đến.
Hắn biết sắp đối mặt chiến đấu cực kỳ kịch liệt, thậm chí phải mở vận rủi cuồn cuộn ra.
Thanh Oa khóc ròng nhảy tới:
- Chủ nhân về rồi!
Kẻ bỏ mạng không còn yêu nó nữa sao? Lâu rồi không quấy rầy nó, nhục nhã nó.
Điều này làm Thanh Oa rất là bi thương, cảm giác bị vứt bỏ.
Lâm Phàm liếc Thanh Oa một cái rồi bước đi:
- Ừm.
Thanh Oa xoa tròn mắt:
- Cái gì?
Chỉ ừ một tiếng rồi lơ đẹp nó?
Ừ là sao? Không còn yêu nó nữa sao?
Nhìn bóng lưng đi xa, tim Thanh Oa đau nhói, có thể đừng phớt lờ người ta không? Ngươi không thấy tu vi của bản Oa đã đột phá đến Truyền Kỳ cảnh rồi sao? Vì sao không nắm bản Oa trong tay, hăm dọa, uy hiếp, hỏi bản Oa dựa vào cái gì đột phá đến Truyền Kỳ cảnh? Nếu không hỏi thì ném bản Oa vào Thiên Hà Vương Đỉnh nấu cũng được.
Thanh Oa lẩm bẩm, mắt nhỏ như hạt đậu lấp lóe tia sáng:
- Kỳ lạ, người này chắc chắn không phải kẻ bỏ mạng, hắn đã bị đoạt xá, đáng sợ quá!
Nếu là kẻ bỏ mạng ngày xưa chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Thanh Oa nhìn bóng lưng kia, nó có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nói từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận