Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 738: Tin tưởng ta, ta có mặt mũi đó

Phong Thiếu Liệt bế quan ra, tu vi tăng mảng lớn, tuy là cảnh giới Thông Thiên cảnh đỉnh nhưng sức chiến đấu kinh người, dù là Lý Khôi Dương cũng không đánh lại gã, cách biệt giữa hai bên rất lớn.
Như Lâm Phàm nói, cảnh giới giống nhau nhưng nội tình khác biệt sẽ tạo nên chênh lệch lớn.
Đối với Lâm Phàm thì người này rất mạnh, hắn cảm nhận được, dù vậy cũng vô ích, mạnh thì cứ mạnh, lát nữa đánh một trận sẽ biết thắng thua.
- Ha ha ha! Không ngờ Dương Thần Điện tới mau vậy, suýt bị tuột lại phía sau.
Lúc này phía xa có mấy luồng sáng bắn tới, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt, đây là cường giả giỏi về tốc độ.
Một nam nhân tóc đen, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười nhìn Phong Thiếu Liệt.
Thánh Tử mạnh nhất Trường Không Thánh Địa, Tư Không Trác, có thể chất cực mạnh, thể Thần Phong.
Phong Thiếu Liệt nghiêm túc hỏi:
- Sao ngươi đến đây?
Gã cảm thấy kỳ, gã đến thì thôi đi, không ngờ Tư Không Trác cũng tới, thế thì hơi lạ.
Tư Không Trác mỉm cười nói:
- Ngươi đến được thì tại sao ta không thể?
Tư Không Trác không thèm để Viêm Hoa tông trong lòng, gã đến đây không lẽ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Dù đối phương trấn áp Chu Thiên trưởng lão của Thánh Địa, nhưng điều này có thể nói lên được gì? Gã cũng có thể một tay trấn áp.
Lâm Phàm sốt ruột thúc giục, không muốn nói nhảm nhiều:
- Còn ai nữa không? Nếu không còn thì mau đánh.
Đối với hắn thì dù ai tới đều như nhau.
Hai Thánh Tử đồng thanh kêu lên, nói lời giống y nhau:
- Càn rỡ! Chúng ta nói chuyện không đến lượt ngươi xen vào!
Lâm Phàm ngây ra, bị giật mình, hắn giơ ngón tay cái hướng hai người:
- Giỏi lắm!
Bùm!
Dứt lời, Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
- Hai ngươi ra oai mà dám tới chỗ của bản phong chủ lên mặt, để xem các ngươi có tài gì!
Lâm Phàm hơi giận, quá đáng hết sức, không dạy cho họ bài học nhớ đời thì không ngoan.
Trong thiên địa bỗng truyền đến tiếng chấn động:
- Dừng tay!
Lâm Phàm cảm giác giọng nói này hơi quen tai, hắn dừng bước, ngoái đầu nhìn phía xa.
Áo choàng màu trắng bay theo gió, hai chữ ‘chính’ đập vào mắt kinh hồn người.
- Không thể nào!
Lâm Phàm cảm giác hình như là tên gì dó, à, là sứ giả hòa bình Tần Phong.
Tần Phong khoác áo choàng, cảm giác chính mình là hóa thân của hòa bình, phải ngăn cản chuyện này xảy ra.
- Các vị, xin hãy nể mặt Tần Phong này mà bỏ qua chuyện này được không?
Phong Thiếu Liệt ngước đầu liếc qua:
- Ngươi là ai? Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng tiền? Chí Tiên cảnh đỉnh tầm thường cũng dám láo trước mặt chúng ta, chán sống rồi?
Thoáng chốc bị tát mặt, không thèm nể nang.
- Tại hạ là Tần Phong, đến từ Chính Thiên vực, sáng tạo tổ chức Hải Quân, mục đích là bảo vệ hòa bình. Các vị đến Viêm Hoa tông diệt tông, Tần Phong này không thể khoanh tay ngồi nhìn, xin các vị nể mặt dừng tay lại, Tần Phong vô cùng cảm kích.
Tần Phong nói mấy lời này không có vấn đề gì, hiên ngang lẫm liệt, hạo nhiên chính khí, như rồng bay trên trời.
Phía xa truyền đến nhiều hơi thở, là thế lực lớn tới xem kịch vui.
Bọn họ biết các thế lực Dương Thần Điện sẽ không bỏ qua, sẽ phái người đến.
Một Thánh Địa cách khá xa, không dám đến gần, thấy còn chưa đánh nhau thì cười tươi như hoa nở:
- Không ngờ đến đúng lúc, suýt tới chậm.
- Chúng ta cũng đến đây, mà có những ai tới? Trời, ghê gớm, đó là Thánh Tử đệ nhất Phong Thiếu Liệt có Thánh Dương Thần Thể của Dương Thần Điện, không ngờ hắn tới đây.
- Ủa? Đó là Tư Không Trác có thể Thần Phong của Trường Không Thánh Địa, chuyện gì vậy? Hai Thánh Địa lớn đều phái Thánh Tử mạnh nhất đến, có chuyện lớn đây.
- Tại sao không thấy người của Thái Hư Thánh Địa, Cửu Chân Thánh Địa? Đừng nói là bọn họ nuốt trôi cục tức này rồi.
Các thế lực lớn đến xem kịch trao đổi với nhau, rất tò mò bữa tiệc linh đình này.
Hơn một trăm thiên kiêu trên bảng Thiên Kiêu đã có hai người lớn, sắp xảy ra đại chiến động trời.
Có người nhìn thấu:
- Có lẽ Thái Hư Thánh Địa, Cửu Chân Thánh Địa đang xem náo nhiệt, dù sao có người đi đầu, bọn họ tới hay không đã chẳng quan trọng, cần gì ra tay.
Trưởng lão bị giết mà còn nhịn được thì hoặc là nhát gan hoặc là tặc, với Thánh Địa thì tặc đáng sợ hơn.
Dương Thần Điện và Trường Không Thánh Địa dẫn đầu, không cần Thái Hư Thánh Địa, Cửu Chân Thánh Địa đứng ra. Còn Tam Thánh đại giáo thì hầu như không cần quan tâm.
Tần Phong đến bên cạnh Lâm Phàm, gã đã hiểu biết tình hình gần đây Viêm Hoa tông gặp phải:
- Lâm huynh yên tâm, hôm nay miễn Tần Phong này còn ở đây thì tuyệt đối sẽ không xảy ra đại chiến, ta có chút mặt mũi.
- Sao ngươi đến?
Lâm Phàm không thân với tên này, nhưng người ta chịu tới cứu viện là có tấm lòng, nên thái độ của hắn hơi tốt chút.
Nhưng hắn không cần giúp đỡ, chỉ muốn bắt lấy hai Thánh Tử đệ nhất này, cải tạo họ, cho họ hiểu được sai lầm của bản thân, sau này làm lại con người mới.
Tần Phong nghiêm nghị chính nghĩa nói:
- Lâm huynh nói vậy thì xa lạ. Tần Phong này là sứ giả hòa bình, ở đâu có bất công thì ở đó có ta. Huống chi ta thành lập Hải Quân là nhờ có Lâm huynh chỉ điểm, bởi vậy càng không thể buông tay mặc kệ, không nghe không để ý.
Gã đã quyết tâm muốn kề vai chiến đấu với Lâm Phàm.
Tần Phong giơ tay ngăn Lâm Phàm lại:
- Lâm huynh, hãy để ta giải quyết việc này. Yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề.
Tần Phong tiến lên, nhìn Phong Thiếu Liệt, Tư Không Trác, ôm quyền nói:
- Hai vị, tuy trong chuyện này có hiểu lầm nhưng tóm lại Lâm huynh của Viêm Hoa tông có ân tình với ta, hành vi của hai vị quá kịch liệt. Hay nể mặt ta bỏ qua đi, hôm khác Tần Phong sẽ đến cửa bái . . .
Chữ tạ chưa nói xong Tần Phong đã như đạn pháo bay cái vèo về phía Lâm Phàm, hộc búng máu giữa không trung. Người Tần Phong bắn ra vầng sáng chặn lại đa số tổn thương, nhưng khi rớt xuống đất thì không kiềm được lại phun ngụm máu.
- Cái thứ gì. Nể mặt ngươi? Bản Thánh Tử làm việc chưa bao giờ nể nang ai.
Tốc độ của Phong Thiếu Liệt rất nhanh, một đấm đánh Tần Phong rớt xuống đất, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm:
- Nhà ngươi nghĩ tìm một người năn nỉ giúp là xong việc? Đúng là nằm mơ.
Lâm Phàm liếc qua. Trên người Tần Phong mang bí bảo nên không bị thương nặng, các tổn thương đều bị hấp thu, vượt một đại cảnh giới, hơn nữa Phong Thiếu Liệt ra tay nặng mà Tần Phong vẫn sống khỏe, bí bảo này phi phàm.
- Đừng nói nhảm, bản phong chủ chờ lâu mất kiên nhẫn rồi.
Lâm Phàm nói xong bùng nổ hết sức, khí thế kinh khủng bộc phát ra từ người hắn bắn lên cao.
Phong Thiếu Liệt giơ tay lên, năng lượng ngưng tụ trong lòng bàn tay gã, một thanh trường đao hừng hực cháy đốt cả không khí:
- Tư Không Trác, ngươi đừng lên, giao tên này cho ta, để xem ta tùng xẻo hắn!
Lâm Phàm ngước đầu lên, mắt lấp lóe chiến ý vô tận:
- Cùng lên nào.
Hai người này rất mạnh, chắc đánh sướng lắm đây.
Tư Không Trác nổi khùng lên:
- Láo!
Tiểu tử này quá cuồng, hoàn toàn không thèm để họ vào mắt.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, co nắm đấm đánh về phía Phong Thiếu Liệt.
Chiến trường viễn cổ!
Chớp mắt mở ra lĩnh vực.
Uy thế cuồng bạo bao phủ trong lòng hai Thánh Tử, làm họ giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại.
Phong Thiếu Liệt chém nhát đao, lửa gầm rú va chạm với nắm đấm của Lâm Phàm sinh ra xung lực khủng khiếp tột đỉnh.
- Không biết tự lượng sức mình, dám đỡ hỏa đao của bản Thánh Tử, ngươi có bao nhiêu năng lực?
Phong Thiếu Liệt quát lớn, lửa trên hỏa đao như vật sống, bắt đầu cắn nuốt. Nắm tay của Lâm Phàm bỗng lan tràn ánh lửa, hai loại lửa liên tục va chạm.
- Cái gì!?
Phong Thiếu Liệt không ngờ đối phương có lửa quỷ dị như vậy, gã lắc cổ tay, đao quang đổi hướng chém thẳng.
Lâm Phàm không nhúc nhích, không thèm né, điều này làm Phong Thiếu Liệt cười khẩy, tự tìm đường chết.
Phập!
Hỏa đao xẻ lồng ngực Lâm Phàm, vòi máu phun ra. Nhưng hắn cất bước tiến lên cùng với hỏa đao trước ngực, co nắm đấm ngưng tụ lực lượng khủng bố đánh vào gò má của đối phương.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Phong Thiếu Liệt phun ra búng máu, lùi nhanh lại, mắt lấp lóe tia kinh sợ. Phong Thiếu Liệt không ngờ đối phương điên cuồng như thế, vì đánh trúng gã một đấm mà cứng rắn dùng thân thể đỡ.
Lâm Phàm vuốt vết thương, cười sung sướng nói:
- Tư gì đó, mau, cùng lên nào. Hai người cùng nhau đánh, giải quyết xong sớm, sớm mang các ngươi quen thuộc hoàn cảnh.
- Cái tên này!
Tư Không Trác không ngờ đối phương khá giỏi, thật sự đánh trúng Phong Thiếu Liệt, hơn nữa vết thương trước ngực nặng vậy mà không cau mày chút nào, hơi kinh dị.
Thế lực lớn đến xem kịch đều ngẩn ngơ.
- Mợ ơi, lợi hại. Lâm Phàm của Viêm Hoa tông cũng dữ dội, một chọi hai, đều là Thánh Tử mạnh nhất, đám hèn Lý Khôi Dương không thể sánh bằng.
- Ai chẳng biết mười Lý Khôi Dương không đánh lại một Thánh Tử, ngươi nói xem tình hình chiến đấu cuối cùng thế nào?
- Khó nói, Lâm phong chủ này rất bí ẩn, ngươi xem vết thương kia, một đao chém xuống rách lỗ hổng lớn vậy, máu tuôn như thác đổ, nhưng ngươi xem hắn không cau mày chút nào, là loại người cứng đây.
Các thế lực lớn vây xem cảm giác đối phương hơi khủng bố, nếu là người khác thì bọn họ đã sớm cho ra kết luận, nhưng bây giờ không dám tùy ý nói.
Cửu Chân Thánh Địa và Tam Thánh đại giáo cũng đứng xem, mới giao chiến mà bọn họ đã xem hết hồn.
Bọn họ biết trưởng lão của Thánh Địa bị giết, đến đây xem, chực chờ nếu dễ đối phó thì ra tay. Nhưng thấy nhóm Thánh Tử Dương Thần Điện có mặt, vì vậy họ cố nén.
Bây giờ nhìn kỹ, đối phương tuy chỉ có tu vi Chí Tiên cảnh nhưng thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, bọn họ hoàn toàn không đánh lại.
Cửu Chân Thánh Địa và Tam Thánh đại giáo không có Thánh Tử đỉnh cao, không có thể chất đặc biệt gì, cách biệt rất lớn với hai Thánh Tử này.
Tần Phong lau máu bên khóe môi, rất bất mãn nói:
- Người bây giờ đều nóng nảy vậy sao?
Có chuyện gì nói đàng hoàng, tại sao phải đánh đấm.
Thiên Tu xuất hiện bên cạnh, an ủi:
- Tôn tử, bình tĩnh lại, đồ nhi của ta lo được.
Tần Phong nhìn Thiên Tu, lão nhân này thật giống gia gia của gã, nhưng gã biết không phải.
- Lão tiền bối, như vậy không tốt.
Thiên Tu kinh ngạc hỏi:
- Tôn tử, có gì không tốt?
Tần Phong xua tay không nói nữa, khó giải thích rõ:
- Không có gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận