Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 740: Nếu ta nói không cố ý thì ngươi có tin không

- Khốn kiếp!
Lửa cháy càng dữ dội, như muốn nuốt cả thiên địa.
Vào phút then chốt như vậy mà tên này còn lo cứu heo, nhục nhã bọn họ không đền nổi, chẳng khác nào nói bọn họ không bằng heo.
Có người tiếc nuối nói:
- Ài, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông quá cuồng vọng, đến lúc này rồi không quên trào phúng, có lẽ hắn chưa nếm mùi bị thần thể thống trị.
Người này không ôm hy vọng vào Lâm Phàm nữa, đinh ninh hắn tự tìm chết.
Tư Không Trác lau máu bên khóe môi, mỉm cười nói:
- Phong Thiếu Liệt, ngươi ra nổi bật hơi lớn, đừng quên ta còn ở.
Người Tư Không Trác phát ra tiếng gió.
Một góc trời khác thổi gió to đến, biển lửa của Phong Thiếu Liệt dao động, bị quấy nhiễu.
Có sóng gợn khuếch tán từ lòng bàn chân của Tư Không Trác, càng lúc càng thường xuyên, cuối cùng vòi rồng bay lên bao vây gã.
Một Phong Thần khổng lồ hùng vĩ lơ lửng sau người Tư Không Trác, thực lực của gã càng mạnh hơn.
Hai thần thể mở ra hết, mọi người giật mình trợn mắt há hốc mồm, la lên quá đã, uy thế khủng bố kia quá dọa người.
Niềm tin của Hỏa Dung bị dao động:
- Sư huynh, hắn chịu đựng được không?
Dưới lực lượng hùng hồn này, tuy Hỏa Dung rất tin vào Lâm Phàm nhưng bây giờ thật khó nói.
Thiên Tu lườm Hỏa Dung:
- Sư đệ, tu vi của ngươi yếu, sư huynh không trách ngươi, bởi vì lỗi do thiên phú của ngươi. Nhưng bây giờ đồ nhi của sư huynh đang liều mạng với người ta, ngươi không bơm hơi còn đưa ra nghi ngờ, ngươi làm sư huynh quá đau lòng.
Hỏa Dung vung tay hô to, tiếng rống như sấm sét:
- Lâm Phàm cố lên, lão phu tin tưởng ngươi có thể, đập nát mặt của họ ra!
Lâm Phàm ngoái đầu khen:
- Hỏa Dung trưởng lão, hôm nay trưởng lão rất thông minh!
Hắn vừa lòng với biểu hiện của Hỏa Dung.
Hỏa Dung ho nhẹ, quay đầu lại nói:
- Sư huynh, ta không nghi ngờ, chỉ hỏi vậy thôi.
Thiên Tu vui mừng vỗ vai Hỏa Dung, có suy nghĩ này là tốt rồi:
- Ài, sư đệ, vi huynh đã hiểu lầm ngươi.
Giờ phút này, trên chiến trường một giây muôn vàn biến đổi.
Lâm Phàm đạp bước:
- Lát nữa đánh hai ngươi xịt phân!
Rầm!
Lâm Phàm giơ nắm tay xông về phía hai người.
Hắn muốn đấu cứng, chỉ so đấu về sức mạnh, những thứ khác đều là dư thừa.
- Tìm cái chết!
Hai người là Thánh Tử mạnh nhất, tiểu tử trước mắt chẳng những tàn nhẫn với bản thân còn thô tục không chịu nổi, nói lời tục tĩu.
Phân?
Lát nữa cho ngươi tự ăn.
Bùm!
Chiến đấu rất là kịch liệt, thực lực của hai người đúng là càng mạnh. Thần thể của Phong Thiếu Liệt nóng cháy, tuôn ra năng lượng cực kỳ kinh người.
Tốc độ của Tư Không Trác thì nhanh đến cực hạn, thế công bén nhọn, rõ ràng không đánh trúng nhưng có thể cắt nát tất cả.
- Ngươi còn có thể cuồng bao lâu?
Người Phong Thiếu Liệt bắn ra luồng sáng khủng bố đánh Lâm Phàm rớt xuống đất, thế công theo sát sau đó, binh bốp không dứt, mặt đất rung bần bật.
- Nói xem, ngươi có thể cuồng cái gì!?
Trước mắt Phong Thiếu Liệt có lửa cháy, giơ tay toàn là lửa cuồng bạo tung hoành, vỗ một chưởng, mặt đất chìm xuống.
Tư Không Trác đề nghị:
- Phong huynh, hai chúng ta liên hợp chôn vùi hắn.
Tư Không Trác dâng trào sát ý, chưa bao giờ điên cuồng muốn giết một người như vậy.
- Được!
Hai Thánh Tử mạnh nhất ra tay, ánh sáng chói lòa, uy thế kinh người, những trưởng lão Thông Thiên cảnh đỉnh của các Thánh Địa đều giật nảy mình. Nếu là họ có lẽ chỉ một chiêu đã chết trong tay những thiên kiêu thật sự này.
Hạng một trăm mấy trên bảng Thiên Kiêu rất bất phàm, mạnh cỡ này mà chỉ miễn cưỡng xếp ngoài hạng một trăm, vậy thiên kiêu một trăm hạng đầu mạnh biết bao.
Mọi người đều biết danh sách thiên kiêu thật sự chỉ có một trăm, năm trăm hạng sau đó đều là người không phục lập ra.
Rất nhanh, hai người dừng tay. Bọn họ bộc phát ra lực lượng đã đủ mạnh, đối phương mạnh tới đâu cũng nên chết rồi.
Hố sâu lớn hiện ra trước mắt mọi người.
Tro bụi bao phủ, không thấy rõ tình huống thật sự bên trong.
Có người muốn tiến lên, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, quá nguy hiểm, đứng gần lỡ bị lan trúng thì tội.
- Rốt cuộc sao rồi?
- Chắc đã chết, người bình thường sao chịu nổi uy thế cỡ đó.
- Ài, Lâm Phàm này cũng xem như nhân tài, đáng tiếc quá càn rỡ. Nếu hắn tăng tu vi lên Thông Thiên cảnh thì chưa biết lộc chết về tay ai.
Mọi người nhỏ giọng xì xầm. Chỉ với tu vi Chí Tiên cảnh mà chiến đấu đến trình độ này đã là kỳ tài ngút trời, hơn nữa hắn chết không oan, chỉ vì quá ngông nghênh, trách ai được.
Lúc này dưới hố sâu vọng lên giọng nói:
- Hơi ngứa.
Bộp!
Lâm Phàm nhấc chân bước ra từ hố sâu, thân hình cao mười thước sừng sững tại đó, tóc đen như rồng vặn vẹo, như chiến thần trong biển máu.
Người Lâm Phàm đầy vết thương, máu tuôn ồ ạt, đặc biệt lồng ngực thủng cái lỗ to xuyên thủng qua, thậm chí thấy khí quan bên trong, thấy thiên địa phía sau lưng.
- Cái gì!?
Không chỉ mọi người giật nảy mình, hai người Phong Thiếu Liệt cũng xoe tròn mắt.
Cỡ này rồi còn chưa chết?
Có cần cứng rắn đến vậy không?
Lâm Phàm lau vệt máu:
- Mới rồi các ngươi đánh sướng lắm phải không, vậy bây giờ đến lượt ta.
Hắn cảm giác lực lượng trong người càng cuồng bạo. Chiến trường viễn cổ rất lợi hại, bị thương cỡ này mà không chết, chỉ có buff mới làm được điều đó.
Bùm!
Bóng dáng hắn biến mất, mắt thường không thấy hắn ở đâu.
Phong Thiếu Liệt cực kỳ nghiêm túc, quát to, lửa quanh người cháy càng dữ dội, bộc phát ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng bắn về phía hư không.
Phong Thiếu Liệt bỗng thấy một thân hìn to lớn hiện ra trong ánh sáng nóng cháy, con ngươi gã co rút, muốn né tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá mau, lực lượng ập đến quá mạnh.
Rầm!
Người Phong Thiếu Liệt xoay tròn bảy trăm hai mươi độ rơi nhanh xuống, đập xuống mặt đất.
Lâm Phàm theo sát phía sau, co nắm đấm đánh mạnh xuống đất.
Bùm!
Mặt đất nổ tung, lực lượng cường đại bao phủ, đất nứt rạn, các khe rãnh lan tràn bốn phương tám hướng.
Lực lượng này quá mạnh, mặt đất cũng bị đánh thủng.
- A!
Phong Thiếu Liệt kêu thảm.
- Sao có thể như vậy, thực lực của ngươi sao mà . . .
Phong Thiếu Liệt chưa nói hết lời thì lại bị đánh mạnh, khuôn mặt vặn vẹo, sống mũi vỡ, mũi xẹp xuống, cục máu phun ra.
Tư Không Trác quát lớn:
- Muốn chết!
Sau lưng Tư Không Trác bắn ra lực lượng, thân hình xé rách không gian xông lên chém giết.
Phập!
Gió rít lao nhanh đến, Lâm Phàm né qua, mũi nhọn cắt trúng người Phong Thiếu Liệt, chặt đứt cánh tay của gã.
Phong Thiếu Liệt rú lên, chửi mắng:
- Tư Không Trác, đồ khốn nạn, ngươi muốn giết ai!?
Tư Không Trác ngây người, mở miệng nói:
- Phong huynh, nếu ta nói không phải cố ý thì ngươi có tin không?
Phong Thiếu Liệt chửi:
- Tin con mắt!
Vết thương chỗ đứt tay đau nhức vô cùng, gã không giống tên biến thái Lâm Phàm bị thương nặng như vậy mà không có biểu hiện gì, rất kinh dị.
Mặt Tư Không Trác sầm xuống, lại ra tay, vài gió rít chém ra.
Lâm Phàm nhíu chặt mày né tránh:
- Hưm?
Phập!
Phập!
- A!
Phong Thiếu Liệt lại rú lên, một cánh tay khác cũng bị chém đứt, nếu đầu không né nhanh e rằng đã bị chặt đầu.
Phong Thiếu Liệt tức đến mất lý trí:
- Tư Không Trác, ngươi còn lời nào muốn nói?
- Lần này là bản Thánh Tử cố ý, nhục ta thì đáng chết!
Tư Không Trác không phải loại người đơn giản, xuống tay tàn nhẫn, tuy hai người hợp sức nghiền áp Lâm Phàm nhưng trong tình huống có thể thì gã không ngại kéo Phong Thiếu Liệt vào.
Phong Thiếu Liệt tức giận mặt tím lịm:
- Ngươi . . .!
Phong Thiếu Liệt muốn đứng dậy liều mạng với đối phương nhưng bị Lâm Phàm đá ngã xuống đất, mặt mũi lõm xuống, đụng mạnh xuống đất, lỗ mũi phun ra hai vòi máu.
Mặt Tư Không Trác nghiêm túc nói:
- Lần này bản Thánh Tử thua, ngày sau lại đến xin chỉ dạy!
Tư Không Trác muốn đi, không ở lại đây nữa, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng phải nói bọn họ đã thua.
Tư Không Trác nói xong hóa thành luồng sáng biến mất tại chỗ.
Lâm Phàm buông tiếng thở dài, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra:
- Ài.
Tư Không Trác đã chạy trốn bỗng nổi giận, gã thấy nhục nhã, trào phúng trong mắt đối phương, làm gã khó thể chịu đựng.
- Giết!
Sát ý vô biên sôi trào, Tư Không Trác quay lại đánh.
Mọi người bàn tán xôn xao:
- Lợi hại, Tư Không Trác này quá âm hiểm, rõ ràng đi rồi còn lén quay về giết ngược, trò này hơi thiếu đạo đức.
- Quả nhiên, mỗi vị Thánh Tử cường đại đều siêu nham hiểm.
Mới rồi còn bảo muốn rút, nào ngờ nửa đường giết trở về, chỉ riêng hành động này đã đáng chê trách.
Bùm!
Mọi người kinh thán khoảng nửa khắc, chiến trường xảy ra biến đổi lớn.
Hữu Sắc Nhãn Tình đóng, Tư Không Trác hơi ngây người, khi phản ứng lại đã bị đè dưới đất, đầu không ngừng đập trúng mặt đất, cái tên đáng giận liên tục đánh người gã.
Tiếng la hét không ngớt.
Tư Không Trác đánh trả lại, nhưng vết thương của đối phương ngày càng nặng, máu chảy càng lúc càng nhiều mà không hiểu sao lực lượng càng lúc càng khủng bố.
Lâm Phàm xách Tư Không Trác lên đi tới cạnh Phong Thiếu Liệt, túm hai người đập vào nhau.
Bốp!
Hai người đầu cứng phun máu.
Ngẫu nhiên môi hai người va chạm nhau, làm hai người hoàn toàn điên cuồng, sợ hãi.
- Nói, còn cuồng không?
Lâm Phàm đã đẫm máu, như chiến thần leo lên từ biển máu, sự khủng bố bao trùm trái tim hai người.
- Ngươi đừng càn rỡ, cho ngươi biết ta . . .
Bốp!
Hai người không nói tiếp được, tiếp tục va chạm vào nhau, máu tung tóe.
- Gì mà Thánh Tử mạnh nhất, thần thể mạnh nhất, tính ra không đáng giá bằng con heo của tông ta. Mới rồi còn làm ra biển lửa, hại một con heo của tông ta bị cảm nắng, thật là tội đáng muôn chết.
Nghĩ đến đây Lâm Phàm ngước đầu hỏi:
- Sư đệ, cứu heo được không?
- Không cứu về được, sư huynh, nó bị cảm nắng chết rồi.
Lâm Phàm nghe vậy mặt lạnh như tiền, lòng đau nhói:
- Các ngươi đáng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận