Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 741: Xin lỗi người có cốt khí cho ta

Lâm Phàm giơ hai người lên cao rồi hét to đập xuống đất.
Rầm!
Mặt đất vỡ ra, đá vụn bay tứ tung, sau đó hình thành hố sâu. Ba bóng người không ngừng rơi xuống cho đến biến mất dưới lòng đất.
Đám người xem thấy rxo ràng, bọn họ không thể chấp nhận cảnh hai Thánh Tử mạnh nhất bị đánh tơi bời, cần điều dưỡng tâm tính mới dần nhận sự thật được.
Khiến họ không hiểu là.
- Các ngươi nói xem chuyện này là sao? Tại sao con heo kia chết mà Lâm phong chủ giận vậy?
- Ừ thì có lẽ vì con heo kia rất quan trọng?
- Không, ta cảm giác Lâm phong chủ nghĩa lớn bằng trời, nặng tình nặng nghĩa, dù là một con heo trong tông môn cũng được ghi nhớ trong lòng, cảm giác như huynh đệ nhà mình bị người hại chết, nên mới tức giận như vậy.
- Giải thích này cũng có lý.
Đám người xem suy nghĩ rõ ràng, như gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bọn họ đứng ngoài cuộc quan sát, thấy rõ tình huống cụ thể.
- Ủa? Sao vẫn chưa ra?
Mọi người rất thắc mắc, đã qua một lúc rồi mà sao người này chưa đi lên? Không lẽ bàn bạc gì ở dưới đó?
Hay đào đất quá sâu nên không cảm nhận được?
Đang lúc mọi người thắc mắc thì có bóng người đi ra từ tro bụi.
Người Lâm Phàm đẫm máu nhưng vết tương đã mất từ lâu, hai tay trái phải xách Thánh Tử mạnh nhất.
Hai người mặt mũi bầm dập, tứ chi rũ uống, không có sức chống cự.
Lâm Phàm hỏi:
- Hôm nay một con heo của tông ta bị ngươi hại chết, việc này không để yên cho ngươi. Nhưng trước đó bản phong chủ hỏi các ngươi, có cuồng không?
Phong Thiếu Liệt khó khăn hí mí mắt sưng phù, khe hở rất nhỏ nhưng bắn ra tia mắt giận dữ:
- Ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Cốp!
Hắn lắc cổ tay, đầu hai người đụng vào nhau, sưng cục to.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Có cuồng không?
Đầu Tư Không Trác đầy cục u, cú va chạm lúc trước làm tim gã tan nát, rất muốn chết, thế là lên tiếng:
- Không cuồng.
Kẻ biết điều mới là trang tuấn kiệt, không có cơ hội trở người thì đừng cố chống, nếu không đến phút cuối không biết chết như thế nào.
Đặc biệt loại Thánh Tử mạnh nhất như gã, chẳng những có khí thế tràn trề, dục vọng muốn sống cũng siêu mãnh liệt.
Tính nết của Phong Thiếu Liệt rất cương cường:
- Nhà ngươi cho rằng bắt được ta thì có thể vô pháp vô thiên? Nói cho ngươi biết, ngươi kém xa lắm!
Phong Thiếu Liệt rất không cam lòng, chỉ có gã cuồng trước mặt người khác, không thích người ta cuồng trước mặt mình.
Lâm Phàm cảm thán tặc lưỡi:
- Cứng đầu dữ. Rất tốt, bản phong chủ thích đầu cứng như ngươi.
Lâm Phàm nói xong lại cụng đầu hai người.
Binh bốp!
Hai người bị đập choáng váng, mắt tối đen.
Tư Không Trác ngây ra, sao vẫn cụng đầu gã:
- Ta không cuồng rồi mà, liên quan gì ta?
Lâm Phàm hừ mũi:
- Hắn vẫn còn cuồng, hai ngươi là một thể, tự nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Tư Không Trác nghe câu này thì xoe tròn mắt, có kiểu nói vậy sao?
Khi Lâm Phàm lại hỏi có cuồng không, Phong Thiếu Liệt vẫn không trả lời, hiển nhiên vẫn rất cuồng.
Nhưng Tư Không Trác thì không chịu nổi, chửi ầm lên:
- Đồ khốn nạn Phong Thiếu Liệt, muốn dây dưa tới bao giờ? Ngươi muốn cuồng cũng đừng kéo ta vào!
Bốp!
Tiếng va chạm vang dội như gõ chuông to, trong trẻo, âm sắc rất tốt.
- Tàn nhẫn quá.
Người xem hơi sợ, hơi giật mình. Hai Thánh Tử mạnh nhất nay thê thảm như vậy, làm người giật mình rớt tròng mắt.
Nếu không thấy tận mắt thì ai tin?
- Hừ! Chết có gì đáng sợ? Phong Thiếu Liệt này là Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện, sẽ không làm mất thân phận này. Tư Không Trác nhà ngươi là Thánh Tử của Trường Không Thánh Địa vậy mà sợ hãi xin ta, giữa ngươi và ta mãi mãi không thể đánh đồng, kém xa.
Phong Thiếu Liệt dõng dạc nói mấy lời này, bộc phát ra khí thế không sợ hãi sống chết.
Đám người xem kinh thán.
- Thánh Tử Phong Thiếu Liệt không uổng là Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện, dù không đánh lại đối phương vẫn đáng giá kính trọng.
- Ừ, có cốt khí. Tư Không Trác thì kém xa Phong Thiếu Liệt, không chút cốt khí.
Tiếng thảo luận không dứt, sau đó càng lúc càng lớn. Dù sao Thánh Tử mạnh nhất đã bị hàng phục, bọn họ bị đương sự nghe thấy.
Mặt Tư Không Trác xanh mét, bị người nói như thế hỏi coi ai chịu được?
Tư Không Trác trừng hư không, hung tợn nói:
- Đám người kia biết cái gì? Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, Phong Thiếu Liệt kiên cường thì đi chết đi!
Đám người đứng trên cao liếc nhau, không nói nữa. Trường Không Thánh Địa rất mạnh, họ không cần cãi cọ với Thánh Tử mạnh nhất làm gì, lỡ đổi hướng gió thì họ không chịu nổi hậu quả.
Lâm Phàm khen sự kiên cường của Phong Thiếu Liệt:
- Ngươi khá lắm.
Phong Thiếu Liệt mừng thầm, mặt ngoài vẫn tỏ ra ngạo khí:
- Hừ! Tài nghệ không bằng người, Phong Thiếu Liệt xin chịu, nhưng ngươi muốn ta nhận thua thì tuyệt đối không thể nào, ngươi sẽ không bao giờ khiến ta cam tâm tình nguyện!
Gã là Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện, đã nhận huấn luyện mọi mặt.
Ví dụ ở bên ngoài gặp cường giả không đánh lại, tuyệt đối đừng nhận thua quá mau, vì sẽ chết nhanh hơn nữa.
Người càng mạnh càng tích tài, nếu kiên cường, bất khuất, ngược lại khiến đối phương nổi hứng, sinh ra tò mò, có xác suất rất lớn trốn thoát một kiếp.
Một Thánh Địa khổng lồ không thể nào chỉ có đường tu hành, mà phải tiếp xúc đến các loại tình huống.
Tư Không Trác chịu thua mau như vậy chắc vì tập trung vào lực lượng, không nhận huấn luyện mọi mặt, không biết sâu cạn của vực ngoại giới, không rõ lòng người.
Gã thấy tia tán thưởng lướt qua mắt Lâm Phàm, gã đã thành công.
Phong Thiếu Liệt ném ra đòn cuối cùng:
- Giết ta đi, ta sẽ không nhận thua!
Nói xong câu đó Phong Thiếu Liệt thở hắt ra, tiếp theo đối phương sẽ nói ‘ta không giết ngươi’, chờ thốt ra câu này là hoàn toàn an toàn.
Phong Thiếu Liệt bỗng ngây người, xoe tròn mắt.
Lâm Phàm cảm thán, siết chặt nắm tay, lực lượng khủng bố ngưng tụ:
- Tốt, nếu vậy thì giết ngươi. Ngươi cứ luôn không phục làm bản phong chủ khó chịu, cốt khí là một nhẽ, nhưng cốt khí vô dụng, bản phong chủ không quen biết ngươi. Hơn nữa bản phong chủ không ngốc, thả ngươi để chuốc buồn khổ về mình sao? Bản phong chủ kính trọng người có cốt khí, bảo đảm cho ngươi chết có mặt mũi, dù sao khi ngươi còn sống là người sĩ diện, không thể để lúc chết bị hỏng.
Trán Phong Thiếu Liệt chảy mồ hôi, cái này khá với tưởng tượng của gã, không giống như điều gã đã học.
Tư Không Trác bất đắc dĩ nói:
- Ài, Phong huynh, cần gì như vậy, chỉ vì chứng minh mình có cốt khí mà phải chết. Đi thôi, Tư Không Trác phục ngươi, kính ngươi là hán tử. Lâm phong chủ, ta phục rồi, nhưng xin cho Phong huynh của ta cái chết có mặt mũi.
- Ừ, bản phong chủ giỏi nhất là cho người ta chết sĩ diện, đấm một phát sẽ không phá hỏng thân thể của hắn, lực lượng sẽ xuyên qua người, nghiền nát nội tạng, chặt đứt tần kinh, nhìn từ bên ngoài tuyệt đối không thấy ra chỗ nào không đúng.
Lâm Phàm tích súc lực lượng, lúc sắp ra tay thì Phong Thiếu Liệt bỗng lên tiếng:
- Chờ đã!
Cổ họng Phong Thiếu Liệt lên xuống, một giọt mồ hôi lăn xuống.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao vậy? Có lời trăn trối gì muốn nói à? Được rồi, bản phong chủ sẽ thay ngươi đưa về Dương Thần Điện.
Khí thế của Phong Thiếu Liệt yếu bớt, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Ta không cuồng.
Lâm Phàm nghiêng tai lắng nghe:
- Hửm? Ngươi nói gì? Ta không nghe được, có thể lớn tiếng chút không?
Phong Thiếu Liệt rất lúng túng, hơi cao giọng:
- Ta không . . .
Bốp!
Lâm Phàm không đợi Phong Thiếu Liệt nói hết lời đã túm hai người lên cụng mạnh vào nhau.
Hai tiếng hét thảm vang lên:
- A!
Đầu Tư Không Trác lại thêm cục u:
- Lâm phong chủ, chuyện này liên quan gì ta? Hắn nói không cuồng mà sao cũng lôi ta vào?
Lâm Phàm túm Phong Thiếu Liệt, khinh thường nói:
- Nhà ngươi rất đáng giận, Thánh Tử mạnh nhất cái khỉ gì, không bằng heo chó. Loại như ngươi có thể làm người có cốt khí được sao? Quỳ xuống, xin lỗi người có cốt khí ngay cho ta!
Phong Thiếu Liệt đau đến rơi nước mắt, tất cả đều là gạt người, Dương Thần Điện hại đời gã rồi.
Người xem kịch ngẩn ngơ, không ngờ Thánh Tử mạnh nhất có cốt khí hóa ra là giả vờ.
- Mù mắt rồi, quả nhiên giống hệt nhau. Thánh Dương Thần Thể cái quái gì, không bằng đệ tử của giáo ta.
- Ài, chán, chán chết. Loại người này mà là Thánh Tử mạnh nhất? Ta nói thật, cho ta Thánh Dương Thần Thể thì ta có cốt khí hơn hắn, các ngươi tin không?
- Ừ, nói đúng, nếu để lão phu lên thì lão phu cũng làm được.
Trải qua trận chiến này e rằng danh tiếng của Phong Thiếu Liệt không thơm tho gì.
Lâm Phàm tức giận nghiêm túc nói:
- Xin lỗi người có cốt khí cho ta, nói với người ta là ngươi không nên giả mạo người có cốt khí!
Phong Thiếu Liệt hoang mang:
- Người có cốt khí?
Biết đi đâu tìm loại người này? Rõ ràng muốn hành chết gã.
Lâm Phàm đứng yên, không kiềm được chộp đầu Tư Không Trác, định để hai người va chạm nữa.
Tư Không Trác phục sự ngu xuẩn của Phong Thiếu Liệt rồi, tức giận quát:
- Phong Thiếu Liệt, đồ ngu như heo! Người có cốt khí như Lâm phong chủ mà ngươi không thấy, bị mù mắt rồi phải không? Còn do dự cái gì? Mau lên!
Tư Không Trác rống mấy lời này bằng giọng lớn nhất.
Quả nhiên phát ra hét xong được đối phương thả xuống, còn sờ đầu gã, ánh mắt khen ngơi.
Phong Thiếu Liệt ngạc nhiên, tiện dữ vậy?
Nhưng khi gã nhìn cú đấm chết chóc sắp đến gần thì quỳ xuống.
- Xin lỗi, ta không nên giả mạo người có cốt khí, ta tồi tệ, ta vô sỉ, ta thật sự không muốn chết, đừng giết ta!
Phong Thiếu Liệt mếu.
Ai muốn chết?
Đặc biệt là tu vi như gã càng không muốn chết? Đều có dục vọng muốn sống mãnh liệt.
Lâm Phàm túm hai người lên, không nói nhiều, hắn bay lên trời rồi ném họ vào tông môn. Chuyện sau đó rất đơn giản.
Thu hút nhân tài, hai Thánh Tử mạnh nhất, có được thần thể, rất tuyệt, xem như tăng lên mặt mũi.
Người xem ngẩn ngơ, lần đầu tiên bọn họ thấy cảnh như vậy.
Chẳng những hai Thánh Tử không có cốt khí, bạo quân Lâm phong chủ cũng không chút tự mình hiểu lấy.
Danh hào bạo quân là họ tự đặt, có điều ‘mặt dày vô sỉ’ càng xứng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận