Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 742: Người bây giờ đều dữ dội vậy sao

Thiên Tu thắc mắc, không cảm giác mình nhìn nhầm:
- Đồ nhi, lúc nãy vi sư thấy đồ nhi bị thương rất nặng mà sao bây giờ đã khỏe rồi?
Khi đó tình huống của đồ nhi thật sự rất tệ, sao mới chớp mắt đã khỏe khoắn rồi?
Lâm Phàm đổi đề tài:
- Lão sư chú ý hơi lệch, chúng ta nên thảo luận thành công dẫn tiến hai Thánh Tử mạnh nhất tạm dùng được cho tông môn, nên sắp xếp họ thế nào.
Rối rắm việc này không có gì hay, dù sao hắn khỏe mạnh, giải thích hơi phức tạp.
Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện, Thánh Tử mạnh nhất Trường Không Thánh Địa thành công bị hàng phục, đây là mất mát lớn cho hai thế lực lớn, chắc chắn sẽ có trùm lớn thật sự tìm đến.
- Lâm huynh, việc này thì ta có lời muốn nói.
Vết thương của Tần Phong đã khá hơn nhiều, gã hết hồn nhìn trận chiến đấu kia, cảm giác quá mạnh.
Lần trước gặp Lâm huynh có tu vi gì?
Giờ gặp lại đã đột phá đến Chí Tiên cảnh, tốc độ tu luyện quá mau.
Thực lực và thiên phú của Tần Phong không quá tốt, nhưng thế lực và địa vị chỗ của gã đủ sức vượt qua vô số người.
Nên cái gọi là sứ giả hòa bình có thể sống đến bây giờ chẳng qua nhờ vào thế lực sau lưng.
Lâm Phàm cười nói:
- Mời Tần huynh nói.
Sứ giả hòa bình, Hải Quân Chính.
Tần Phong đã thành công lọt vào phạm vi khảo sát của Lâm Phàm.
Hắn muốn xem cuối cùng gã có thể làm đươc đến mức nào.
- Lâm huynh, hai người này là Thánh Tử mạnh nhất của Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa, có được thần thể, tiềm lực vô cùng. Chắc chắn hai thế lực lớn sẽ không bỏ qua, nếu giữ lại sẽ mang đến rắc rối cho Viêm Hoa tông. Hay là nể mặt Tần Phong này, để ta giỉa quyết chuyện này, bảo đảm Dương Thần Điện và Trường Không Thánh Địa sẽ không đến sinh sự với quý tông nữa.
Tần Phong thiện ý nhắc nhở, cũng bảo đảm sẽ giải quyết chuyện này. Gã đứng ra thay Lâm Phàm, muốn đối phương nể mặt nhưng ngược lại bị đánh một trận, dù vậy gã không để bụng. Tần Phong thông cảm hai Thánh Tử mạnh nhất, người trẻ tuổi tầm mắt không cao, không nhìn thấu.
Lâm Phàm nghe câu này thì sửng sốt, hắn sợ nhất là người ta nói xin nể mặt ta, lời này làm người ta rất khó xử.
Lâm Phàm đặt tay lên vai Tần Phong, dời đề tài:
- À, Tần huynh có áo choàng đẹp đấy, giống hệt suy nghĩ trong lòng ta. Khi thành lập tổ chức Hải Quân có gặp vấn đề gì không? Có ý kiến gì về phát triển sau này không? Nếu không có thì ta có thể trò chuyện vài điều với Tần huynh.
Nhắc tới tổ chức Hải Quân là Tần Phong hưng phấn, mặc cho Lâm Phàm kéo mình đi xa.
Tần Phong bị đánh lạc hướng, bắt đầu bàn bạc việc lớn:
- Lâm huynh nói trúng ngay ý ta, đúng là có một số điều không nghĩ thông, xin Lâm huynh chỉ điểm cho.
- A?
Tư Không Trác và Phong Thiếu Liệt ngây ra, vốn tưởng đối phương năn nỉ gì họ, nào dè chớp mắt đã gác sang bên, bàn bạc việc khác.
Chuyện quái quỷ gì thế này? Dù thay đổi cũng đừng mau vậy chứ.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, ra hiệu cho lão sư hành động, dù sao việc quen tay, ai làm đều được.
- Tần huynh, phụ thân của huynh tên gì?
Tần Phong ngạc nhiên, Lâm huynh hỏi đề tài nhảy hơi xa, nhưng gã không thắc mắc nhiều, đpá:
- Tần Dật Thiên.
Lâm Phàm thầm nhớ, cười tươi trò chuyện với Tần Phong, phân loại Hải Quân.
Không đùa, câu chuyện Lăng Đầu Vương còn ký ức mới mẻ, hắn nói làm Tần Phong sửng sốt, có thu hoạch lớn.
Đám người đứng xem đã đi từ lâu, âm thầm rút từ sau khi Thánh Tử mạnh nhất thua. Bọn họ nhớ kỹ bí quyết xem náo nhiệt, ở lại quá lâu coi chừng rước họa vào thân, cho nên viẹc vừa xong nên đi.
Họ nói chuyện mãi khi trời sụp tối.
Đầu óc của Tần Phong trướng nở, lượng tri thức quá nhiều, cần tiêu hóa từ từ.
Lâm Phàm định giữ lại, nhưng Tần Phong muốn đi thì để người ta đi, hắn không níu kéo.
Khi sắp đi, Tần Phong nghiêm túc nói:
- Lâm huynh, đa tạ, chỉ điểm của huynh làm suy nghĩ của ta linh hoạt hơn, ta hiểu sau này nên đi như thế nào rồi.
Lâm Phàm phẩy tay:
- Ừ, hiểu được thì tốt, tạm biết.
Hắn cảm giác Tần Phong sẽ thành công, dễ dàng còn hơn Huyết Luyện Tôn Giả. Dù sao thế lực sau lưng gã hơi mạnh, còn có phụ thân lợi hại, người ta không sánh bằng.
Phong Thiếu Liệt và Tư Không Trác thề, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, ngọn lửa không cam lòng sắp tuôn trào.
Khi đến nhà vệ sinh, nhìn trưởng lão, bọn họ không nói nên lời, chỉ biết vùi đầu làm việc, cố gắng lau nhà vệ sinh.
Trong mật thất.
- Lợi hại, Dương Thần Điện và Trường Không Thánh Địa chắc chắn có nhiều cường giả, bọn họ đến xử ta, tuy có thể làm thịt họ nhưng thắng như vậy không vinh quang, dựa vào vận rủi cuồn cuộn khiến người khó chịu, bọn họ không mạnh đến mức làm ta không có hy vọng.
Lâm Phàm động ý niệm, tờ giấy vàng đạo hiện ra, hắn suy tư giây lát, đặt tiêu đề.
[Kinh! Sứ giả hòa bình Tần Phong bối cảnh thâm sâu nhưng đáng thương bị độc thủ, vì đối phương chỉ nói một câu . . .]
- Ừ, tiêu đề này được, coi như có sức hấp dẫn. Đáng tiếc chỉ có một trang báo, nếu có thêm mấy tờ thì có thể thêm vài câu chuyện . . .
Lâm Phàm biết rõ điểm quan trọng của việc biên soạn nội dung, thường bắt đầu một tấm hình, nội dung toàn xạo, không quan tâm người ta có tin hay không, xem sướng là được.
Hắn động ý niệm, nội dung hiện ra trên tờ giấy vàng rực, xem kỹ, sửa chỗ không tốt rồi truyền tống đến Tri Tri Điểu, ngồi chờ ngày mai bùng nổ sự kiện lớn.
Chỗ Tri Tri Điểu ở vùng đất chưa biết.
- A, người này thật lợi hại, trang báo nhỏ mà hấp dẫn nhiều người chú ý, có tài khởi tử hồi sung.
Nội dung trên Tri Tri Điểu do đạo ngưng tụ, có thể tụ tập tin tức của tất cả vực ngoại giới, nếu đọc kỹ thì sẽ được lưu giữ lại.
Người xét duyệt phát hiện người phụ trách trang báo nhỏ này lại đăng nội dung mới, vội xem xét, khuôn mặt bình tĩnh bỗng biến sắc:
- Lợi hại, tiêu đề như vậy khiến người muốn nhấn vào xem, làm sao nghĩ ra được hay vậy.
Người phụ trách nhấn mở nội dung.
Nội dung đoạn đầu bình thường, không có nhiều sóng gió, nếu không có tiêu đề thì người ta tuyệt đối không xem. Vì tiêu đề nên người phụ trách rất muốn biết đang viết về cái gì, sao tới bây giờ vẫn chưa viết rõ ra.
Đọc đến dòng cuối y mới hiểu.
Người xét duyệt của Tri Tri Điểu kinh thán, trực tiếp duyệt bài:
- Phù, người này qua lợi hại, năng lực soạn rất mạnh, có thể gọi là đại sư.
Người xét duyệt rất muốn chờ xem người soạn mới nhận này có bản lĩnh gì, mỏi mắt mong chờ.
Thật ra với quyền lợi của y không có quyền quản lý nhận hay loại câu chuyện đã được soạn, vì do đạo phụ trách, soạn viết cái gì đều được duyệt, y chỉ phụ trách xem.
Lâm Phàm giải quyết xong mấy chuyện này thì trực tiếp bế quan tu luyện, chờ chấm dứt tất cả sự việc là lúc hắn bận rộn.
Lâm Phàm lấy giấy và bút ra, bắt đầu sáng tạo công pháp.
Đã rút được hướng dẫn sáng tạo công pháp tiên giai, phải nhanh chóng sáng tạo ra công pháp.
Mãi đến khi trời sáng, Lâm Phàm sáng tạo một đêm, hắn tuyệt vọng.
Khó đến sợ.
Hắn dã quên mình chết bao nhiêu lần, thật r hắn không để bụng lắm.
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, hít sâu không khí, tinh thần nâng cao.
Tri Tri Điểu màu lam trong suốt bay tới, một tờ giấy lam từ trên cao rơi xuống.
Ở đâu vĩnh viễn đều có thứ tương tự.
Loại này giống báo chí nhưng cao cấp hơn, tiêu phí thời gian có thể biết chuyện đã xảy ra ở vực ngoại giới.
Nhưng giờ Lâm Phàm đã hiểu, nội dung trên này đôi khi viết bậy bạ, không thể tin trăm phần trăm.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, có nhiều nội dung hấp dẫn hắn chú ý.
[Ma nữ diệt vong mấy tông môn thì ra tên Liễu Nhược Trần.]
Lâm Phàm nheo mắt, cái tên này đã phủ bụi, câu chuyện bắt đầu từ thật lâu trước kia, không ngờ ả còn sống, làm hắn rất bất ngờ.
Màn ra oai duy nhất hắn không thực hiện cũng vì Liễu Nhược Trần, nói trong vòng mấy tháng sẽ giẫm chết nàng trên bậc thang Thánh Đường tông, nhưng vì xảy ra đủ chuyện làm hắn không có cơ hội này.
Rồi đối phương rời khỏi Thánh Đường tông, chẳng biết đi về đâu.
Không ngờ bây giờ đi ra làm mưa làm gió.
- Không chết thì tốt, có thể bù lại màn ra oai này. Nhưng Thánh Đường tông đi đâu? Nếu không tìm thấy Thánh Đường tông thì không trọn vẹn.
Nhức đầu quá.
Một số nội dung rất thú vị, nếu hắn không đoán sai thì là nàng kia.
[Thần Nữ Thiên Dụ của Bà Sa Tinh thì ra là Tu Di Tiên Thể, bốn phía đến thăm, tình hình rung động.]
Tên giống nhau, nhưng không biết có phải là Thiên Dụ Quân Chủ của Thánh Đường tông không.
Lâm Phàm cảm giác những người từng gặp trước kia đều cất cánh, điều này không khoa học.
Hắn đọc tiếp, càng xem càng uất nghẹn.
[Hắc Đế Chân Nguyệt cùng đồ nhi chém giết Thánh Tử của Đao giới, bị chủ Dao giới ra lệnh truy sát, gan cọp kinh người.]
- Mợ ơi, người bây giờ đều dữ dội vậy sao?
Lâm Phàm suy tư, nếu những người kia giống như hắn nghĩ, vậy người ra từ Nguyên Tổ vực quá lợi hại, người sau dữ dội hơn người trước.
Nhìn lại tông chủ tông môn và các trưởng lão, Lâm Phàm nghi ngờ nếu thật sự dữ dội như vậy sao đám người này không bay lên cùng?
Không nghĩ ra.
Chính Thiên vực, trên một ngọn núi giăng mây mù.
Một nam nhân trung niên hơi thở bình ổn giơ tay ngoắc tờ giấy Tri Tri Điểu bay tới, nhìn thoáng qua, mãi đến tờ cuối thì ngạc nhiên.
- A! Sứ giả hòa bình Tần Phong đáng thương bị độc thủ? Hừ, nghiệt tử này không lo làm việc đàng hoàng, chuyên làm mấy chuyện linh tinh, xứng đáng chịu tội.
Nam nhân trung niên là phụ thân của Tần Phong, Tần Dật Thiên. Y đã không ôm hy vọng gì với nhi tử, hết thuốc chữa, suốt ngày làm mấy chuyện khiến người nhạo báng.
Bảo vệ hòa bình?
Tất cả đều thành lập trên thực lực, gã có bản lĩnh gì? Nếu không dựa vào uy nghiêm của y, gã thật sự tin mình có thể đi ngang trong Chính Thiên vực sao?
Nhưng khi đọc nội dung, biểu tình bình tĩnh của Tần Dật Thiên dần thay đổi, sau đó vừa kinh vừa giận:
- Khốn kiếp!
Nội dung viết:
[Dù phụ thân của ngươi, Tần Dật Thiên có đến thì Dương Thần Điện của ta và Trường Không Thánh Địa cũng sẽ đánh cho hắn quỳ xuống đất van xin, kêu phụ gọi mẫu. Chỉ bằng vào ngươi? Về nhà chơi bùn với phụ thân của ngươi đi.]
Tần Dật Thiên tức điên:
- Láo quá!
Nhưng ngay sau đó Tần Dật Thiên tỉnh táo lại, cảm giác có vấn đề, dù vậy gã không nghĩ nhiều.
Tri Tri Điểu đã đăng lên, nếu người ta biết Tần Dật Thiên đọc nội dung này mà vẫn thờ ơ như đang nói y sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận