Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 743: Lý do rất đơn giản, vì ta rất mạnh

Thánh Tử mạnh nhất của hai thế lực bị người trấn áp dẫn đến chấn động trên Tri Tri Điểu.
Nếu là Thánh Tử bình thường sẽ không gây chấn động bao lớn, nhưng Phong Thiếu Liệt và Tư Không Trác đều là người có thần thể.
Người có thần thể đều có thiên phú phi phàm, nếu lớn lên đều sẽ trở thành cự phách một phương.
- Sao có thể như vậy?
Dương Thần Điện điện chủ đã mất hết vốn liếng, sắp đi ăn mày.
Khi biết tin, điện chủ hóa đá, trái tim nổ tung.
Phong Thiếu Liệt là Thánh Tử mạnh nhất càng là thiên tài trong thiên tài được Dương Thần Điện tuyên truyền rầm rộ, có Thánh Dương Thần Thể, đây là thần thể năm trăm năm qua Dương Thần Điện mới được một người.
Nhưng bây giờ bị người hạ gục, hơn nữa còn cùng thể Thần Phong của Trường Không Thánh Địa ra tay.
Đây không phải vấn đề bị thua mà là mất hết mặt mũi, mất sạch.
- Lăn ra đây cho ta.
Bên ngoài truyền vào tiếng rống như sấm sét, làm Dương Thần Điện rung mạnh.
Điện chủ vừa kinh vừa giận quát:
- Ai càn rỡ vậy hả!?
Kinh vì đối phương rống một tiếng có thể chấn động căn cơ của Dương Thần Điện, giận vì người ta quá ngông nghênh, chữ lăn khiến người tức điên.
- Bổn tọa muốn xem là kẻ nào dám láo lếu trong Dương Thần Điện!
Trong phút chốc điện chủ hóa thành luồng sáng bắn ra ngoài đại điện. Dám can đảm đến quậy Dương Thần Điện, hoặc là đồ ngốc hoặc có chút năng lực.
Ở trong địa bàn của điện chủ, dù đối phương có tài bằng trời cũng phải quỳ xin lỗi.
Bùm!
Điện chủ xông ra ngoài, mới định quát mắng đối phương, nào ngờ người ta không nói một tiếng đã tấn công.
Trong khoảnh khắc, lực lượng không thể so sánh thổi quét, thiên địa chấn động.
Tiếng gào xé trời.
Điện chủ quỳ ngoài đại điện, đã hóa đá, người phản chiếu trong con ngươi đang chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ lơ lửng trên không trung, người tỏa ánh sáng chói mù mắt.
Mới đụng độ đã bị đối phương đè bẹp dưới đất, không có chút đường chống cự.
Cách biệt thực lực rất kinh người, điện chủ tự hiểu.
- Ngươi là ai? Tại sao tấn công ta?
Không phải điện chủ không muốn đứng dậy mà bị uy thế kinh khủng đè người, không cách nào nhúc nhích.
Dương Thần Điện rất mạnh, tính hết vực ngoại giới thì Dương Thần Điện xếp hạng khá cao.
Điện chủ đâu ngờ bị người một chiêu hàng phục, bây giờ quỳ dưới đất, thật không cam lòng.
Các đệ tử xung quanh sợ hãi nhìn, cảnh tượng khiến người rất khủng hoảng, không dám tin, điện chủ vô địch trong lòng họ bị người nghiền áp, không có sức chống cự.
Tần Dật Thiên quát tháo, lắc cổ tay ném tờ giấy màu lam trong suốt qua:
- Đồ khốn kiếp nhà ngươi không tự biết sao còn hỏi? Mở to mắt chó ra xem đây là cái gì?
Điện chủ rủa thầm trong lòng, mình không quen đối phương thì biết cái quái gì? Chúng ta không oán không thù, rốt cuộc muốn làm gì?
Khi đọc nội dung, điện chủ xoe tròn mắt:
- Ta nói câu này bao giờ?
Điện chủ dám thề với trời thật sự chưa từng nói câu đó, đây là vu oan!
Giọng Tần Dật Thiên lạnh nhạt nói:
- Có nói hay không cũng chẳng quan trọng.
Điện chủ hết hồn ngước đầu lên, không biết đối phương muốn sao.
- Chuyện này đã lên Tri Tri Điểu, ảnh ưởng rất lớn tới danh dự của ta. Nếu để mặc thì người ta sẽ nói sao? Bọn họ sẽ nói Tần Dật Thiên này không dám tới kiếm chuyện với các ngươi. Đương nhiên ta biết trong chuyện này có vấn đề, nhưng không còn cách nào, có người cố ý hại các ngươi. Cho nên, các ngươi muốn sống rất đơn giản, lên Tri Tri Điểu xin lỗi cho ta.
Tần Dật Thiên không ngốc, nhưng cũng hết cách, y không muốn tìm bàn tay đen sau màn, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt.
Tuy Tần Dật Thiên rất mạnh nhưng càng chú ý danh dự, nếu là cường giả khác có lẽ sẽ không để bụng, y thì không được, bắt đối phương phải cho một lời giải thích.
- Ngươi đã nói có người cố ý hại Dương Thần Điện, chúng ta vốn không làm!
Điện chủ rất muốn chết, sao có thể vô lý đến vậy, dù là mình cũng không làm chuyện quá quắt như vậy.
Tần Dật Thiên lạnh nhạt nói:
- Mấy chuyện đó không liên quan đến ta. Dương Thần Điện các ngươi phải thanh minh trên Tri Tri Điểu, phải nói là hiểu lầm, nói Dương Thần Điện các ngươi không dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy. Thế thôi.
Dù mặt điện chủ đen như mực thì Tần Dật Thiên không thèm để bụng.
- Đừng cảm giác các ngươi chịu uất ức, ta đã cho cơ hội rồi, nếu theo tính nết của ta hồi còn trẻ thì Dương Thần Điện các ngươi không cần thiết tồn tại.
Tần Dật Thiên nói rất bá đạo, ánh mắt bễ nghễ thiên địa, không thèm để ai vào mắt.
Điện chủ hít thở dồn dập. Đây là tai bay vạ gió, tự dưng ập đến.
Các đệ tử xung quanh mắt đỏ hoe, sao có thể quá đáng đến vậy?
- Tại sao? Ngươi khinh người quá đáng, chỉ vì lý do này thôi sao?
Điện chủ chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy. Trước khi vực ngoại giới dung hợp, Dương Thần Điện một mình thống trị một giới, còn bây giờ, điện chủ tức điên, người này tới cửa đánh mặt mà chẳng cần lý do.
Tần Dật Thiên nói:
- Lý do? Vậy được, cho các ngươi một lý do. Vì các ngươi quá yếu, Tần Dật Thiên này mạnh hơn các ngươi, lý do này đủ chưa?
- A?
Điện chủ ngước đầu lên, lý do của đối phương quá mức bá đạo, không tìm ra chỗ phản bác lại.
Cuối cùng điện chủ đành nhận:
- Ta đã hiểu.
Còn làm sao bây giờ? Thực lực của đối phương sâu không lường được, điện chủ không đánh lại nổi.
- Ừm, ta hy vọng ngày mai sẽ thấy trên Tri Tri Điểu, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Trường Không Thánh Địa cũng dám tham dự, cũng phải giải thích!
Tần Dật Thiên nói xong ẩn vào hư không, biến mất bên trên Dương Thần Điện.
Khí thế đè nặng trên người điện chủ tan biến, lão đứng dậy, biểu tình tức giận nhìn phía xa.
- Đáng giận, thật sự rất đáng giận!
Điện chủ không thể nào quên thù này, nhưng bụng dạ của lão cẩn thận, thầm thắc mắc, sau đó nghĩ đến một khả năng.
Đó là Tần Dật Thiên đến vì Viêm Hoa tông.
Dù sao việc này còn liên lụy Trường Không Thánh Địa.
Cường giả mạnh như vậy làm gì có ai dám nhục? Nội dung trên Tri Tri Điểu rất có thể chỉ là tìm đại lý do, nếu không thì tại sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Bởi vậy đôi khi suy nghĩ quá nhiều vì ôm lòng kính sợ và sợ hãi với thứ chưa biết.
Viêm Hoa tông.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh nói xem bọn họ còn đến nữa không?
Cảnh tượng sư huynh đối chiến với người đã sớm bị bàn tay thần của Lữ Khải Minh ghi vào sổ nhỏ, cuốn sổ đó là mạng sống của gã, sau này nó sẽ truyền đến ngàn sau.
- Chắc không đến, dù tới thì kết quả cuối cùng đều giống nhau.
Lâm Phàm bắt giữ hai Thánh Tử đã đủ hù chết người, xem như đánh ra uy danh vang dội.
Bây giờ Lâm Phàm đang suy nghĩ phụ thân của Tần Phong có giỏi không? Nếu Tần Dật Thiên không thể làm gì thì khiến người tiếc nuối.
Hôm nay là ngày xui xẻo của Dương Thần Điện và Trường Không Thánh Địa, hai Thánh Địa chỉ muốn chết cho rồi.
Chỗ nhà vệ sinh.
Phong Thiếu Liệt và Tư Không Trác đang chờ người của Thánh Địa đến cứu mình.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tuần tra, đi tới đây thấy bộ dạng củah hai Thánh Tử mạnh nhất thì cười hả hê hỏi:
- Hai ngươi lo làm việc, đừng suy nghĩ vớ vẩn, muốn chạy ra khỏi đây chỉ có đường chờ tới thời gian. À, hai ngươi thề bao lâu?
Ghê gớm lắm rồi sao? Vẫn rơi vào tay lão nhận dạy dỗ thôi.
Hai người Phong Thiếu Liệt ngây ra hỏi:
- Cái gì thề bao lâu?
Lão tổ Thánh Tiên giáo bật cười nói:
- Thì ra là kiểu chung thân, lợi hại.
Cuộc đời hai người này lụi tàn rồi, không có kỳ vọng gì, đã đông lạnh.
Lâm Phàm ở yên trong tông môn, không đi đâu.
Tri Tri Điểu kỳ mới đã ra, nội dung khiến Lâm Phàm bật cười.
Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa đăng nội dung hối cải trên Tri Tri Điểu, tỏ vẻ cho họ mười lá gan cũng không dám nói lời như thế.
Xem tin tức này, Lâm Phàm mỉm cười:
- Xem ra phụ thân của Tần Phong đúng là rất mạnh.
Có lẽ ở trước thực lực tuyệt đối thì dù đối phương đầu cứng như đá cũng phải chịu thua.
Những người Thánh Địa lúc trước xem trò hay đều xem nội dung trên Tri Tri Điểu, tập thể ngây ra.
Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa chưa ra tay đã bị người tới cửa dọn dẹp, còn phải tự đăng lời xin lỗi lên Tri Tri Điểu.
Bọn họ biết muốn đăng nội dung trên Tri Tri Điểu phải trả giá tài phú cực kỳ kinh người.
Tri Tri Điểu bí ẩn kia rất hố, đắt cắt cổ.
Lúc này Hỏa Dung trưởng lão đến Vô Địch phong, nhìn vẻ mặt là biết có chuyện.
Lâm Phàm hỏi:
- Hỏa Dung trưởng lão sao có rảnh tới chỗ của ta?
Hỏa Dung nhìn Lâm Phàm, lão đã phục tiểu tử này, hắn làm rất nhiều chuyện, mấy ngày gần đây từng việc nối tiếp nhau, toàn là chuyện lớn.
Bây giờ còn có một việc quan trọng cần hoàn thành, đã kéo dài rất lâu rồi. Lão lo quản lý các việc lớn nhỏ của Viêm Hoa tông, chuyện này không thể gác lại lâu hơn nữa.
Hỏa Dung nói:
- Ta tìm ngươi vì muốn cùng nhau thương lượng một việc.
Lâm Phàm hỏi:
- Có chuyện gì?
Hỏa Dung nói với giọng hỏi:
- Ngươi cũng thấy những con dân tông môn rồi, từ sau khi vực ngoại giới dung hợp, các thành trì để trống, tuy đã xếp người vào ở thành trì quanh tông môn, nhưng đông người mà chỗ ở thì nhỏ, rất chật chội. Ta thấy tình huống bây giờ cũng tạm ổn, nên dàn xếp con dân, ngươi thấy sao?
Tiểu tử này bây giờ lên trời, dù là lão có việc cũng phải hỏi ý.
Nói theo lời của Cát Luyện là tiểu tử này là hy vọng của toàn tông chúng ta.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Cái này hơi phức tạp. Được rồi, dù sao là Hỏa Dung trưởng lão nêu ý kiến, vậy làm theo ý của trưởng lão, nhưng chắc không cần ta làm gì? Các sư đệ có thể giải quyết mấy thứ này.
Hỏa Dung nhìn Lâm Phàm, giải quyết khỉ mốc. Có thành trì tuy an toàn, nhưng quỷ biết bên trong một số thành trì tồn tại cái gì.
Đệ tử bình thường sao ứng đối được? Không nói đùa chứ nguyên tông môn chỉ có tiểu tử này và sư huynh là ứng đối được.
Khoan!
Hỏa Dung chợt phản ứng lại.
- Ngươi nói có lý, những nhân tài bị dẫn tiến vào có thể làm chuyện này!
Hỏa Dung muốn cốc đầu mình, cái đầu gì mít đặc, chuyện dễ vậy mà không nghĩ ra.
Những nhân tài bị dẫn tiến đều có thực lực không yếu, đặc biệt hai Thánh Tử mạnh nhất, họ không đơn giản, hoàn toàn có thể lợi dụng.
Lão đúng là óc heo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận