Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 744: Ngươi xem bọn họ giết sung sướng biết bao

Vực ngoại giới dung hợp, có nhiều thành trì biến mất.
Đây là mất mát lớn cho Viêm Hoa tông, đừng nói tông chủ, dù là Lâm Phàm cũng tiếc đứt ruột.
Mấy cái này đều là tài phú.
Nhưng vực ngoại giới dung hợp, ai dám ở lại.
Hôm nay phía cuối trời có biến đổi.
Lâm Phàm đang giao lưu tâm đắc với lão sư, đương nhiên không tính là tâm đắc gì, chỉ đang nói về tin trên Tri Tri Điểu.
Nếu Thiên Dụ thật sự là Thiên Dụ Quân Chủ của Thánh Đường tông thì nói lên mụ đàn bàn này đã lên trời, có cơ duyên lớn.
Tu Di Tiên Thể, nghe tên đã thấy hơi bá đạo.
Nhớ cặp dưa hấu nảy của đối phương là hắn cảm thán vô vàn, quả nhiên người ngực bự có phúc.
Đây là định lý ngàn xưa không thay đổi.
Lâm Phàm ngước đầu lên:
- Lão sư, có người tới.
Hai chùm sáng từ hư không phía xa bắn tới, tốc độ rất nhanh, hiển nhiên không phải cường giả bình thường.
Thiên Tu bình tĩnh nói:
- Đồ nhi cứ bình tĩnh, dù ai đến, chẳng lẽ sư đồ ta sợ sao?
Dù không đánh lại đối phương cũng không thể mất mặt.
Lâm Phàm đứng lên:
- Đúng vậy! Lão sư đừng nói gì hết, hai sư đồ chúng ta đi gặp đối phương, xem bọn họ muốn làm gì!
Hắn đã sốt ruột, rất muốn biết ai cứng đầu như vậy, còn dám tới Viêm Hoa tông, ghê gớm.
Các đệ tử tông môn ngẩng đầu lên, khí thế từ xa truyền đến hơi không tầm thường, rất mạnh. Nhưng trong tình huống hiện giờ thì ai đến?
Có mắt đều thấy Lâm sư huynh của chúng ta lợi hại cỡ nào, vẫn có người tới tìm chết sao?
Bùm!
Bùm!
Hai bóng người xuất hiện.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi tạm dừng làm nổ không khí.
Thiên Tu ngước đầu lên, rất là cứng rắn hỏi lai lịch của đối phương:
- Các ngươi là ai? Đến Viêm Hoa tông có chuyện gì?
Không đợi đối phương đáp lời, Lâm Phàm hét to:
- Hai ngươi không nghe lão sư của ta hỏi chuyện sao? Các ngươi là ai? Mau khai thật ra!
Người đến là điện chủ của Dương Thần Điện, Thánh Chủ của Trường Không Thánh Địa.
Bọn họ đến đây không phải kiếm chuyện với Viêm Hoa tông mà tới để nói chuyện một bữa.
Tần Dật Thiên mạnh đến tột độ đã dạy cho họ cách làm người, thậm chí trả giá rất đắt, xin lỗi trên Tri Tri Điểu khiến họ đau đứt ruột.
Khi nghe câu đó, hai người mặt biến sắc.
Rất muốn gầm rống răn dạy, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.
Không nói cái khác, chẳng cần biết quan hệ giữa Tần Dật Thiên và Viêm Hoa tông là gì, bọn họ đều không muốn có quan hệ xấu với đối phương, chuyện trước kia bỏ qua, coi như mình thua.
Bọn họ đến đây là muốn xin chuộc người với đối phương.
Thánh Tử mạnh nhất nằm trong tay người ta, nếu không chuộc người về thì bọn họ không chấp nhận được.
Mất mát quá thảm, không chịu nổi.
- Bổn tọa là điện chủ của Dương Thần Điện.
Điện chủ tóc dài xõa vai, khuôn mặt cương nghị, nhưng nửa bên trái hơi sưng, không hợp với nửa bên phải mặt.
Đó là vì bị Tần Dật Thiên đánh.
- Ta là Thánh Chủ của Trường Không Thánh Địa, Trần Chước.
Trần Chước bị người kia dạy dỗ không nhẹ, lúc đối phương mới đến Trường Không Thánh Địa thì y còn rất cứng rắn, đấu cứng với người ta. Nhưng với thực lực của Trần Chước làm sao đánh lại đối phương, bị đè dưới đất thoi thóp.
Thực lực của đối phương tổn thương tâm hồn Trần Chước sâu vô cùng, giờ nhớ lại còn thấy sợ.
- À, thì ra là các ngươi.
Lâm Phàm đang suy nghĩ tại sao bọn họ còn dám đến? Phụ thân của Tần Phong đã ra tay dạy đối phương thay hắn rồi mà?
Nhưng nhìn bộ dạng của đối phương hình như không phải đến kiếm chuyện, nếu không thì đã chẳng nói chuyện nhỏ nhẹ với Lâm Phàm như vậy.
Hai người không thích nghe câu này, cái gì gọi là thì ra là các ngươi? Tiểu tử này láo quá.
Lúc nãy bọn họ không nhận ra tiểu tử này là ai, nhưng xem tu vi của đối phương là Chí Tiên cảnh đỉnh thì biết ngay.
Là tiểu tử này hàng phục Thánh Tử mạnh nhất của họ.
Điện chủ kiềm nén tức giận, mở miệng hỏi:
- Ngươi là Lâm Phàm, Lâm phong chủ?
Thực lực của điện chủ mạnh hơn tiểu tử này rất nhiều, một đầu ngón tay có thể nghiền chết hắn, nhưng y kiêng kị Tần Dật Thiên.
Lâm Phàm không hề sợ hãi, dù tu vi của đối phương cao cũng không ngán:
- Ừ, là bản phong chủ, các ngươi đến tông của bản phong chủ làm gì? Nếu muốn báo thù thì bản phong chủ sẵn lòng chiều ý.
Đối với điện chủ và Trần Chước, nếu không phải e ngại Tần Dật Thiên thì họ đã không kiềm được ra tay.
Còn hỏi họ đến làm gì? Hắn thật sự không biết sao?
Điện chủ mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, Phong Thiếu Liệt là Thánh Tử của điện ta, hy vọng nể mặt thả hắn ra.
Trần Chước lên tiếng:
- Còn có Thánh Tử của Trường Không Thánh Địa ta.
Trần Chước sẽ không để Thánh Tử lưu lạc bên ngoài, gã có thể Thần Phong, bồi dưỡng đàng hoàng thì gã sẽ trở thành cự phách một phương.
Lâm Phàm phất tay:
- Mặt mũi của các ngươi lớn dữ, há mồm ngậm miệng là mặt mũi, không nể rồi sao?
Đùa, đòi hắn trả người? Nhân tài do hắn tự mình dẫn tiến vào tông môn đâu dễ để người khác mang đi?
Điện chủ, Trần Chước thầm giận, nhưng hai người hít sâu một hơi, cố kiềm nén lại:
- Vậy có thể cho ta xem Thánh Tử sống thế nào không?
Hai người hơi lo, đối phương không nể tình như vậy, chẳng lẽ đã làm thịt Thánh Tử của họ? Nếu đúng vậy thì họ sẽ nổi điên.
Ra một thần thể khó khăn biết bao, nếu chết thật thì như trời sập.
- Yêu cầu này của các ngươi hơi quá mức, nhưng thôi, cho các ngươi xem vậy, cũng khiến các ngươi từ bỏ ý định.
Lâm Phàm không từ chối, đối phương đã nói đến mức này thì hắn sẽ cho họ xem Thánh Tử của họ.
- Lão sư có thấy đồ nhi dễ nói chuyện không?
Nghe đồ nhi hỏi, Thiên Tu gật đầu nói:
- Đồ nhi rất dễ nói chuyện, nếu là người khác tuyệt đối không đồng ý.
Điện chủ và Trần Chước nhìn Lâm Phàm, mặt đen như nhọ nồi. Đó là Thánh Tử của họ, chỉ muốn nhìn xem Thánh Tử sống thế nào, đối phương tự vỗ ngực bảo mình dễ nói chuyện?
Thật khiến người không chịu nổi.
Nhưng bây giờ bọn họ phải kiềm chế, chỉ vì nam nhân đáng sợ mà cường đại kia khiến họ không đoán ra.
Chỗ nhà vệ sinh.
Tư Không Trác khom lưng, chu mông, cầm khăn lau, há mồm thổi hơi vào bề mặt nhà vệ sinh sau đó lau nhanh.
Lão tổ Thánh Tiên giáo khiển trách:
- Phong Thiếu Liệt, ngươi xem cách người ta lau, nhìn lại ngươi đi, lau cái kiểu gì. Làm việc đàng hoàng cho ta!
Lão tổ Thánh Tiên giáo hiện giờ là người quản lý nhà vệ sinh, xem như một nửa chức vị, có thể quản lý những người lau dọn nhà vệ sinh.
Phong Thiếu Liệt nhìn bộ dạng của Tư Không Trác, trong một chốc không nói nên lời, cảm giác bị thứ gì chặn lồng ngực.
Mỗi khi Phong Thiếu Liệt muốn chống cự thì giữa hư không buông xuống uy thế vô hình.
Đó là trời phạt, hễ chống đối là sẽ bị trời phạt đánh chết.
Tư Không Trác chăm chỉ cố gắng lau nhà vệ sinh, khóe môi cong lên liếc qua Phong Thiếu Liệt, trong mắt lộ tia sáng như đang nói có chút chuyện mà cũng không làm tốt, muốn tranh với ta? Thật là không biết tự lượng sức mình.
- Đáng giận!
Tuy Tư Không Trác không nói nhưng Phong Thiếu Liệt cảm nhận miệt thịt trong ánh mắt đó, gã vùi đầu, lấy ra bản lĩnh lớn nhất liều mạng lau.
Lão tổ Thánh Tiên giáo rất vừa lòng:
- Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy.
Đây mới là tâm thái đối diện sự thật chính xác nhất.
Phía không xa.
Lâm Phàm cười nói:
- Đó, thấy chưa, Thánh Tử của các ngươi sống khỏe, còn rất nhiệt tình.
Hắn nhìn sang Thiên Tu:
- Lão sư thấy sao? Đồ nhi dẫn tiến nhân tài cho tông môn khá quá chứ.
Thiên Tu khen ngợi:
- Ừ, khá lắm, ánh mắt của đồ nhi quá giỏi. Nhìn cách làm của họ xem, rất sắc bén, góc độ đó, sức mạnh đó, nhà vệ sinh sẽ trở thành cảnh đẹp trong tông mình!
Công nhận ánh mắt của đồ nhi rất tốt, tìm nhân tài cho tông môn rất tốt.
Điện chủ ngây ngốc, bần thần:
- Sao có thể như vậy?
Y nhìn thấy cái gì?
Thánh Tử mạnh nhất Dương Thần Điện mà chu mông lau nhà vệ sinh, đây đúng là bôi đen Dương Thần Điện!
- Phụt!
Khóe môi Trần Chước Trường Không Thánh Địa chảy vệt máu, mắt cọp trợn to, không tin nổi người lắc mông trái phải là Tư Không Trác có thể Thần Phong độc nhất trong giáo.
Trời ơi, đất hỡi, chuyện gì đã xảy ra?
Trần Chước không nhịn được tức giận quát:
- Tư Không Trác, ngươi đang làm cái gì!?
Âm thanh như sấm nổ làm màng tai đệ tử Viêm Hoa tông đau nhức.
Lâm Phàm bị tiếng quát làm giật bắn người, quay đầu mắng xối xả:
- Ngươi la lối cái gì? Không biết chỗ này là đâu hả? Nếu ngươi khó chịu thì chúng ta đánh một trận, bản phong chủ muốn giữ các ngươi ở lại đây luôn!
Hắn không muốn đánh là vì vận dụng vận rủi cuồn cuộn làm thịt hai tên này không có cảm giác thành tựu, nhưng nếu buộc nóng nảy là hắn mặc kệ cảm giác thành tựu gì đó, sẽ tiễn hai người này lên trời.
Hai Thánh Tử mạnh nhất đang dốc sức lau nhà vệ sinh bỗng cứng người lại.
Không cần nhìn cũng biết ai đến.
- Điện chủ.
Phong Thiếu Liệt muốn khóc nhưng không thể, khóc tức là phản bội Viêm Hoa tông, trời phạt sẽ giáng xuống ngay, sẽ chết người.
- Thánh Chủ.
Tư Không Trác mếu máo nhưng nín ngay, gã thật khổ, Thánh Chủ đến chậm, đã vô dụng, thề rồi còn làm gì được?
Trần Chước khó giữ bình tĩnh, mặt tím lịm hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì?
Nếu Tư Không Trác không phải Thánh Tử mạnh nhất chắc chắn Trần Chước đã vung tay áo đi luôn, tuyệt đối không nói nhảm nửa câu với đối phương.
Tư Không Trác trả lời giòn vang:
- Ta đang lau nhà vệ sinh!
Đã thề phục vụ Viêm Hoa tông thì xem như người hầu của Viêm Hoa tông, người ta hỏi tất nhiên phải thành thật trả lời.
Còn về xấu hổ hoặc che giấu, không có chuyện đó.
Lâm Phàm nói:
- Hai vị, đã gặp qua rồi, có thể đi chưa?
Trần Chước quay đầu nhìn Lâm Phàm, dưới mí mắt lóe ánh lửa, đây là tức giận đến tột độ:
- Lâm phong chủ, rốt cuộc ngươi đã làm gì họ?
Lâm Phàm bất đắc dĩ, hắn có thể làm cái gì? Đặc biệt là với hai nam nhân cao to? Không lẽ bắt buộc họ?
- Không làm gì cả, nếu không tin thì ngươi hãy hỏi xem họ có vui không?
Trần Chước nghẹt thở, cơ mặt cứng ngắc, câu này là có ý gì?
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi có vui không?
Tư Không Trác và Phong Thiếu Liệt gật đầu nói:
- Vui vẻ.
Lâm Phàm cười nói:
- Thấy chưa, tông ta là tông nhân nghĩa, ngươi xem bọn họ vui vẻ lau biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận