Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 745: Đây chính là phẩm chất của chúng ta

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Muốn đánh người!
Trong đầu của điện chủ và Trần Chước chỉ có một suy nghĩ này, bọn họ rất muốn xông lên đánh tiểu tử khiến người nổi khùng này.
Nhưng ráng nhịn.
Từ lúc đến Viêm Hoa tông tới bây giờ hai người đã nhịn thật lâu.
- Lâm phong chủ, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu trả Thánh Tử của điện ta về? Hãy nói ra yêu cầu của ngươi, miễn ta làm được thì tuyệt đối không từ chối.
Điện chủ không thể để Thánh Tử lại đây, đó là tương lai của Dương Thần Điện, có được Thánh Dương Thần Thể, khi trưởng thành thì dù là điện chủ cũng không bằng.
Nhưng Phong Thiếu Liệt chưa cứng cáp cánh chim đã gặp kiếp nạn này, y làm điện chủ phải cứu người về.
Xem bộ dạng hiện tại của gã, chổng mông lau nhà vệ sinh, đây là việc con người làm sao?
Lâm Phàm thuận miệng nói:
- Được thôi, đưa toàn bộ tài phú của Dương Thần Điện cho ta là xong.
Điện chủ giật bắn người, hơi nóng cháy quấn quanh thân thể, sau đó dần rút vào người:
- Lâm phong chủ, yêu cầu này hơi làm khó người ta.
Điện chủ rủa thầm trong bụng, tất cả tài phú? Vậy cũng mở miệng được, sao không chết luôn đi.
Lâm Phàm cười phất tay:
- Đùa thôi, đừng tin thật. Có lẽ các ngươi không quen thuộc tông của bản phong chủ, chờ chút, bản phong chủ kêu người đến giải thích cho các ngươi.
Lâm Phàm ngoắc lão tổ Thánh Tiên giáo lại:
- Ngươi lại đây giới thiệu cho hai vị.
Lão tổ Thánh Tiên giáo tung tăng chạy đến, lão đã bỏ cuộc, chống cự trong chỗ này chỉ uổng công, lãng phí sức lực làm gì.
- Để ta giới thiệu cho hai vị, vị này là lão tổ Thánh Tiên giáo, vì sao y đến Viêm Hoa tông . . .
Lâm Phàm đang định giải thích thì bị lão tổ Thánh Tiên giáo ngắt lời:
- Lâm phong chủ, để ta nói cho. Là vì tông môn như Viêm Hoa tông cho ta cảm giác chưa từng có. Viêm Hoa tông có tinh thần phấn chấn, chính nghĩa, tình thương, hòa bình, công chính, hấp dẫn ta, nên ta mới rời khỏi Thánh Tiên giáo, thật lòng thật dạ định cư trong này. Các ngươi đừng thấy ta thanh lý nhà vệ sinh mà hiểu lầm, tất cả đều là ta tự nguyện. Ở trong này ta được đãi như khách, làm ta rất ngượng ngùng, nên muốn lau dọn nhà vệ sinh, làm chút cống hiến cho Viêm Hoa tông.
Lão tổ Thánh Tiên giáo nói rõ ràng hợp lý, đặc biệt khi nói tới đoạn làm lão vui sướng thì biểu tình rất khoa trương.
Điện chủ và Trần Chước ngây người nhìn đối phương, vẻ mặt như đang nói hay, nói rất đúng, mời ngươi nói tiếp, nếu tin lời thì họ là đồ ngốc.
- Ài, hai vị đừng không tin, lão tổ này toàn nói lời thật lòng, không chút lừa dối. Phẩm chất của Viêm Hoa tông thật sự không tả được, cực kỳ cao thượng, lão tổ tung hoành nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp tông môn giống vậy.
Nói đến đây ngữ điệu của lão tổ Thánh Tiên giáo trở nên nghiêm túc.
- Tông môn này tràn đầy tình thương, thân thiện với người, làm ta cảm động muốn khóc.
Nói một hồi trúng chuyện đau lòng, lão tổ Thánh Tiên giáo không kiềm được chảy hai dòng lệ, sau đó bổ sung một câu:
- Ta tiếc không nỡ đi, rời khỏi đây như lấy mạng của ta.
Lâm Phàm tiến lên vỗ vai lão tổ Thánh Tiên giáo, an ủi:
- Được rồi, ngươi sang một bên nghỉ ngơi đi. Nói hay lắm, tông ta không tốt như ngươi đã nói, hổ thẹn, hổ thẹn.
Trần Chước nhìn Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, nói một câu đi, rốt cuộc muốn sao mới chịu thả hắn ra?
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Nói nhiều như vậy mà ngươi vẫn chưa tin à? Thôi được, để bọn họ tự nói xem có chịu rời khỏi đây không.
Đã nói thẳng thừng mà vẫn không tin, vậy hết cách, đành cho các ngươi nhận tổn thương sâu nhất.
Phong Thiếu Liệt và Tư Không Trác đã thề, bị ý trời vô hình bao phủ, muốn chạy cũng không được, cũng không thể cầu cứu, họ luôn bị khóa chặt, đừng mơ mộng.
Trần Chước nhìn về phía Tư Không Trác:
Tư Không Trác dứt khoát nói, không chút do dự:
- Ta không đi, ta ở đây rất vui vẻ, sau này ta đều ở trong Viêm Hoa tông!
Đùa, bị người ta cầm đao đặt trên cổ, nếu dám rục rịch là mạng nhỏ cũng mất.
Trần Chước giật mình kêu lên:
- Ngươi . . . !
Người ta nói ngược nói xuôi Trần Chước không tin, nhưng khi lời này thốt ra từ miệng của Tư Không Trác thì y không chịu nổi.
Như vậy chẳng khác nào làm phản, phản bội Trường Không Thánh Địa.
Tư Không Trác rất bất đắc dĩ, ai thèm ở lại đây? Gã muốn trở về làm Thánh Tử mạnh nhất, cao cao tại thượng lắm chứ. Nhưng bây giờ đã tiêu đời, tự gã phát ra lời thề, muốn rời đi trừ phi chết.
So sánh thì Tư Không Trác cảm giác ở đây khá tốt, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất. Có thần thể như vậy, tu luyện đến bây giờ thật không dễ dàng, ai chịu mạo hiểm cược bản thân mình?
Lâm Phàm nói:
- Nghe thấy chưa? Hắn không muốn trở về. Không phải bản phong chủ không chịu trao đổi với các người mà vì hai vị này đã quyết ý, các người còn muốn làm sao bây giờ?
Lần đầu tiên hắn phá lệ cho mặt mũi lắm rồi, chưa từng có ai đến Viêm Hoa tông nhảy nhót mà bình yên rời đi.
Thiên Tu mỉa mai nói:
- Đồ nhi, sao vi sư cảm giác người bây giờ không thể chấp nhận sự thật? Hay là bỏ đi, nhìn hai Thánh Địa này chắc chỉ có thể dựa vào hai đệ tử kiếm cơm, hai Thánh Tử không chịu đi, chúng ta đuổi đi cho rồi?
Mắt điện chủ, Trần Chước tóe lửa, không ngờ bị người nhục nhã.
Trần Chước không nói nổi nữa, vung ống tay áo lướt đi xa:
- Giỏi, giỏi, nghiệt tử nhà ngươi . . .!
Tạm thời Trần Chước không rõ tình huống gì mà khiến Tư Không Trác cam nguyện ở lại đây, y đã tra xét rồi, gã không bị khống chế tâm trí.
Trần Chước giận quá mất khôn, không nghĩ đến khả năng lời thề.
Điện chủ Dương Thần Điện cũng lạnh lùng liếc qua rồi bỏ đi.
- Ài.
Lão tổ Thánh Tiên giáo buồn rầu, phát triển đến hiện giờ thật ra có liên quan chặt chẽ với Thánh Tiên giáo bọn họ.
Là Thánh Tiên giáo mời Thánh Tử của các thế lực lớn đến, sau đó đụng phải Lâm phong chủ, bị làm thịt.
Xui nhất là chết mấy Thánh Tử.
Chắc chắn những thế lực lớn sẽ không ngồi yên, sẽ đến báo thù, kết quả cuối cùng khỏi nói cũng biết, chết càng thảm.
Bây giờ hai Thánh Tử mạnh nhất cũng bị hàng phục, yên phận lau nhà vệ sinh chỗ này, ai nói gì bây giờ?
Lâm Phàm đi tới trước mặt lão tổ Thánh Tiên giáo:
- Ừm, khá lắm, tuy lời mới rồi có chút kỳ kỳ nhưng đúng như ngươi nói, Viêm Hoa tông có tình thương, tuyệt đối không ngại quá nhiều. Chăm chỉ lên, sau này dù bao nhiêu kẻ mạnh đến thì ngươi vĩnh viễn là tổng quản nhà vệ sinh, quản lý những Thánh Tử này.
Lão tổ Thánh Tiên giáo mừng rỡ:
- Đa tạ Lâm phong chủ! Ta chắc chắn sẽ hết lòng hết dạ quản lý nhà vệ sinh thật tốt!
Không cần bàn nhiều, ít ra được một chức vị, có chút quyền lợi.
Lâm Phàm bày ra chiêu trấn an lòng người:
- Hai vị Thánh Tử đừng hoảng, không lâu nữa bản phong chủ sẽ cho họ tham gia vào chỗ này.
Quả nhiên, sau khi Tư Không Trác, Phong Thiếu Liệt nghe lời này thì nét mặt thay đổi, đáy mắt lóe tia mong chờ, rất muốn hố điện chủ về chung đội.
Giải quyết việc ở đây xong Lâm Phàm trở về mật thất.
- Mợ nó, vực ngoại giới có bao nhiêu cường giả? Sao ai nấy đều dữ dằn quá.
Áp lực lớn khiến Lâm Phàm chuẩn bị tu luyện, hắn phải sáng tạo ra công pháp tiên giai rồi còn ra ngoài múa lụa nữa, kiếm ít điểm, thuận tiện xem có nhân tài nào để dẫn tiến tông môn.
Lúc này trên tờ giấy vàng rực có tin tức mới, là người bên Tri Tri Điểu liên lạc với hắn.
- Tông sư, đã mấy ngày rồi người không soạn nội dung mới, có tài liệu chưa?
- A?
Lâm Phàm cau mày, từ ngữ tiên tiến dữ, không lẽ là người quen?
Hắn hỏi:
- Ngươi có biết ta là người có mặt mũi trước khi năm mươi năm mươi khai bao không?
- Khai gì? Mặt mũi gì? Tông sư đừng đùa nữa, hãy soạn một bài bản thảo, ta đã xin trang báo mới cho người rồi, tuy vẫn rất nhỏ nhưng nằm ở trang đầu.
Người liên lạc bên Tri Tri Điểu hoang mang, không xem hiểu tông sư nói cái gì. Mà không sao, quan trọng là khi nào ra nội dung mới.
Xem ra Tri Tri Điểu không phải ở giới vực mà hắn đoán, hắn cứ tưởng đối phương đến từ bầu trời xanh nước biển, nhưng có vẻ không phải.
Còn về đối phương gọi hắn là ‘tông sư’, Lâm Phàm thản nhiên nhận xưng hô này.
Lâm Phàm đáp lại:
- Biết.
Xem ra hắn liên tục viết hai bài bản thảo đã dẫn đến nhiều sự chú ý.
Cắt đứt liên lạc với Tri Tri Điểu, Lâm Phàm ngẫm nghĩ, chợt mắt sáng rực.
Hắn không quen nhiều người nhưng chợt nhớ hai người từng gặp.
[Ma Thần Xích Cửu Sát, chủ chính đạo Viên Chân gặp nhau ở hoang dã, hai người trần truồng đối diện, không ngờ nguyên nhân là vì . . .]
Tiêu đề rất hoàn mỹ, có thể cộng một trăm điểm.
Sau đó hắn thêu dệt nội dung cái thật cái giả, phần khoa trương thì hoàn toàn là bịa đặt.
Dù sao Tri Tri Điểu đầu cứng, hắn cũng muốn thử xem điểm giới hạn nằm ở đâu.
Viết xong nội dung, hắn đăng lên.
- Xin ba vị trùm phù hộ, không cầu cái khác, ít ra thành công một lần.
Lâm Phàm lấy sổ nhỏ và bút ra, chuẩn bị sáng tạo công pháp.
Đối với người khác muốn sáng tạo công pháp cao sâu cần có nội tình, tri thức sâu sắc, nhưng với Lâm Phàm là thử vận may.
May mắn thì ra công pháp ngay.
Còn xui xẻo thì phải tiếp tục thí nghiệm.
Trong sổ ghi đầy nội dung, đây là chứng kiến cố gắng ban đầu của hắn đến bây giờ.
Sau đó hắn bắt đầu sáng tạo.
Đi qua một kinh mạch, cảm giác lực lượng khủng bố đụng lung tung trong người, thân thể có dấu hiệu tan vỡ, hơi thở đã hoàn toàn hỗn loạn.
Mới bắt đầu đã thất bại, thua luôn.
Kiếm Thái Hoàng lóe kiếm quang, trực tiếp giải quyết.
Mười giây sau, tinh thần phơi phới, lại thực nghiệm.
Hư không cách Viêm Hoa tông thật xa.
Trần Chước và điện chủ ngừng lại.
Trần Chước không cam lòng hỏi:
- Ngươi thật sự tính bỏ qua vậy sao?
Điện chủ không trả lời, mắt nhìn phương hướng có Viêm Hoa tông.
- Không thể nào! Phong Thiếu Liệt có Thánh Dương Thần Thể, sao có thể buông bỏ vậy được.
Trần Chước hỏi tiếp:
- Vậy ngươi có cách gì?
Bọn họ e ngại nhất là Tần Dật Thiên, nếu không có đối phương thì hai người đã ra tay từ lâu.
Điện chủ trả lời dứt khoát:
- Cướp.
Một chữ cướp đơn giản làm Trần Chước thộn mặt ra.
Cách này mà cũng nghĩ ra được.
Chịu phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận