Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 746: Ta chỉ hy vọng các ngươi có thể làm cá mặn

Trần Chước đi dứt khoát, không muốn giao lưu với điện chủ Dương Thần Điện thêm nữa. Bình thường trông cũng bình thường nhưng hóa ra là đồ ngốc.
Nghĩ cách cái khỉ gì, toàn nghĩ mấy cách thối nát, khổ thân.
Tuy Thánh Tử mạnh nhất còn ở trong Viêm Hoa tông nhưng ít ra an toàn lành lặn, có đầy đủ thời gian nghĩ cách cứu người về.
Sau khi Trần Chước đi, điện chủ buông tiếng thở dài:
- Ài.
Trong lúc gấp gáp điện chủ mới nói đại chữ cướp, vì sao Trần Chước tin thật.
Điện chủ thầm nghĩ:
- Tần Dật Thiên, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Cái người mạnh đến đáng sợ kia siêu khủng bố, hoàn toàn không đánh lại, nếu có hy vọng chiến thắng thì Thánh Địa đã không nói ngọt nhạt với Viêm Hoa tông như vậy, sớm ra tay giết rồi.
- Thôi, rồi sẽ có cơ hội.
Viêm Hoa tông.
Lữ Khải Minh dẫn đám đệ tử đi ngang qua mật thất, bỗng ngừng lại.
Có đệ tử nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy sư huynh?
Không biết sư huynh định làm gì?
Lữ Khải Minh mở miệng hỏi:
- Các ngươi biết đây là nơi nào không?
Một đệ tử nam hoang mang đáp:
- Thưa sư huynh, nơi này là chỗ Lâm sư huynh bế quan.
- Ừ, là nơi sư huynh bế quan, nhưng các ngươi có biết tại sao sư huynh bế quan không?
Hình thể của Lữ Khải Minh vẫn không thay đổi, béo ú, nhưng qua khoảng thời gian tôi luyện đã toát ra khí chất riêng, còn có một loại khí chất huyền diệu ngày càng đậm, đôi khi sẽ cảm nhiễm người khác.
Các đệ tử đáp:
- Sư huynh bế quan tất nhiên để tăng thực lực lên.
Thần tượng trong lòng họ là Lâm sư huynh, quá đẹp trai, đôi khi họ nhìn dáng anh dũng của sư huynh mà say mê, không biết khi nào mới được ưu tú giống như vậy.
Lữ Khải Minh là sư đệ thân gần của Lâm sư huynh, gã phải làm chút gì cho sư huynh, cũng cho các đệ tử hiểu rõ vài chuyện.
Lữ Khải Minh hỏi tiếp:
- Vậy các ngươi biết tại sao sư huynh phải tăng thực lực lên không?
Lần này thì các đệ tử á khẩu.
Tại sao sư huynh phải tăng thực lực lên?
Thì vì muốn mạnh hơn chứ gì nữa?
Lữ Khải Minh hỏi:
- Các ngươi thấy có khi nào sư huynh về tông môn mà đi dạo trong tông môn hoặc nghỉ ngơi chưa?
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu, đúng là họ chưa từng thấy.
Tuy sư huynh thường hay trở về nhưng mỗi lần đều bế quan ngay, bế quan sau ra ngoài gấp, tới lui vội vàng, lần nào cũng vậy, ít khi thấy đi dạo trong tông môn hay làm chuyện gì khác.
Lữ Khải Minh gật gù, phản ứng của các sư đệ nằm trong dự đoán:
- Các ngươi nên biết sư huynh không ngừng tu luyện không chỉ vì bản thân mà cũng vì chúng ta. Hiện giờ chúng ta có thể yên ổn tu luyện trong tông, hưởng thụ cuộc sống bình yên không có nguy hiểm đều nhờ sư huynh mang cho. Nhìn Lâm sư huynh chiến đấu với người khác xem, dù toàn thân đẫm máu vẫn không cau mày một lần, chúng ta phải khắc ghi trong lòng. Dạo này ta thấy một số sư đệ, sư muội bắt đầu lười biếng, có người mười ngày nửa tháng mới nhớ tu luyện, thậm chí có người mải mê chơi. Các ngươi nói xem có xứng với những gì Lâm sư huynh trả giá cho chúng ta không?
Nói một hồi hốc mắt của Lữ Khải Minh đỏ hoe, gã ngẫm lại Lâm sư huynh vất vả như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Các sư đệ nghe mấy lời Lữ sư huynh nói đều lặng im, có người cảm thấy xấu hổ, bởi vì trong số người lười có mình.
Một đệ tử đỏ mặt, rất là xấu hổ nói:
- Lữ sư huynh, ta về sau không làm biếng nữa!
Gã ngẫm kỹ lại, phát hiện Lâm sư huynh thật sự rất vất vả, luôn tu luyện, bận rộn không kịp thở. Đan dược trong Vô Địch phong, vùng đất mạo hiểm bên ngoài tông môn đều là Lâm sư huynh liều mạng kiếm về.
Không phải không có ai đánh vào tông môn, muốn Lâm sư huynh trả giá đắt, cuối cùng bị Lâm sư huynh dùng thủ đoạn cứng rắn đánh trả.
Khi ấy bọn họ đứng xem, cổ vũ cho Lâm sư huynh nhưng chưa từng suy nghĩ sâu xa.
Hiện giờ bị Lữ sư huynh nhắc bọn họ mới hiểu ra.
Lữ Khải Minh vui mừng gật gù, xem ra các sư đệ, sư muội còn thuốc chữa, ít ra không làm sự cố gắng của Lâm sư huynh không uổng phí.
Trong mật thất.
Lâm Phàm liên tục sáng tạo công pháp, đột nhiên tạm dừng, không phải vì thành công mà do nghe tiếng bên ngoài truyền vào.
Hắn nghe Lữ Khải Minh và các sư đệ nói chuyện, cảm giác hơi sai sai.
Hắn làm mà không nghĩ nhiều, vùi đầu tu luyện vì có thể bung lụa thoải mái, hắn thật tình không suy nghĩ cao sâu đến thế.
Còn về các sư đệ, sư muội lười biếng thì Lâm Phàm không để bụng, có hắn ở, không lẽ để họ bị ăn hiếp?
Trừ phi hắn chết.
Nhưng điều này có thể không?
Nhưng thôi, Lữ sư đệ đang răn dạy, hắn sẽ không xía vào đính chính, sư đệ thật là có tấm lòng.
Lâm Phàm chợt cảm giác một hơi thở bay tới gần tông môn:
- Hưm?
Lâm Phàm đẩy mở cửa đá, đi ra ngoài.
Lữ Khải Minh cung kính chào:
- Sư huynh!
Các đệ tử xung quanh tôn sùng nhìn:
- Sư huynh!!!
Trải qua Lữ sư huynh chỉ điểm, bọn họ đã hiểu rõ, càng hiểu rõ hơn sự vất vả của Lâm sư huynh, nên khi thấy Lâm Phàm thì trừ tôn sùng ra trong mắt còn có cảm kích.
Lâm Phàm hắng giọng:
- Khụ khụ!
Ánh mắt của mọi người nóng cháy quá, hắn hy vọng các sư đệ, sư muội trong tông môn trở thành cá mặn, biết cổ vũ là được, vậy thì hắn sẽ phát huy sức mạnh càng dữ dội trong chiến đấu.
Lâm Phàm giơ tay lên:
- Ừm, có người đến, khoan nói nhiều.
Mắt hắn nhìn phía xa, không biết ai đến.
Có điều hơi thở này không phải của ai trong Dương Thần Điện, Trường Không Thánh Địa.
Bùm!
Bóng người kia tốc độ siêu nhanh, chợt khựng lại, lơ lửng giữa hư không, ánh mắt sắc bén, khi đối diện sẽ cảm giác trong mắt đối phương như có mũi nhọn đâm thủng. Nếu người tu vi kém rất có thể sẽ bị một ánh mắt trừng thành người mù.
Nam nhân đứng trên trời mở miệng hỏi:
- Vị nào là Lâm Phàm?
Ngữ điệu bình tĩnh, không có bất cứ dao động gì, không nghe ra đang vui hay buồn.
- Là ta.
Lâm Phàm nhìn kỹ, không chột dạ, dù đối thủ nào đến thì hắn vẫn không sợ.
Nam nhân nhìn Lâm Phàm chằm chằm, gật đầu nói:
- Quả nhiên là thiên kiêu, tuy chỉ là Chí Tiên cảnh nhưng khí thế tràn đầy, có thể nghiền áp Thông Thiên cảnh cũng bình thường.
Lâm Phàm cười nói:
- Đa tạ khen ngợi.
Tên này có chút ánh mắt, khác với mấy tên kia.
- Đón lấy!
Một tấm lệnh bài bay ra khỏi tay nam nhân rơi vào tay Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn lệnh bài, không hiểu có ý gì.
Nam nhân giải thích rằng:
- Đây là lệnh bài của Trung Tinh vực mời, năm ngày sau có kho báu bí mật bí ẩn mở ra, ngươi có thể theo lệnh bài đi tìm.
Lâm Phàm mờ mịt:
- Hả?
Hắn biết Trung Tinh vực, là một vực lớn, nhưng kho báu bí mật mở ra liên quan quái gì tới hắn? Sao tự nhiên có người đến báo cho biết?
- Ta biết ngươi rất thắc mắc, ta cũng khó hiểu. Nhưng theo ta được biết thì có một vị đại nhân vật chỉ tên muốn ngươi đi, còn đưa lệnh bài. Nhớ kỹ, năm ngày sau sẽ mở ra, ngươi tốt nhất là lên đường ngay hôm nay, lệnh bài sẽ chỉ đường cho ngươi. Cáo từ!
Nam nhân nói xong câu này rời đi, đến đi nhanh như cơn gió.
Lâm Phàm nhìn theo bóng dáng của đối phương, hơi tiếc nuối, hắn còn tưởng đâu người ta vênh váo để hắn có cơ hội biểu hiện, trực tiếp bắt giữ đối phương, chẳng ngờ đối phương không cho cơ hội đó.
Lâm Phàm nhìn lệnh bài, suy tư vị ‘đại nhân vật’ nào mời mình.
- Xích Cửu Sát?
Lâm Phàm cảm giác người hơi quen chút là Ma Thần Xích Cửu Sát, nhưng nếu đúng thật là gã thì nội dung hắn đăng lên Tri Tri Điểu sẽ hơi bị kỳ.
Thôi không nghĩ nữa.
Lâm Phàm nói:
- Lữ sư đệ, ngày gần đây ta sẽ đi xa nhà, giao Vô Địch phong lại cho sư đệ.
Lữ Khải Minh vỗ ngực bảo đảm:
- Vâng thưa sư huynh, ta nhất định sẽ quản lý Vô Địch phong gọn gàng ngăn nắp!
Khi thấy sư huynh lao về phía Thiên Tu sơn phong, Lữ Khải Minh quay sang nhìn các sư đệ, sư muội xung quanh:
- Các ngươi thấy chưa? Sư huynh mới xuất quan lại phải đi ra ngoài, các ngươi có cảm tưởng gì?
Có đệ tử cảm thán:
- Muốn khóc!
- Cảm động.
- Sư huynh cực khổ quá, chúng ta không thể phụ tấm lòng của sư huynh!
Chuyện này vốn không có gì, nhưng bị ngôn ngữ của Lữ Khải Minh kích động tạo thành tình huống này, khiến người bất đắc dĩ.
- Lão sư, đồ nhi sắp đi xa một chuyến.
Lâm Phàm tìm đến Thiên Tu để nói chuyện này, sau đó hắn nói ra việc lệnh bài.
Thiên Tu vuốt râu cười nói, tràn đầy tự hào và đắc ý:
- Ừm, không ngờ đồ nhi của lão phu được người trong Trung Tinh vực biết, vi sư rất vui mừng. Đi thôi, tông môn có vi sư trấn thủ, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đồ nhi càng xuất sắc, lão làm lão sư càng vô cùng tự hào.
- Lão sư, lần này đi xa nhà, đồ nhi cũng muốn xem những tông môn vùng đất Nguyên Tổ đã rải rác đi đâu, Hàn Bích Không sư đệ hiện ở chỗ nào. Trước khi vực ngoại giới dung hợp, Hàn sư đệ ẩn núp vào Nhật Chiếu tông, đến bây giờ không có tin tức gì, nếu may mắn có lẽ sẽ gặp nhau ở bên ngoài.
Lâm Phàm luôn hành động trong Nguyên Tổ vực, cũng cho rằng các tông môn còn ở vùng đất Nguyên Tổ chắc chỉ mỗi mình Viêm Hoa tông tồn tại, những người khác không chừng ở vực ngoại khác rồi.
Còn bao nhiêu tông môn tồn tại thì rất khó nói.
Thiên Tu trầm ngâm nói:
- Đồ nhi, những tông môn này không quan trọng, Bích Không đúng là rất khổ, ẩn núp trong Nhật Chiếu tông nhiều năm không thể về tông, sau này trở về rồi lại đi Nhật Chiếu tông, giờ không thấy bóng người ở đâu. Nếu đồ nhi gặp hài tử này thì mau kéo về, cho hắn làm trưởng lão trong tông môn, đừng đi ra ngoài.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Lão sư, đồ nhi còn chưa gặp Hàn sư đệ mà sao lão sư nói như đã gặp người rồi.
Thiên Tu nói:
- Thì vi sư nói lời tốt trước, lỡ thật sự gặp ở bên ngoài thì sao?
Lâm Phàm gật đầu, nói cũng đúng:
- Lần này đồ nhi ra ngoài e rằng phải mất mười ngày, nửa tháng, nếu tông môn xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Thiên Tu đắc ý nói:
- Yên tâm, đồ nhi nghĩ vi sư làm cảnh thôi sao? Vi sư tiết lộ cho mà biết, đồ nhi biết cái gì gọi là Thiên Thụ Vô Biên không?
Nói ra thủ đoạn ẩn giấu, cảm giác thật sướng.
Lâm Phàm lắc đầu đáp:
- Không biết.
Sao hắn biết mấy chuyện này được.
Thiên Tu không nói nhiều:
- Thôi, đồ nhi yên tâm đi đi, hãy cẩn thận chút, nếu không đánh lại thì chạy, đừng cậy mạnh.
Thủ đoạn phải giấu kín, vào phút then chốt khoe ra mới rung động lòng người, lấy lại phong phạm làm lão sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận