Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 747: Ca, có phải lại muốn bắt cóc ta

Lâm Phàm không đồng ý lời khuyên của lão sư.
Không đánh lại thì chạy?
Đây không phải phong cách của hắn, huống chi chưa bao giờ đụng phải tình huống hắn không đánh lại, chỉ có hắn thấy người ta tội nghiệp nên tha cho đường sống.
Lâm Phàm bước vào hư không, rời khỏi tông môn.
Hắn lấy lệnh bài ra, lệnh bài tỏa ánh sáng mỏng manh chỉ dẫn con đường phía trước.
- Rốt cuộc là ai mà nhìn thấu bản phong chủ là nhân tài, còn sai người đưa lệnh bài đến, có chút ánh mắt, kiến thức.
Không gian nổ tung, tốc độ lướt đi của Lâm Phàm rất nhanh. Trung Tinh vực hơi xa, tới đó phải mất vài ngày.
Kho báu bí mật bí ẩn thì chắc cực kỳ ghê gớm, người ta đích thân đến mời mình, nếu không có thứ gì ra hồn thì uổng công đi.
Không cần suy đoán cũng biết chắc chắn không chỉ có một mình Lâm Phàm vào kho báu bí mật này, chắc chắn có rất nhiều người khác góp mặt, nhưng hắn không thèm để bụng, đông người mới vui, đi vào rồi gai mắt ai thì làm thịt kẻ đó, cuỗm đồ trên người nạn nhân, cảm giác tuyệt vời.
Lâm Phàm vừa xuyên qua hư không vừa cười gian trá:
- He he he.
Hắn yêu chết người mời mình.
Dòng khí mông lung trong hư không liên tục lùi ra sau, tự động tránh sang hai bên, với thực lực hiện tại của Lâm Phàm đương nhiên tốc độ xuyên qua siêu mau.
- Ủa?
Phía trước có dao động chiến đấu, tia sáng bắn tung chiếu rọi thiên địa, có cường giả đánh nhau.
Nhưng hắn còn việc lớn cần làm, không rảnh chõ mũi vào mấy chuyện này, nếu là lúc bình thường chắc chắn hắn sẽ chen chân vào kiếm ít của cải.
Bây giờ hắn đi kho báu bí mật bí ẩn, bận rộn, không rảnh dây dưa với đối phương.
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn kỹ thì bắt gặp người quen:
- Sao là hắn?
Người đó là Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều, một người khá tốt, biết cách làm việc.
Lần trước hắn bắt người ta, trấn lột người ta, hắn vốn mong đợi tiền chuộc cỡ ba, bốn trăm hòm tài phú là được, không ngờ người ta thật lòng thật dạ đưa hơn hai ngàn hòm.
Nói xem, người như vậy có thể là người bình thường không?
Đúng là người tốt.
Tiếng hét thảm không dứt.
Tam Thái Tử bị một người trẻ tuổi giẫm ở dưới chân, xương cốt không biết bị gãy bao nhiêu khúc, người đẫm máu, mặt cũng bị máu nhuộm đỏ.
Nếu không nhờ khí chất riêng thì Lâm Phàm không nhận ra Tam Thái Tử.
- Đau quá.
Người Tam Thái Tử đờ đẫn, đám người này quá mạnh, phụ hoàng của gã cũng bị đè dưới đất đánh, gã thì không có chút năng lực.
Đại thái tử đã bị người đánh tàn phế, nằm ngay đơ một góc không biết sống chết.
Nhị ca cũng nằm ọc máu đến bây giờ chưa ngừng, thảm còn hơn Tam Thái Tử.
Nam nhân đạp Tam Thái Tử bẹp dí:
- Tam Thái Tử chó chết gì, Chí Tiên cảnh yếu vậy sao? Thế mà xếp bốn trăm mấy trên bảng Thiên Kiêu, theo ta thấy danh sách này vô dụng.
Chân giẫm mạnh, xương toàn thân Tam Thái Tử kêu răng rắc, cảm giác sắp bị đối phương đạp nát.
Tam Thái Tử cảm giác nhục nhã.
Gã không hiểu khoảng thời gian này làm sao vậy, bị bắt cóc, trấn lột thì thôi đi, giờ bị người ta đạp dưới chân, sỉ nhục này vượt sức chịu đựng của gã.
Nam nhân đá Tam Thái Tử sang một bên:
- Rác rưởi!
Lực chân hơi mạnh, Tam Thái Tử bị đá hộc máu, người sắp nổ tung.
Tam Thái Tử khó khăn đứng dậy, trong mắt có tia lửa, gã muốn liều mạng với đối phương.
Lâm Phàm cảm thấy mình nên ngừng lại vào lúc này:
- Bằng hữu, sao ngươi thảm vậy?
Hắn đã sớm nhận bằng hữu này, con người khá tốt, tôn trọng hắn.
Nghĩa khí, rộng rãi, đi đâu tìm được người như vậy?
Xem tình huống sau khi vực ngoại giới dung hợp là biết, giữa người với người không có thành tín, gặp một người vừa nghĩa khí vừa rộng rãi như vậy rất hiếm có.
Tam Thái Tử nghe giọng nói kia cảm giác hơi quen, nhưng vì qua đã lâu nên một chốc không nhớ ra.
Lúc thấy người đứng giữa hư không thì Tam Thái Tử ngẩn ngơ, sau đó bật thốt:
- Ca!
Lúc bị bắt cóc, Tam Thái Tử rất sợ, luôn kêu đối phương là ca, vì lo bị ăn đòn, cố gắng lôi kéo quan hệ.
Bốp!
Chu Hoàng bị người đấm trúng, thân thể như đạn pháo rớt xuống cạnh Tam Thái Tử, phun ra bãi máu.
Sắc mặt Chu Hoàng tái nhợt hỏi:
- Tam nhi, hắn là ai vậy?
Đối phương quá mạnh, không thể địch lại, y đã thi triển tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không đánh lại đối phương.
Tam Thái Tử sợ thót tim:
- Phụ hoàng, hắn là người bắt cóc nhi thần.
Gã cảm giác lần này tiêu đời, trước có sói, sau có cọp, tàn đời.
Chu Hoàng mặt biến sắc:
- Cái gì!?
Lòng Chu Hoàng tuyệt vọng, hôm nay là ngày gì vậy? Hoàng triều đã thảm lắm rồi, không ngờ còn có tặc nhân khủng bố tiến đến.
Lòng Chu Hoàng nhỏ máu:
- Nhi ơi, Bất Diệt hoàng triều chúng ta xong rồi.
Trước khi vực ngoại giới chưa dung hợp thì hoàng triều cường thịnh biết mấy, dù sau khi dung hợp vẫn đứng vững gót chân.
Bọn họ không quen người lần này tấn công Bất Diệt hoàng triều, bị đánh mà không hiểu ra sao. Nói theo kiểu của Tam nhi là đối phương bá đạo, thấy y gai mắt nên tùy tay định diệt.
Nam nhân ngạo nghễ đứng giữa hư không liếc Lâm Phàm một cái rồi phớt lờ, lao xuống, người phát ra muôn vàn tia sáng.
- Tiễn hai ngươi lên đường!
Tam Thái Tử và Chu Hoàng đã bị thương nặng, đâu có sức chống cự.
- Dám đụng vào người bản phong chủ xem trọng ngay trước mặt bản phong chủ? Muốn chết hả?
Lâm Phàm không ngờ đối phương dám ra tay, chuyện này không thể nhịn, hắn đạp một bước, bùm một tiếng biến mất tại chỗ.
Bốp!
Hai người va chạm sinh ra chấn động mãnh liệt, hư không rung nhẹ.
Lâm Phàm tung cú đấm:
- Chí Tiên cảnh tầm thường cũng dám la lối hả? Thứ không biết sống chết!
Đối phương cảm giác lực lượng khủng bố ập đến, không có đường đỡ. Gã bị lực lượng chấn hộc máu, cả người suy sụp, mắt lấp lóe tia kinh hoàng, dường như không tin nổi.
Bộp!
Lâm Phàm chộp đầu đối phương, nhìn về phía Tam Thái Tử:
- Bằng hữu, ngươi yếu vậy. Từ lần trước trở về không tu luyện sao?
- A?
Tam Thái Tử đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không hiểu tình huống gì.
Kẻ cướp ca âm hiểm đến mức tận cùng này có ý gì?
- Ca, sao đến đây? Có phải lại muốn bắt cóc ta không?
Tam Thái Tử sợ thật, đoạn thời gian đó khiến gã khó quên, đến bây giờ một bên lỗ tai còn đau. Đương nhiên lỗ tai bị cắt đứt đã gắn lại, nhưng gặp lại Lâm Phàm làm gã sợ.
Lâm Phàm cười nói:
- Bắt cóc ngươi làm gì? Lần trước lúc đi ta đã nói rồi, vì Bất Diệt hoàng triều các ngươi rộng rãi và nghĩa khí, ta nhận bằng hữu nhà ngươi, tình cờ đi ngang qua thấy ngươi gặp nạn nên lại đây cứu.
Lâm Phàm đấm vào người nam nhân bị hắn xách trong tay:
- Đừng nhúc nhích, coi chừng bóp bể đầu ngươi bây giờ!
Một đấm đánh đối phương sôi dạ dày.
Tam Thái Tử há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, sau đó gã thay đổi sắc mặt, rơi lệ nức nở nói:
- Ca rốt cuộc tới rồi, tiểu đệ ngày ngóng đêm mong rốt cuộc chờ được ca, còn tưởng đâu không thể gặp lại.
Nói đến khúc kích động Tam Thái Tử thở hổn hển, suýt tắt thở.
Chu Hoàng thộn mặt hỏi:
- Tam nhi, sao vậy?
Tam nhi bị gì mà nói cái chi thế?
Tam Thái Tử chọt eo phụ hoàng, nhỏ giọng nói:
- Phụ hoàng, đừng nói lung tung.
Đây là lần đầu tiên Tam Thái Tử dám can đảm nói như vậy với phụ hoàng, nhưng lúc này không rảnh để ý lễ nghi, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Lâm Phàm nói:
- Ừ, yên tâm, ca nhận bằng hữu nhà ngươi rồi, ngươi sẽ không sao.
Lâm Phàm nhìn nam nhân bị túm trong tay mình:
- Nhà ngươi hơi đáng giận, dám tổn thương bằng hữu mà bản phong chủ quen, ngươi có biết là mình chết chắc rồi không?
Nam nhân không ngờ đối phương mạnh như vậy, mặt dữ tợn hơi vặn vẹo:
- Đồ khốn kiếp!
Binh!
Lâm Phàm siết nắm tay đấm một cú, lực lượng xuyên thủng, bụng tóp lại, máu tuôn như suối từ khoang miệng.
- Thiếu gia!
Ba bóng người từ xa lao tới, tu vi không yếu, đều là Thông Thiên cảnh.
Bọn họ đi qua Bất Diệt hoàng triều, vì một câu của thiếu gia mà giết chóc tàn bạo, muốn hủy diệt đối phương, nhưng không ngờ bị vấp trắc trở.
Nam nhân hung hăng hét to:
- Giết hắn cho ta!
Ba bóng người ấp úng khó xử:
- Nhưng thiếu gia . . .
Thiếu gia, ngươi còn ở trong tay người ta, có thể suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói không?
Nam nhân điên cuồng nói, mắt lấp lóe tia điên dại:
- Mặc kệ ta, hắn không dám làm gì ta! Nếu ta bị gì thì người dính dáng đến hắn đều phải chết!
Lâm Phàm siết tay lại.
Răng rắc!
Đầu nam nhân dập nát, máu chậm rãi chảy dọc đầu ngón tay của Lâm Phàm.
- Đồ khùng.
Hắn đang lãng phí thời gian, chút nữa còn có việc quan trọng cần hoàn thành, không rảnh dây dưa với đám người này.
Ba người vừa kinh vừa giận:
- A!
Một người gầm rống:
- Ngươi có biết mình đã giết ai không!?
Lâm Phàm liếc ba người, bộc lộ sức mạnh, cơ bắp dần phình lên, thân hình vươn cao mười thước.
Tam Thái Tử ngẩn ngơ:
- Ta . . .!
Kẻ cướp ca mạnh dữ, hình dáng này, hơi thở này, quá khủng bố.
Kẻ mới nãy đánh gã tàn tạ đã bị kẻ cướp ca bóp nát đầu, quá tàn nhẫn.
Bùm!
Lâm Phàm xông về phía ba người, khí thế khủng bố chấn không gian dao động mạnh.
Ba người sửng sốt, cảm nhận khí thế ập đến như sóng triều, rất khủng khiếp:
- Cái gì!?
Lâm Phàm lấy tế đàn ra, bạo lực vung:
- Mau lên, đánh xong ta còn phải đi nữa.
Sau đó . . . không có về sau.
Máu tưới đầy trời, nhuộm đỏ góc trời.
Người của Bất Diệt hoàng triều xoe tròn mắt, bần thần nhìn bóng người trên cao, ba người bị đập thành thịt vụn rơi lộp độp, tập thể câm lặng.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Tam Thái Tử, nâng gã dậy:
- Bằng hữu, còn nhớ lúc trước ta đã nói miễn có việc gì thì ta sẽ không để ngươi chịu thiệt?
Tam Thái Tử há hốc mồm, ngơ ngác nói:
- Ca nói đều đúng.
Cứ kết thúc như vậy sao?
Cường giả đè Bất Diệt hoàng triều bọn họ không ngẩng đầu lên nổi cứ thế chết rồi? Sao như thùng rỗng kêu to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận