Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 748: Các vị có gì khó chịu thì hãy nói ra

Trừ bỏ nguy cơ, Chu Hoàng nhìn Lâm Phàm, không biết nên nói cái gì.
Người trước mắt là kẻ địch, kẻ địch lớn nhất từ khi Bất Diệt hoàng triều thành lập tới nay. Không phải đối phương giết nhân vật nào của họ mà cướp hết một nửa tài phú trong hoàng triều.
Chu Hoàng chịu đựng vết thương, ôm quyền nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng.
Lâm Phàm cười cười, bình tĩnh nói:
- Không có gì, đây là vì Tam Thái Tử của Bất Diệt hoàng triều các ngươi nhận được tình bằng hữu của bản phong chủ. Các ngươi dùng hơn hai ngàn hòm tài phú chuộc lại Tam Thái Tử, sự rộng rãi đó khiến người bội phục, đủ thấy các ngươi xem trọng bản phong chủ, bởi vậy không cần để bụng.
Sự kiện kia là cơn ác mộng của Bất Diệt hoàng triều.
Đối phương nói thẳng ra làm Chu Hoàng xoe tròn mắt.
Có cần như vậy không? Nói mà không cảm giác có gì không ổn sao?
Lâm Phàm thấy Chu Hoàng nhăn mặt như táo bón, nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy? Có vấn đề gì?
- Không có gì.
Chu Hoàng có rất nhiều lời muốn nói, nếu không phải thực lực của đối phương quá mạnh thì y sẽ bắt hắn phun hết số tài phú đã nuốt ra.
Nhưng xem tình huống hiện giờ, những cường giả đè bọn họ bẹp dí dưới đất đều bị đấm nát vụn, sao y dám nói một câu: Làm ơn trả lại tài phú ngươi đã lấy được không?
- Ca, ta biết ngay ca sẽ đến cứu ta. Khoảnh khắc tuyệt vọng, trong đầu ta chỉ hiện ra bóng dáng của ca thôi.
Tam Thái Tử rất biết cách ăn nói cho người ta thương, lúc ấy bị bắt cóc là gã đã khôn lanh chiều theo suy nghĩ của Lâm Phàm, giờ gặp việc lớn, được cứu thì càng nịnh hót bùi tai hơn nữa.
Lâm Phàm vuốt đầu Tam Thái Tử:
- Thật là người theo đuổi dáng yêu. Hưng phấn chứ?
Tam Thái Tử gật đầu như gà mổ thóc:
- Hưng phấn!
- Cảm động không?
- Cảm động!
Tam Thái Tử cảm động sắp khóc. Giây phút tuyệt vọng nhất trong đời, kẻ cướp ca từ trên trời giáng xuống, cứu gã từ trong nước lửa, không cảm động sao được?
- Ca, dù thế nào xin hãy ở lại làm khách, suốt đời tiểu đệ không thể quên ơn đức lớn của ca. Nhiều ngày qua chia ly với ca, tiểu đệ rất muốn lại được nghe ca dạy bảo.
Bây giờ gã biết làm sao? Đành vuốt đuôi kẻ cướp ca, mà công nhận người này rất thú vị, tuy hơi táo bạo nhưng tất cả có thể chấp nhận.
Lâm Phàm vỗ vai Tam Thái Tử, cười tươi nói:
- Ài, bằng hữu, ta cũng muốn ở lại nhưng còn bận việc, xin cáo từ. Chờ khi nào có cơ hội, Bất Diệt hoàng triều các ngươi lại giàu lên thì chắc chắn ta sẽ đến.
Nụ cười này làm tim Tam Thái Tử rớt cái bịch, linh cảm không may.
Câu mới rồi là sao?
Chờ lại giàu lên?
Ẩn ý trong câu này hơi phức tạp, ánh mắt Tam Thái Tử u oán. Ca, muốn nuôi mập ta rồi lại bắt nữa sao?
Khi Lâm Phàm định đi chợt nhớ bốn người bị giết, không thể quên cuỗm trữ vật giới chỉ. Tuy bây giờ hắn hơi bị giàu nhưng không ngại phong phú nhiều thêm.
Đám người nhìn cảnh đó, lòng thầm hoảng. Lúc này rồi không quên cuỗm trữ vật giới chỉ của người ta, siêu đáng sợ.
- Bằng hữu, hẹn gặp lại!
Lâm Phàm nói xong bay lên cao, biến mất tại chỗ.
- Ca đi bình yên!
Bịch!
Tam Thái Tử vã mồ hôi như tắm ngồi bệch dưới đất, thở hổn hển, vết thương trên người dần xấu.
Nếu kẻ cướp ca không ra tay thì bây giờ gã đã bị đối phương đập nát.
Chu Hoàng hỏi:
- Tam nhi quen thân với hắn?
Câu hỏi này dường như mang theo ẩn ý: Có phải ngươi thông đồng với người ta, hố tiền nhà mình không?
Tam Thái Tử giải thích ngay:
- Phụ hoàng, hài nhi làm gì quen với hắn, lần trước bị bắt cóc mới biết nhau. Nhưng hài nhi phát hiện một việc, hình như hoàng triều chúng ta đưa tiền chuộc vượt dự đoán của hắn, nên hắn rất hiền hòa với hài nhi, nói đã nhận hài nhi làm bằng hữu, sau này có chuyện gì sẽ không làm hài nhi chịu thiệt, cụ thể thế nào thì hài nhi không rõ.
Không thể khiến phụ hoàng hiểu lầm, nếu không có nhảy vào trong sông cũng không tẩy sạch.
Đại thái tử lảo đảo lại gần:
- Phụ hoàng, có lẽ chúng ta vô tình được hảo cảm của đối phương.
Gã bị người đánh suýt nổ tan xác, nếu không nhờ đan dược cầm hơi e rằng sẽ chết thật.
Chu Hoàng hỏi:
- Sao nói vậy?
Đại thái tử phân tích:
- Bẩm phụ hoàng, tiền chuộc lúc ấy thật ra chỉ cần ba, bốn trăm hòm, vì chúng ta tính toán sai lầm thành hai ngàn hòm, khiến đối phương cho rằng Bất Diệt hoàng triều rộng rãi, nên có hảo cảm với chúng ta. Hơn nữa tam đệ tôn kính người kia, nên hắn mới ra tay cứu chúng ta.
Đột nhiên biểu tình của đại thái tử hoàn toàn thay đổi.
Chu Hoàng ngây ngẩn:
- Vậy thì . . .
Lúc tính tiền chuộc là đại học sĩ của Bất Diệt hoàng triều tính, sau này Chu Hoàng giận quá nhốt người vào địa lao, nếu không nể tình đối phương trung thành hết lòng vì hoàng triều thì đã bị chém đầu.
Đại thái tử nói:
- Đại học sĩ, chúng ta hiểu lầm ngài ấy rồi. Đại học sĩ đã giúp chúng ta giải quyết nguy cơ thật sự, nếu không có đại học sĩ e rằng hôm nay Bất Diệt hoàng triều đã bị diệt.
- Đi, mau mời đại học sĩ ra!
Chu Hoàng bất chấp bị thương, vội đi mời đại học sĩ.
Từ sau sự kiện đó, đại học sĩ bị nhốt trong địa lao vẫn không ngừng tính số, mỗi ngày lẩm bẩm.
‘Không thể nào, ta không tính sai.’
‘Chắc chắn đối phương tính sai, còn ta tính đúng mười mươi.’
‘Sao ta tính sai được, ta là Thông Thiên Đại Học Sĩ Gia Cát Tiểu Long!’
Đại học sĩ ở trong địa lao trở nên điên khùng, người giữ tù cũng sắp đứt dây thần kinh. Đại học sĩ không ngừng tính, đôi khi quấn quýt bọn họ nhìn xem có phải tính sai hay không.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm theo lệnh bài chỉ dẫn đến Trung Tinh vực, nơi này hơi khác với vực ngoại giới khác, có nhiều đá to hình tròn lơ lửng giữa trời.
Lâm Phàm nhìn, suy tư:
- Sao đống đá này lơ lửng trên cao được nhỉ?
Hắn không hiểu, thật thần kỳ.
Dù sao những tảng đá lớn này rất bình thường, không khác gì với những cục đá bình thường,
- Ha ha ha! Đồ nhà quê từ đâu đến?
Trong không gian phía xa có một người trẻ tuổi cưỡi con trâu to toàn thân màu xanh, thân hình to lớn, chân đạp bốn ngọn lửa màu xanh. Người trẻ tuổi liếc xéo qua, tỏ vẻ khinh thường Lâm Phàm dáo dác nhìn trái ngó phải.
Lâm Phàm quay lại nhìn đối phương chằm chằm.
- Sao? Không phục? Có phải muốn đánh ta? Được thôi, giỏi thì lên!
Người trẻ tuổi cưỡi trâu quen thói kiêu căng, hơn nữa xem cách ăn mặc của Lâm Phàm tất nhiên không phải đến từ thế lực lớn gì.
Người đến đây có ai không phải thuộc về thế lực lớn, không có tọa kỵ? Tự mình chạy đến chắc chắn là ra từ chỗ nhỏ.
Động tĩnh nơi này hấp dẫn nhiều người ở phía xa chú ý.
Bọn họ không mấy quan tâm, chuyện này thường xảy ra, rất bình thường.
Người trẻ tuổi cưỡi trâu đi lướt qua bên người Lâm Phàm, hừ mũi coi rẻ, biểu tình đáng đánh như đang nói muốn đánh ta phải không? Ngon thì đánh thử!
He he he!
Bốp!
Lâm Phàm đột nhiên tung cú đấm vào người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi bị bất ngờ, giật nảy mình, gã rùng mình quát to, không ngờ đối phương dám ra tay.
Khi nắm tay chạm nhau, người trẻ tuổi càng không ngờ là lực lượng của đối phương mạnh như thế, khó mà ngăn cản.
Gã rùng mình, phun búng máu.
Lâm Phàm vươn tay chộp đối phương, tát cái bốp văng răng ra.
Lâm Phàm hơi tức giận, nhìn đối phương chằm chằm:
- Ngươi nói xem sao con người của ngươi tiện vậy? Ta nhìn trái bóng thôi mà cũng gặp chuyện, ngươi muốn ăn phân phải không?
Người trẻ tuổi trợn to mắt nói:
- Ngươi . . .!
Rõ ràng đối phương chỉ có tu vi Chí Tiên cảnh nhưng sao lực lượng mạnh đến thế? Lúc đỡ đòn, gã không cách nào cản lại.
Đám người ở phía xa giật nảy mình. Bọn họ biết người trẻ tuổi đó, một trong các Thánh Tử của Mãng Ngưu tộc, có năng lực, mỗi tội hơi cộc tính, coi khinh người. Nhưng không ngờ gã trào phúng người ta một câu đã bị hàng phục, bị người ta xách trong tay, quá khủng bố.
Lâm Phàm lườm đối phương, đấm vào bụng:
- Có tọa kỵ thôi mà, lên mặt khỉ gì!
Bốp!
Trước mắt Thánh Tử tối đen, tứ chi rũ xuống, đã xỉu.
Lâm Phàm lấy trữ vật giới chỉ của đối phương, sau đó nghiêng người, duỗi thẳng cánh tay, vung mạnh, ném người bay xa.
Bùm!
Cánh tay vung, không khí nổ, đủ thấy sức ném lớn cỡ nào.
Thoáng chốc Thánh Tử biến mất ở phía xa. Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
Trâu xanh chân đạp ngọn lửa, mắt to như đèn lồng càng nở to, dường như nó không phản ứng lại kịp thì chủ nhân đã bị người ném bay.
Trâu xanh định đi nhưng bỗng cảm giác bàn tay của đối phương sờ người mình, làm nó sợ run người. Chủ nhân còn không đánh lại thì nó không có chút sức chống cự.
Lâm Phàm cưỡi lên người trâu xanh, vỗ đầu trâu:
- Đi nào.
Trâu xanh sợ, nó nhấc chân đi tới trước.
Lâm Phàm cười nói:
- Không tệ, nơi này thật tốt, vừa đến đã có tọa kỵ.
Lâm Phàm rất vừa lòng tình huống này, hắn không ngại người ta lên mặt với mình, không thì kiếm đâu ra cớ làm ít chuyện?
Đám người vốn hơi coi thường Lâm Phàm đều nhíu chặt mày, tránh một con đường.
Người này không dễ chọc, Thánh Tử của Mãng Ngưu tộc còn bị một đấm đánh xỉu ném xa, không biết bay tới đâu rồi, xem tình huống thì phải mất một thời gian mới quay trở lại được.
Lâm Phàm ôm quyền, cười nói:
- Các vị, bản phong chủ mới đến, nếu ai nhìn bản phong chủ khó chịu nhớ đừng giấu, có gì cứ nói ra.
Mắt Lâm Phàm lấp lóe tia sáng, đám người này thực lực không yếu, trữ vật giới chỉ trên ngón tay tỏa ánh sáng rực rỡ rất là chói mắt, nhìn liền biết không phải vật bình thường.
Nếu không thể lấy trữ vật giới chỉ vào túi coi như uổng công đến chuyến này.
Quả nhiên, khi hắn nói ra câu đó thì những người có mặt rất tức giận.
- Cái tên này quá càn rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận