Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 749: Ngươi làm con trâu của ta sợ

Bọn họ khó chịu, chưa bao giờ thấy ai vênh váo như vậy.
Có người trừng mắt, có người bĩu môi, có người thì mắt tóe lửa.
Bọn họ cực kỳ bất mãn với người này mới tới đã ra tay thị uy.
Có thể đến đây không có người nào đơn giản, đều là Thánh Tử ra từ thế lực lớn.
Lần này kho báu bí mật mở ra, là cơ hội cho tất cả thiên kiêu, nên đến đây toàn là thiên kiêu.
Lâm Phàm cưỡi trên trâu xanh, nhìn đám Thánh Tử, không thèm để bụng:
- Nhìn gì? Bản phong chủ nói rồi, không phục thì lên, đấu đơn hay hội đồng tùy các ngươi chọn. Nhưng bản phong chủ đề nghị các ngươi đánh hội đồng, nếu không thua thảm quá thì chán.
Lâm Phàm chỉ vào một Thánh Tử ở phía xa:
- Ngươi! Đúng rồi, đang nói ngươi đấy, cái tên mặt đỏ rực, nghẹn đến đỏ mặt rồi còn muốn nhịn tới khi nào? Đừng nhịn lâu quá coi chừng bể trứng.
Thánh Tử bị chỉ trúng không kiềm được hú dài:
- Ngươi láo quá! Đến đây đều là Thánh Tử của các Thánh Địa lớn, ngươi có bản lĩnh gì mà vênh váo vậy hả? Ngươi nghĩ hàng phục Thánh Tử của Mãng Ngưu tộc là có thể vô pháp vô thiên sao? Tốt lắm, hôm nay Trương Kiềm này sẽ thử sức với ngươi!
Người Trương Kiềm bộc phát ra ánh sáng vàng, vô số kiếm nhỏ bay quanh quầng sáng.
Người xung quanh thảo luận. Trương Kiềm là Thánh Tử của Kiếm tông, thuộc thế lực lớn, tuy tu vi không kinh thiên động địa gì nhưng uy thế kinh người, người bình thường không dám đối kháng.
Dù là bọn họ cũng không muốn đánh với Trương Kiềm.
Bốp!
Có tiếng hét thảm.
Mặt Trương Kiềm đẫm máu, khuôn mặt hơi tuấn tú đã sưng phù, có mấy cái răng bị tát bay ra.
Lâm Phàm bấu đầu Trương Kiềm xách tới trước mặt mình, bất đắc dĩ nhìn gã:
- Ngươi nói xem ngươi được không? Người trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo, dù muốn ngạo cũng phải có tài mới được. Ngươi tự nói xem mình có bản lĩnh không?
Trương Kiềm rít gào, lực lượng trong người dao động hoàn toàn:
- A!
Gã đã bị đối phương chọc giận, lỗ chân lông mở ra, ánh sáng bắn ra, hơi thở cực kỳ sắc bén, cường đại sắp bộc phát ra kiếm khí khủng bố.
Binh!
Lâm Phàm tung nắm đấm. Trương Kiềm bị đánh mạnh giật bắn người, phun ra búng máu, ánh sáng bao phủ thân thể vụt tắt, vỡ vụn.
- Nhà ngươi . . .
Trương Kiềm nhìn Lâm Phàm lần cuối rồi gục xuống, lực lượng của tên này quá mạnh, gã không chịu nổi.
- Ài, thân thể quá mảnh mai, thế này mà đã không chịu nổi, đáng tiếc.
Lâm Phàm cuỗm mất trữ vật giới chỉ của đối phương, sau đó nghiêng người, duỗi thẳng cánh tay, nhấc chân đạp mạnh, mặt đất vỡ ra. Hắn vung cánh tay, Trương Kiềm như đạn pháo kéo dòng khí mãnh liệt biến mất phía chân trời.
Lâm Phàm nhìn theo:
- Bay xa dữ.
Hắn thỏa mãn cất trữ vật giới chỉ, giương mắt nhìn người xung quanh:
- Nói cho các ngươi biết, nếu bất mãn thì đánh hội đồng, đừng lần lượt từng người lên, chán lắm.
Xôn xao, giật mình.
Thấy quỷ sống.
Tên này mạnh quá, Trương Kiềm cứ thế bị làm thịt, gã tới tham gia tôi luyện, nhưng bây giờ bị đối phương ném bay mất không thấy bóng dáng, hành trình kết thúc vậy sao?
- Ngươi . . .!
Có người tức giận la mắng Lâm Phàm càn rỡ, bọn họ đều là Thánh Tử, sao chịu được sỉ nhục như vậy.
Nhưng súng bắn chim đầu đàn, bọn họ nhìn ra thực lực của đối phương không đơn giản, đấu với người ta chưa chắc lấn lướt được.
Có người vừa giận vừa khinh thường nói:
- Bây giờ ngươi cứ vênh váo, lát nữa có người đến, để xem ngươi làm sao lên mặt với họ.
- Có chút thực lực đã tự nhận là thiên hạ vô địch, lát nữa rồng phượng trong cõi người mới đến, ngươi sẽ biết cái gì là tự biết xấu hổ, không biết tự lượng sức mình.
- Không sai.
Lâm Phàm nghe đám người nói, thầm suy tư, có vẻ lát nữa sẽ có nhân vật lớn đến.
- Hừ!
Đám người vây xem vẻ mặt khinh thường. Giờ cứ để tên này vênh váo, lát nữa cường giả thật sự đến, để xem hắn kiêu căng tới khi nào.
Lúc này phía cuối trời tuôn ra dải sáng, ánh sáng xuyên thấu hư không, cùng với các tiếng leng keng.
Một con rồng thần màu vàng dài ngàn trượng bay tới, mỗi lớp vảy rực rỡ sắc vàng, long uy mạnh mẽ thổi quét thiên địa, các tọa kỵ ở đây đều run lẩy bẩy.
Đặc biệt là trâu xanh, nó hai đầu gối chạm đất, run cầm cập quỳ sát đất.
Nhiều Thánh Tử kinh thán:
- Đó là Long Giới Chi Tử, Ngao Bại Thiên, quả nhiên long uy phi phàm, kinh thiên động địa. Các ngươi xem những miếng vảy của hắn, mỗi mảnh đều tự thành long văn, quả thật là kỳ tài ngút trời.
Tuy bọn họ cũng là Thánh Tử của thế lực lớn, nhưng so sánh với Ngao Bại Thiên thì cách biệt quá lớn.
Lâm Phàm nhìn trâu xanh, hỏi:
- Lão Ngưu, ngươi sao rồi?
Tuy đây là tọa kỵ mới nhận của hắn nhưng dù sao hắn từng cưỡi trên nó, cũng tính là một nửa trâu của mình.
Trong khi mọi người nghênh tiếp Long Giới Chi Tử thì một tiếng quát to vang vọng bên tai họ:
- Quá mức! Ngươi hù trâu của ta sợ!
Bùm!
Lâm Phàm bay lên trời, cầm tế đàn xông thẳng về phía Ngao Bại Thiên, tiếng ầm ầm không dứt, không gian bị uy thế mạnh mẽ đè nổ.
Các Thánh Tử giật nảy mình, xoe tròn con mắt:
- Hắn định làm gì? Thật là gan to bằng trời!
Bọn họ biết tên này rất ngông nghênh nhưng không ngờ hắn dám xông thẳng vào Ngao Bại Thiên, chẳng lẽ hắn không biết người trước mắt là ai sao?
- Ồn ào!
Mắt rồng màu vàng liếc Lâm Phàm một cái, Ngao Bại Thiên không thèm để bụng. Rồng thần vẫy đuôi, cái đuôi phủ vảy vàng quất về phía Lâm Phàm.
Chỉ là con kiến nhỏ, không đáng khiến gã để vào mắt.
Bốp!
Tế đàn và đuôi rồng va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trùng kích khủng khiếp khuếch tán bốn phương tám hướng.
Lâm Phàm nhíu chặt mày:
- A?
Lực lượng của đối phương rất mạnh.
Hắn gầm lên, gồng hết sức, thân hình trương to, lực lượng bùng nổ, tế đàn trong tay hắn càng khủng bố hơn.
Tiếng hét thảm kinh thiên động địa, vảy rồng nứt, máu rồng màu vàng phun ra từ phần đuôi nhuộm thiên địa.
Ngao Bại Thiên vừa kinh vừa giận, không ngờ mình sẽ bị thương:
- Muốn chết!
Ngao Bại Thiên quẫy người, vuốt rồng chộp Lâm Phàm, hư không bị cắt, ánh sáng ngưng tụ trên đầu móng vuốt, uy thế phi phàm khủng bố.
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Hơi thú vị.
Thực lực của tên này không tệ, Thông Thiên cảnh đỉnh nhưng nội tình vững chắc, mạnh hơn Phong Thiếu Liệt và Tư Không Trác một chút.
Bùm!
Tế đàn và móng vuốt rồng va chạm, tia lửa bắn ra, uy thế cường đại quét đất đai, mặt đất tan vỡ nổ tung.
Ngao Bại Thiên thầm nghĩ:
- Thực lực của tiểu tử này hơi không tầm thường.
Ngao Bại Thiên tâm cao khí ngạo, uy của Long giới không cho phép xúc phạm. Gã chưa từng gặp tên này, trực tiếp xông lên đánh là sao? Gã không hiểu lý do nằm ở đâu.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Hơi lợi hại, để xem ngươi có thể chống đỡ đến mức nào!
Lâm Phàm giơ tế đàn đập mạnh lung tung lên thân hình to lớn của đối phương.
Ngao Bại Thiên không hiền gì, móng vuốt rồng đón đỡ, dần dà, gã cảm giác có máu ứa ra từ móng rồng, độ cứng của tế đàn quá cao.
Đám Thánh Tử ở bên dưới kinh thán.
- Tiểu tử này to gan quá, dám xuống tay với Ngao Bại Thiên.
- Hừ! Thứ không biết sống chết, tưởng có thể vô địch thiên hạ sao?
- Không đúng, các ngươi nhìn xem, hình như Ngao Bại Thiên bị thương.
- Cái gì?
Mọi người hết hồn, không thể tin, sau đó nhìn kỹ. Quả nhiên có máu chảy ra móng rồng của Ngao Bại Thiên, bọn họ kinh sợ như thấy quỷ.
Ngao Bại Thiên vội hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không oán không thù với ngươi nhưng tại sao ngươi tấn công ta?
Cứ tiếp tục đấu thì khó đoán kết quả.
Mắt Lâm Phàm sáng rực đáp:
- Ngươi dám làm trâu của ta sợ!
Đây là một con rồng, nghe nói rất bổ, tắm máu rồng có tác dụng mạnh, hắn không biết là thật hay giả, nếu đúng thật thì mang ít máu rồng về cho lão sư bổ người, có lẽ sẽ là món quà tốt.
Ngao Bại Thiên ngây ra, vội vàng nói:
- Trâu? Huynh đệ, có gì từ từ nói, Ngao Bại Thiên này không phải hạng người lỗ mãng như vậy. Ta chưa từng thấy trâu của ngươi, xin hãy nói rõ ra được không?
Tế đàn của đối phương làm đầu ngón chân của gã đau chết, nếu không nhờ móng cứng chắc đã bị đập dập móng rồi.
Hai tay Lâm Phàm không ngừng đập, hắn không ngờ thực lực của đối phương ghê gớm như vậy, nội tình của con rồng nhỏ này khá quá.
- Nhìn xem, bên kia là trâu của ta. Ngươi chưa đến đã phát ra uy rắn, muốn hù dọa ai?
Ngao Bại Thiên tức muốn khùng lên, giương mắt nhìn phía xa, chỉ thấy một con trâu xanh đầu đầy mồ hôi quỳ ở đó, hiển nhiên bị long uy của gã chấn động.
- Huynh đệ, có gì từ từ nói. Long uy của ta là tự mang theo, ai biết sẽ thành ra như vậy. Chúng ta đến đây là để vào kho báu bí mật, không cần động can qua lớn như vậy. Ngươi nói một câu đi, muốn giải quyết thế nào?
Móng vuốt của gã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, lực lượng của đối phương quá lớn, cục đá đen thui kia cứng rắn vô cùng, đau chết mất.
Lâm Phàm nói:
- Xin lỗi trâu của bản phong chủ.
Ngao Bại Thiên kinh ngạc nói:
- Cái gì? Ngươi muốn ta xin lỗi một con trâu? Ngươi có biết ta là ai không? Ta đường đường là Long Giới Chi Tử . . . á!!!
Ngao Bại Thiên chưa nói hết lời, phát hiện thế công của tên này hung mãnh hơn, lực lượng dần tăng mạnh, gã cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này thì tàn đời.
- Ha ha ha! Rồi rồi, Ngao Bại Thiên này là Long Giới Chi Tử mà lỡ tổn thương vị bằng hữu này, đương nhiên phải xin lỗi. Chúng ta ngừng lại đi, cứ tiếp tục thế này sẽ làm tổn thương tình cảm nhau.
Ngao Bại Thiên phát hiện móng rồng sắp đứt, gã đã quên hai người va chạm bao nhiêu lần, độ cứng của tế đàn siêu khủng bố.
Bùm!
Một người và một rồng va chạm lần cuối sau đó hoàn mỹ tách ra.
Lâm Phàm cầm tế đàn, nhìn Ngao Bại Thiên, chỉ cần đối phương rục rịch là sẽ lại xông lên đánh, không chút do dự.
Thân hình rồng vàng ngàn trượng tỏa sáng, sau đó dần thu nhỏ.
Ngao Bại Thiên phục hồi hình người, mái tóc dài màu vàng rực rỡ, đỉnh đầu có hai sừng rồng tỏa ánh sáng mờ. Phần cổ tay của gã đỏ rực, có vết rách nhỏ, cổ chân cũng xây xước, mới nãy bị đập làm gã đau điếng.
Trong tình huống hiện giờ gã phải giữ bình tĩnh, không thể bị người nhìn ra, nếu không thì mất hết mặt rồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận