Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 75: Có chuyện thì nói, bán ta làm gì

Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy.com
-------------------------------------
- Trả lời đúng, đáng tiếc, các ngươi biết quá muộn. - Nam tử chui ra từ trong cơ thể đứa trẻ nở nụ cười quỷ dị, sau đó ngữ khí lại biến thành giọng nói của trẻ nhỏ - Đại ca ca, mấy anh nói xem nếu mất đầu thì còn sống được không?
Bọn người Viên Thiên Quân nuốt nước bọt, cảm thấy tình huống này thật sự không ổn rồi. Đám người này đều tu luyện tà công, thuộc về loại công pháp vô cùng kì dị.
Ngay tên nam tử trốn trong hình hài trẻ nhỏ này, chính là dựa vào tà pháp giết đứa trẻ ban đầu rồi trốn ở trong đó.
Hắn tu vi tuy rằng là Địa Cương cảnh tầng hai, nhưng cùng với vài vị sư đệ kết hợp ra tay thì giết chết Bạch Thạch cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng hiện giờ nhiều người như vậy, nếu mà không chạy, cuối cùng cũng chỉ có thể chết ở nơi này.
Bà lão bước lên:
- Được rồi, đừng ẩn giấu nữa, giết bọn họ rồi rời khỏi nơi này. - Sau đó giống như nam tử trước đó, trực tiếp xé rách lớp da bà lão, mà dáng vẻ của hắn lại càng khiến người ta hoảng sợ, sát khí cực kỳ nồng đậm.
- Thoải mái hơn nhiều, nếu không phải là trông giống người xấu quá thì cần đéo gì đến cái vỏ da này. - Sau đó hắn chỉ vào Viên Thiên Quân - Ta muốn lớp da của người này, có lẽ có thể đến Viêm Hoa tông làm đệ tử một thời gian.
- Ngươi trốn trong lớp da đó đi đến Viêm Hoa tông, chỉ sợ không sống qua ngày hôm sau đâu.
...
Nghe bọn tà tu nói chuyện, sắc mặt đám người Viên Thiên Quân trở nên trắng bệch.
- Đi…
Giờ khắc nay, Viên Thiên Quân không một chút do dự bắt đầu chạy trốn. Hắn cũng không thể quản nhiều hơn, chỉ cần mình có thể chạy trốn, bảo toàn tính mạng, làm bất cứ chuyện gì đều đáng giá.
Hắm đã không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào tay đám người đó cuối cùng mình sẽ biến thành bộ dạng gì.
Lột da?
Nghĩ đến liền thấy đáng sợ.
- Muốn chay, cứ chạy đi. - Đám tà tu ngụy trang thành thôn dân cười lạnh ra mặt, bay thẳng đến chỗ đám người Viên Thiên Quân mà chém giết.
Bạch Thạch lằng lặng nhìn, không chút nôn nóng, những đệ tử Viêm Hoa tông này trong mắt hắn cũng chỉ là tử thi sống tạm thời mà thôi.
- Sư huynh, dẫn ta đi cùng với. - Hoàng Hầu tê liệt té trên mặt đất, mặt rơi đầy lệ, tuyệt vọng gào thét.
Nhưng Viên Thiên Quân không quay đầu lại, cật lực bỏ mặc tất cả.
- Tiểu ca ca, ta đến chơi với ngươi là được rồi. - Nam tử chui ra từ trong cơ thể đứa trẻ nở nụ cười xán lạn đứng trước mặt Hoàng Hầu, nụ cười kia trong mắt Hoàng Hầu là một sự khủng bố.
- Không…
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Viên Thiên Quân nghe phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tim cũng đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
Hắn bị dọa chết khiếp rồi, thậm chí dũng khí để đánh nhau với đối phương cũng không có.
Hắn biết rõ nếu dùng toàn bộ thực lực có thể giết chết một phần trong số bọn tà tu này, nhưng hắn lại nghĩ đến hậu quả của chính mình, liền không có một chút dũng khí đối mặt với đám người đó.
Vụt~
Trên đường, từng bóng người điên cuồng tập kích hắn.
Viên Thiên Quân liếc mắt một cái, sợ tới mức run như cầy sấy. Đám tà tu vẫn theo sát gót, ánh mắt chúng nhìn về phía hắn khiến hắn cảm nhận được, nếu rơi vào tay bọn chúng chắc chắn sẽ có kết cục vô cùng thảm.
Vậy thì cứ chạy như này liệu có chạy thoát nổi không?
- Sư huynh, làm sao bây giờ - Hoàng Phi Long bấy giờ đã sợ đến cuống cả lên, tốc độ của hắn miễn cưỡng đuổi kịp Viên Thiên Quân, nhung hắn không muốn chết nên chỉ có thể liều mạng chạy.
- Chúng ta liều mạng với bọn chúng đi, cứ chạy như vậy cũng chạy không thoát. - Trần Hổ lên tiếng nói.
Viên Thiên Quân không nói gì, bởi vì hắn hiện tại căn bản không muốn nói gì cả, chỉ muốn nhanh chóng trở về tông để thông báo tình hình nơi này.
Đột nhiên!
Hắn cảm nhận được một luồng sát khí từ sau lưng đánh tới, thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại, trực tiếp kéo sư đệ bên cạnh qua, mà sư đệ này bên hiển nhiên không ngờ được.
Phập!
- Sư huynh, huynh… - Hoàng Phi Long chỉ cảm thấy phía sau đau rát, đến khi quay đầu lại thì phát hiện ra lồng ngực mình đã bị một cây xích sắt đâm xuyên qua, máu tươi từ lồng ngực ào ào chảy ra
Trần Hổ không thể ngờ Viên sư huynh lại kéo sư đệ ra làm bia đỡ đạn.
Viên Thiên Quân nói:
- Không còn cách nào khác chỉ có thể làm như vậy. Chạy mau, biết đâu vẫn còn đường sống.
Trần Hổ trong lòng đau khổ, sư huynh mà hắn vô cùng sùng bái thế mà lại lấy họ làm bia đỡ. Hắn cắn chặt răng, nhìn trừng trừng về phía Viên Thiên Quân:
- Sư huynh...
Viên Thiên Quân đáp:
- Gì?
- Huynh thật sự khiến ta quá thất vọng. - Trần Hổ tuyệt vọng nhìn Viên Thiên Quân, sau đó đột ngột dừng lai, quay về phía bọn tà tu mà nổi giận hét lên - Ta liều mạng với các ngươi.
Không bao lâu sau, Viên Thiên Quân đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trần Hổ vang lên.
Viên Thiên Quân sửng sốt, sau đó tức giận mắng một câu:
- Đồ hỗn trướng, chết cũng đáng, thay ta chống đỡ một chút thời gian.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Viên Thiên Quân.
- Không hổ là đệ tử của Viêm Hoa tông, thù đoạn bán đồng môn cũng được lắm. - Bạch Thạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Viên Thiên Quân, giữa hai người giữ một khoảng cách nhất định.
Mà Viên Thiên Quân không nói câu nào, hắn bây giờ chỉ muốn giữ được cái mạng nhỏ này, những cái còn lại đều không quan trọng.
...
- Brừm brừm, đi cày điểm tích lũy thôi. - Lâm Phàm nhàn nhã đi dạo, chỉ cần gặp được yêu thú, nhất định sẽ nói chuyện với chúng nó đàng hoàng.
Hiện tại “Hóa Thân kiếm trận” này khiến hắn vô cùng hiếu kỳ, không biết sau khi tu luyện thành công sẽ có bộ dạng gì, thực lực của mình sẽ cường hãn đến mức nào.
Thực khiến hắn vô cùng chờ mong.
- Sư đệ, cứu ta…
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu cứu, Lâm Phàm nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy sau lưng là một người vô cùng chật vật đang chạy về phía mình.
Viên Thiên Quân nhìn thấy Lâm Phàm liền cảm thấy như tóm được hi vọng, nhưng không phải hi vọng rằng tên này có thể có thể chiến thắng được mấy người kia.
Rất nhanh Viên Thiên Quân đã đến trước mặt Lâm Phàm:
- Lâm sư đệ, cứu ta.
- Í, chẳng phải là Viên sư huynh sao. Sao lại thành cái dạng này? - Lâm Phàm sửng sốt, chẳng ngờ lại nhận ra kẻ nhếch nhác thảm hại này lại là Viên Thiên Quân.
Lúc trước tên này mời mình cùng tham gia tổ đội của hắn. Nhưng mình thấy hắn cũng không thành thật, lại muốn đơn độc hành động nên đã cự tuyệt.
Làm sao mà ngờ được lại đụng phải như thế này.
Cách đó không xa, từng bóng người xuất hiện, Lâm Phàm nhìn thoáng qua, xong cũng không để ý trong lòng.
Hắn thấy, nếu thật sự bị phát hiện, không giết đối phương cũng sẽ bị đối phương giết chết, dù sao cũng không có lựa chọn thứ ba.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm cùng Viên Thiên Quân.
Lâm Phàm vừa trông thấy liền ngạc nhiên:
- Í, thôn trưởng Bạch Thạch, mọi người làm gì vậy?
Bạch Thạch nhìn về phía Lâm Phàm, trên mặt lộ ra tươi cười trước sau như một:
- Xem ra không phải ta nghĩ nhiều, mà là ngươi thật sự muốn chết…
Lâm Phàm nghi hoặc, có ý gì?
Viên Thiên Quân tuyệt vọng, né vào sau lưng Lâm Phàm:
- Sư đệ, cứu ta, thật sự phải cứu ta, ta không thể chết ở chỗ này…
Đột nhiên Viên Thiên Quân dùng sức đẩy mạnh Lâm Phàm, muốn đẩy hắn đến trước mặt Bạch Thạch, còn hắn thì lập tức chạy về phía trước.
Mà lúc này, Lâm Phàm mới phản ứng lại, tức thời nổi giận.
Ngay lập tức hắn lấy Lang Nha Bổng từ trong nhẫn trữ vật ra, nện về phía Viên Thiên Quân một chùy:
- Đệch con mợ, có chuyện thì nói, bán ta làm gì?
- Không thể tha thứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận