Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 750: Có thể thử pháo hoa nam giới một lần

- Chuyện gì xảy ra? Sao Ngao Bại Thiên dừng tay?
- Không biết nữa, không ngờ đến cả Ngao Bại Thiên cũng không thể hạ được cái tên càn rỡ này, làm người ta thất vọng quá.
Có Thánh Tử tôn sùng Ngao Bại Thiên lên tiếng bênh thần tượng của mình:
- Thất vọng? Ngươi thất vọng thì lên đi, đúng là ngồi nói chuyện không đau lưng.
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Được rồi, con người của ngươi còn chút ánh mắt, kiến thức, xin lỗi trâu của ta, rồi ta tạm thời không so đo chuyện này của ngươi, hãy nắm chắc cơ hội, những chuyện khác không xem là gì.
Ngao Bại Thiên nhìn Lâm Phàm, cảm giác sao tên này nói chuyện khó nghe quá.
Ngao Bại Thiên rất nhạy bén với nguy cơ, lúc mới đánh nhau còn chưa cảm giác có vấn đề gì, nhưng đánh rồi thì phát hiện đừng nhìn đối phương là Chí Tiên cảnh, xuống tay hơi bị khủng.
Ngao Bại Thiên đến đây là vì vào kho báu bí mật, đừng để chưa kịp vào đã bị người ta đánh gục ngay ngoài cửa, thế thì mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt Ngao Bại Thiên khiêm hòa, nói chuyện y như thật:
- Ngao Bại Thiên này làm Long Giới Chi Tử, tuy ở bên ngoài luôn cho rằng Long giới của ta quá bá đạo, nhưng đó là cách nghĩ sai lầm. Long giới toàn là người khiêm tốn, không bao giờ ỷ thế hiếp người. Mới đến kích động quá, lỡ làm tọa kỵ của các vị bị sợ, ta tại đây xin lỗi các vị một tiếng, mong đừng để bụng.
Mà có người tin thật.
- Ta biết ngay mà, sao Ngao Bại Thiên thua được, thì ra giải quyết hiểu lầm với đối phương.
- Đúng vậy! Ngao Bại Thiên là Long Giới Chi Tử, địa vị cao thượng, thực lực mạnh mẽ, dù vậy vẫn cư xử hiền hòa, khiến người bội phục.
Thánh Tử nói chuyện, tự tưởng tượng chuyện xảy ra giữa Ngao Bại Thiên và Lâm Phàm rồi cho ra đáp án hoàn mỹ.
Tâm tình của Ngao Bại Thiên khá tốt, gã nghe hết lời nói của các Thánh Tử xung quanh, bọn họ hiểu vấn đề hay lắm, sự thật đúng là vậy.
Lâm Phàm thúc giục:
- Còn đứng đực mặt ra làm chi, mau xin lỗi trâu của ta!
Hắn không cần biết Long Giới Chi Tử gì cả, đã xin lỗi thì làm dứt khoát chút, lề mà lề mề lãng phí thời gian.
Ngao Bại Thiên muốn đánh chết Lâm Phàm, có mặt nhiều người, hắn không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Ăn nói gây hấn thế làm gì?
- Ha ha ha! Được được, ngươi yên tâm, Ngao Bại Thiên làm nó sợ thì phải xin lỗi một tiếng, nếu không lại mang tiếng khinh người.
Ngao Bại Thiên nói xong tiến lên nâng trâu xanh dậy, còn cầm móng trước của trâu xanh đặt trong lòng bàn tay, sắc mặt hiền hòa nói:
- Ngại quá, làm ngươi sợ, ta xin lỗi một tiếng, ngươi đừng để bụng.
Trâu xanh trợn to mắt ngơ ngác nhìn đối phương.
Đối phương là Long Giới Chi Tử, huyết mạch trong người cao quý mà thuần khiết, đem đến áp lực lớn cho nó. Không ngờ đối phương nâng móng trước của nó, xin lỗi nó, làm trâu xanh ngây ngẩn.
Thánh Tử xung quanh cảm thán.
- Ngao Thánh Tử quá đại nghĩa, là Long Giới Chi Tử, thân phận cao quý, thế mà xin lỗi một tọa kỵ, ngươi nói xem nếu là người khác thì có chuyện này được không?
- Đúng rồi, các ngươi xem bộ dạng Ngao Thánh Tử xin lỗi tọa kỵ, không hề ghét bỏ, làm hết sức nghiêm túc.
Ngao Bại Thiên nghe mấy lời đó thì nở nụ cười, trong lòng điên cuồng rủa thầm. Tiểu tử này quá dữ dội, nếu không xin lỗi sẽ đánh tới cuối cùng.
Phải công nhận là Ngao Bại Thiên sợ thật.
Liều mạng làm gì? Được ích lợi chi?
Ngao Bại Thiên hỏi:
- Huynh đệ thấy sao?
Ngao Bại Thiên rất tò mò, không biết người này là ai, không hiểu rõ lai lịch, chỉ lấy tu vi Chí Tiên cảnh đã có thể đấu với gã đến lúc này thì tuyệt đối không phải ra từ nơi nhỏ.
Không lẽ đến từ thế lực lớn?
Nhưng không thể nào, Long giới đã là thế lực lớn, không thể có thế lực mạnh hơn được.
Lâm Phàm gật đầu nói:
- Tạm được, nếu theo kiểu chính thức thì ngươi phải mở tiệc linh đình, dâng trà xin tội, nhưng thôi bỏ qua đi, tha thứ cho ngươi lần này.
Ngao Bại Thiên bị chọc tức mặt biến sắc, người này nói chuyện làm người ta khó chịu quá, sao có kẻ tiện như vậy, còn thích được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thôi, ráng nhịn, không đáng.
Ngay lúc này, hư không biến đổi lớn, ánh sáng tuôn ra chiếu khắp thiên địa, một loài chim giống phượng hoàng giương cánh bay lượn, hai cánh vỗ sẽ rực cháy lửa.
Ngao Bại Thiên nhìn, thầm suy tư đối thủ mạnh nhất khi vào kho báu bí mật đã đến.
Còn có người đứng cạnh gã nữa, ban đầu đã xem thường hắn, nay xem ra tên này cũng rất nguy hiểm, cạnh tranh rất lớn.
- Phượng Tiên Tử đến!
Đám Thánh Tử siêu kích động, vì được thấy nữ thần.
Một nữ nhân phong tư tuyệt vời đứng trên loài chim giống phượng hoàng, nàng mặc đồ đỏ như lửa cháy, mái tóc tơ sáng bóng như thác nước rũ xuống sau người, vóc dáng cực kỳ bốc lửa.
Mắt Lâm Phàm sáng rực hỏi:
- Này, ai vậy?
Đây là hưng phấn vì thấy cực phẩm, rất muốn bị đối phương trào phúng, nhục nhã, có như thế thì hắn mới có cớ ngang nhiên ra tay, khiến đối phương nở rộ mặt đẹp nhất.
Ngao Bại Thiên si mê nhìn không chớp mắt:
- Đó là Phượng Tiên Tử.
Khi gã thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì tim rớt cái bịch, vội nói:
- Ngươi đừng có ý tưởng gì, nàng rất là thô bạo, nghe đồn há miệng có thể nuốt trọn người ta, cực kỳ tàn nhẫn.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Tàn nhẫn vậy à, hơi xứng với ta.
Ngao Bại Thiên vội nói:
- Huynh đệ, không nên nghĩ vậy, ngươi nhìn phía sau xem, có lẽ càng vừa mắt hơn.
Tuy gã không biết đối phương có lai lịch gì nhưng xem bề ngoài hình như không đơn giản, nếu đối phương nhìn trúng Phượng Tiên Tử thì sẽ thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, nên gã phải làm đối phương chết tâm, hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ.
Phía xa lại có người đến, có nam có nữ, khí thế đều không tầm thường, nam anh tuấn, nữ đẹp động lòng người, thực lực cũng không đơn giản.
Ngao Bại Thiên giới thiệu rõ ràng từng người trong nhóm:
- Huynh đệ nhìn xem trong nhóm người kia có ai vừa mắt không? Ta sẽ tác hợp giúp cho, tất cả đều là Thánh Tử, Thánh Nữ của thế lực lớn, thực lực không tầm thường, tốt hơn Phượng Tiên Tử gấp trăm ngàn lần.
Một nam nhân cao ráo đẹp trai đi ra từ nhóm người đến trước mặt Phượng Tiên Tử, mỉm cười nói chuyện.
Ngao Bại Thiên không nhịn được bay lên, cười to bảo:
- Lưu Võ, không ngờ ngươi cũng đến.
Nam nhân được gọi là Lưu Võ có vẻ ngoài anh tuấn, khí vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân ẩn chứa uy năng khủng bố.
Lưu Võ cười nói, mắt lóe tia sáng:
- Thì ra là Thánh Tử của Long giới, Ngao huynh.
Lưu Võ quá rành con rồng này, biết cũng thích Phượng Tiên Tử, nhưng gã sẽ không nhường.
Phượng Tiên Tử xếp hạng mười ba trong Thánh Nữ, xinh đẹp động lòng người, sao có thể nhường lại cho người khác.
Ngao Bại Thiên nở nụ cười lịch thiệp nhất:
- Phượng Tiên Tử gần đây có khỏe không?
Từ sau khi gặp Phượng Tiên Tử thì gã đã động lòng, tất nhiên muốn bắt lấy nàng. Nhưng Phượng Tiên Tử rất khó dụ, không phải muốn là có được người đẹp.
Phượng Tiên Tử gật đầu, không có phản ứng gì lớn:
- Ngao Thánh Tử có lòng.
Cách cư xử như vậy hơi không lễ độ đối với người khác, quá lạnh nhạt, nhưng Ngao Bại Thiên thì cho rằng được Phượng Tiên Tử đáp lại đã là chuyện đáng vui vẻ.
Lâm Phàm cưỡi trâu xanh bay lên cao, cẩn thận đánh giá Phượng Tiên Tử, ánh nhìn giống như xuyên thấu:
- A, ả đàn bà này cũng xinh đấy.
Lưu Võ ở một bên không nhịn được, sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi nói cái gì!?
Mái tóc dài xõa xuống bỗng bay lên, hiển nhiên gã đang rất giận.
Ngao Bại Thiên trừng Lưu Võ:
- Lưu huynh, sao có thể nói chuyện kiểu đó với huynh đệ này?
Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu.
Ngao Bại Thiên xóa bỏ bất mãn lúc trước, gã đang muốn làm Lưu Võ khó chịu, tốt nhất là chọc cho đầu bốc khói, miệng mũi trào máu.
Ngao Bại Thiên giới thiệu, tỏ vẻ coi khinh Lưu Võ:
- Huynh đệ, hắn tên là Lưu Võ, Thánh Tử của Khôn Nguyên động. Thực lực tạm được, nhưng không thể so sánh với ngươi, loại người này nếu không cho một bài học thì không khôn ra.
- Ngươi . . .!
Lưu Võ tức điên, muốn liều mạng với Ngao Bại Thiên.
Lúc này vô số khí thế cực mạnh từ xa truyền đến.
Thế lực cường giả của các Thánh Tử đến.
Lần này vào kho báu bí mật đương nhiên toàn là Thánh Tử, các cường giả ở bên ngoài chờ, phòng hờ xảy ra chuyện gì còn kịp cứu.
Không phải họ vào cứu người, mà là lỡ đệ tử của họ lấy được đồ từ bên trong, đi ra bị chặn đường hay xảy ra mâu thuẫn kịch liệt gì, một mình không đánh lại một đám.
Lưu Võ cố nén lửa giận, không lao vào đánh nhau ngay:
- Hừ! Lát nữa vào kho báu bí mật, chờ xem có bản lĩnh gì!
Có thể tới đây đều có bối cảnh.
Biểu tình của Phượng Tiên Tử hơi mất tự nhiên, vì đối phương luôn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có tính xâm lược mãnh liệt. Phượng Tiên Tử mỉm cười với Lâm Phàm, xem như đáp lễ, cũng mang theo ẩn ý là đừng nhìn nàng mãi.
Nhưng nụ cười này làm Lâm Phàm như bị sét đánh, cười với ta là có ý gì?
Lâm Phàm nhủ thầm, giận đi chứ, gầm rống lên, chửi mắng hăng vào, ít ra hãy nói gì đi chứ.
Lưu Võ phát hiện ánh mắt của Lâm Phàm là lạ, nhỏ giọng khiển trách:
- Ngươi định nhìn Phượng Tiên Tử tới khi nào? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất rộng.
Các trưởng bối đã đến, gã không thể cho người ta nghe hoặc biết chuyện xảy ra ở đây.
Lâm Phàm chưa đáp lại đã bị Phượng Tiên Tử giành trước:
- Lưu Thánh Tử, ta và ngươi không liên quan, người ta nhìn ta thì liên quan gì đến ngươi?
- A?
Lưu Võ ngây ra, sau đó biểu tình hơi thay đổi:
- Phượng Tiên Tử, ngươi này mặt mày lấm lét, nhìn là biết không phải thứ tốt, đừng bị bề ngoài giả tạo của hắn che mắt.
Ngao Bại Thiên mắng:
- Lưu Võ, con người của ngươi sao tiện vậy? Phượng Tiên Tử là người nhà của ngươi sao? Không cho ai xem? Khôn Nguyên động các ngươi sao ra kẻ mặt dày như ngươi.
Tuy Ngao Bại Thiên cũng không vui gì, nữ thần của mình bị người nhìn chằm chằm, nữ thần còn bênh người ta, làm lòng gã khó chịu, nhưng có cơ hội mỉa mai Lưu Võ thì gã sẽ không bỏ qua.
Lâm Phàm nhìn Lưu Võ chằm chằm, nói một câu khiến người hoang mang:
- Chưa thử pháo hoa nam giới, có thể thử một lần.
Là sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận