Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 751: Trâu trong trâu oách trong trâu

Ngao Bại Thiên không hiểu ý câu này nhưng trong câu chữ cho người cảm giác rùng rợn:
- Huynh đệ, nói câu này có ý gì?
Lâm Phàm vỗ vai Ngao Bại Thiên, ra hiệu đừng hỏi:
- Hài tử, ngươi không hiểu thì đừng hỏi.
Đây là câu hỏi cao đẳng thâm ảo, người bình thường rất khó hiểu.
Ngao Bại Thiên muốn chửi thề:
- Ta #¥!
Nói cái quái gì vậy? Bảo gã là con nít không hiểu? Nếu người khác nghe được sẽ sợ hết hồn.
Gã đường đường là Long Giới Chi Tử mà bị người nói là con nít, tên này là người đầu tiên dám nói như vậy.
- Ủa? Thánh Tử của tộc ta đâu?
Không xa, một lão nhân nhìn trái nhìn phải không thấy Thánh Tử trong tộc đâu.
Đám Thánh Tử có mặt lúc đầu ngó nhau rồi cùng nhìn về phía Lâm Phàm, người ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng bọn họ thấy hết.
Lão nhân kia là trưởng lão của Mãng Ngưu tộc, giờ lão đến, có lẽ chưa biết Thánh Tử của họ đã sớm bị người một đấm đánh bay, hơn nữa tọa kỵ cũng bị người ta bá chiếm.
Bọn họ cảm thấy Mãng Ngưu tộc xui chưa từng có, nhưng họ sẽ không nói ra, phòng ngừa bị trả thù.
Nếu tên này không đánh với Ngao Bại Thiên thì chắc chắn họ sẽ tích cực cử báo hành vi đối phương, nhưng đã đánh nhau rồi, họ biết tên này không đơn giản, không thể trêu vào, nếu không sẽ rước họa vào thân, tự chuốc lấy khổ.
- Thánh Tử của ta đi đâu rồi?
Một lão nhân lưng cõng kiếm, nhìn trái ngó phải, kiếm một vòng không thấy bóng dáng Thánh Tử.
Lão nhân sốt ruột kéo một người hỏi:
- Ngươi có thấy Thánh Tử của tông ta không?
Thánh Tử bị túm lấy đã chứng kiến cảnh đó xảy ra, nhưng lúc này mặt không biểu tình bình tĩnh nói:
- Không thấy, lão hãy đi hỏi ngươi khác.
Gã không ngốc, nếu ai muốn nói thì ngay lúc nãy lão nhân hỏi, không cần gã lên tiếng đã có một đám người phanh phui ra, Thánh Tử của các ngươi bị người đấm bay lên trời rồi.
Việc này không dính dáng gì đến bọn họ, dù nói thật ra cũng chẳng được lợi gì, khi không thêm một kẻ địch.
Huống chi có thể đánh ngang tay với Long Giới Chi Tử Ngao Bại Thiên sẽ là người dễ chọc sao? Chắc chắn thuộc thế lực lớn, đến cuối cùng sẽ không bị gì.
Bên kia vang tiếng hỏi hấp dẫn chú ý của nhiều người.
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc thấy con trâu dưới thân Lâm Phàm liền chạy tới hỏi:
- Ngươi lấy con trâu này ở đâu ra? Hình như là tọa kỵ của Thánh Tử tộc ta?
Lão tuyệt đối không nhìn lầm, đây là trâu xanh của Thánh Tử, nhưng sao ở dưới thân đối phương? Chuyện này không thể xảy ra.
Lâm Phàm kinh ngạc nói:
- Cái gì? Con trâu xanh này là của Thánh Tử các ngươi bao giờ? Nó là trâu của bản phong chủ, đừng ỷ mình tuổi già mắt mờ là có thể tùy tiện hố người
- Tiểu tử này, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Thánh Tử biến mất làm trưởng lão Mãng Ngưu tộc rất bực mình, đặc biệt tiểu tử này nói chuyện gay gắt khiến lão hơi giận.
Lâm Phàm lắc đầu, trả lời dứt khoát:
- Không thể.
Hắn không thèm nể nang, nếu đối phương không phục thì cứ đánh một trận, đầu của hắn cứng, không sợ đối phương.
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi . . .!
Lão hít sâu, nhìn kỹ đối phương, nói chuyện gắt vậy chắc đến từ thế lực lớn nào, nhưng lão nhìn kỹ vẫn không thấy ra đối phương thuộc phương nào.
Con trâu dưới thân hắn rõ ràng là của Thánh Tử, cũng là tọa kỵ của Mãng Ngưu tộc bọn họ, lão làm trưởng lão không lẽ nhầm?
Ngao Bại Thiên hỏi:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc nói:
- À, thì ra là Ngao Thánh Tử. Lão phu đang tìm kiếm Thánh Tử của tộc ta, nhưng không tìm được. Con trâu xanh này là tọa kỵ của Thánh Tử tộc ta, nên muốn hỏi Thánh Tử tộc ta đi đâu rồi.
Nếu không phải không chắc về đối phương thì lão rất muốn bắt giữ, nhưng người đến đây không ai có bối cảnh đơn giản.
Ngao Bại Thiên không biết tình hình bên trong thế nào, nhưng lão già này nói trâu xanh là của Mãng Ngưu tộc bọn họ thì gã không nhịn được.
Không phải vì gã cho rằng trâu xanh không thuộc về Mãng Ngưu tộc, dù sao thứ gì của tên này chắc chắn đều có lai lịch không chính đáng. Nhưng quan trọng là nếu để Mãng Ngưu tộc lĩnh trâu về chẳng phải nói lên gã, Ngao Bại Thiên, Long Giới Chi Tử xin lỗi một con súc sinh của Mãng Ngưu tộc?
Lỡ đồn ra ngoài thì gã biết đút mặt vào đâu?
Nên dù thế nào cũng phải mở to mắt nói dối, giải quyết chuyện này.
Ngao Bại Thiên hỏi:
- Lão nói con trâu này là của Mãng Ngưu tộc các người, lão có chứng cứ gì không?
Lão nhân lắc đầu nói:
- Ngao Thánh Tử, lão phu là trưởng lão của Mãng Ngưu tộc, tuyệt đối không nhận sai.
Lão khẳng định mình không nhìn lầm.
Ngao Bại Thiên nheo mắt nói:
- Ta thì thấy không phải vậy, con trâu này không phải của Mãng Ngưu tộc các ngươi mà là của vị huynh đệ này.
Lão nhân cãi lại:
- Không thể nào! Lão phu tuyệt đối không nhìn lầm, con trâu xanh này là tọa kỵ của Thánh Tử tộc ta, sao mà lầm được.
Lão khẳng định trăm phần trăm tọa kỵ này thuộc về ai.
Ngao Thánh Tử định nói tiếp, Lâm Phàm không nhịn được lườm lão nhân:
- Ngươi nói con trâu này là của ngươi thì nó thuộc về ngươi sao? Nó là của bản phong chủ, dám nói nhảm nữa coi chừng ăn đòn!
Lão nhân nhướng mày nói:
- Hưm? Tuổi nhỏ mà càn rỡ như vậy, chưa đến Thông Thiên cảnh mà dám nói chuyện kiểu đó với lão phu?
Lâm Phàm mắng:
- Vênh váo!
Hắn leo xuống trâu xanh, siết nắm tay đấm vào lão nhân.
Lão nhân cười cười giơ tay lên, nhẹ nhàng ngăn cản, chỉ là Chí Tiên cảnh tầm thường, lão không thèm để vào mắt.
Bùm!
Khi va chạm nhau thì sắc mặt lão nhân thay đổi hoàn toàn, một đoàn khí huyết từ trong người lên cao thật nhanh, nhuộm đỏ mặt lão.
Cộp cộp cộp!
Lão nhân lùi bước, lùi lại mấy chục thước, một chân đạp đất vỡ ra mới hóa giải sức mạnh, biểu cảm trên mặt tràn đầy kinh sợ.
Dường như không ngờ lực lượng của tiểu tử này mạnh đến vậy, khiến lão chịu thiệt lớn.
Cảnh này khiến những người đến sau chú ý.
- Ủa? Đó là trưởng lão của Mãng Ngưu tộc mà, sao đánh với một Thánh Tử? Lại còn bị đẩy lui, ngược lại bị mất mặt.
- Đâu chỉ mất mặt, tu vi của Thánh Tử đó mới đến Chí Tiên cảnh mà đã đẩy lùi được lão, mất hết mặt mũi.
- Ha ha ha! Mãng Ngưu tộc tự xưng có sức mạnh vô song, không ngờ đã gặp đối thủ.
Các trưởng lão thế lực lớn thảo luận, thường rộ lên tiếng cười.
Tiếng cười chui vào tai trưởng lão Mãng Ngưu tộc nghe thật chói, tại lão sơ sẩy mới mắc mưu tiểu tử này.
Lâm Phàm bá khí nói:
- Lão nhân này càn rỡ quá, bản phong chủ đang cưỡi yên lành, lão nói con trâu này là của lão, sao không nói trâu của tất cả vực ngoại giới đều là của Mãng Ngưu tộc luôn? Thậm chí ăn thịt bò cũng là ăn Mãng Ngưu tộc các ngươi. Sao? Nếu lão không phục thì nhào vô, bản phong chủ sợ lão chắc? Hỏi lại lần cuối, con trâu này có phải của Mãng Ngưu tộc các ngươi không?
Tuy ở đây có người mạnh hơn hắn, nhưng mạnh cũng kệ, chưa biết cuối cùng ai thắng.
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc rút tay về, cố nén tức giận, lòng thầm kinh sợ. Tu vi của tiểu tử này rõ ràng chỉ là Chí Tiên cảnh, nhưng bộc phát ra lực lượng sánh bằng Thông Thiên cảnh đỉnh.
Loại lực lượng bộc phát ra có thể vượt qua đại cảnh giới thế này rất kinh người, không lẽ là truyền nhân của thế lực lớn khủng bố sao?
Nếu đúng vậy thì làm xấu mối quan hệ với đối phương là không sáng suốt, nếu chọc kẻ địch lớn cho Mãng Ngưu tộc thì càng tệ. Nếu bị tộc trưởng biết vì quyền sở hữu một con trâu xanh mà dẫn phát một trận huyết chiến thì lão sẽ bị tộc trưởng lột da.
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc tự tưởng tượng, càng tưởng tượng càng sợ, càng cảm giác không đáng giá.
Trưởng lão Mãng Ngưu tộc ôm quyền nói:
- Lão phu mới xem kỹ lại, trâu xanh này không phải tọa kỵ của Thánh Tử tộc ta, xin đừng để bụng.
Lão nhanh chóng rời đi, tiếp tục tìm Thánh Tử.
- Thánh Tử, người ở đâu?
Lão nhân Mãng Ngưu tộc không ngừng tìm kiếm.
Trưởng lão Kiếm tông cũng đang tìm:
- Thánh Tử, người ở đâu?
Sau đó hai người chạm mặt, giật nảy mình hỏi han nhau.
- Thánh Tử của các ngươi cũng không thấy?
Hai người nhìn nhau, hình như hiểu ra chuyện gì.
- Đừng nói là Thánh Tử của chúng ta xung đột, kéo đi chỗ nào đánh nhau rồi?
Khi xác định có khả năng này, hai người nhanh chóng bay lên lao về phía xa. Bọn họ phải ngăn cản chiến đấu giữa Thánh Tử, khuyên hai Thánh Tử mau vào kho báu bí mật, nếu không sẽ thiệt thòi lớn.
Lâm Phàm liếc qua Ngao Bại Thiên:
- Chứng cứ cái quái gì, nắm tay là chứng cứ duy nhất.
Lâm Phàm tiếp tục cưỡi trên người trâu xanh, vỗ đầu nó:
- Trông thấy chưa? Chọn chủ tốt mới là quan trọng nhất. Mãng Ngưu tộc của ngươi không hay ho gì, về sau đừng trở lại nữa.
Trâu xanh khẽ hừ:
- Um bò!
Nó cũng cảm giác không cần quay về, người cưỡi nó ở phía dưới rất lợi hại, Long Giới Chi Tử cũng phải xin lỗi nó. Nó cảm giác mình là trâu trong trâu, trâu oách trong trâu, chưa bao giờ có.
Ngao Bại Thiên nhìn Lâm Phàm, thoáng hoang mang. Đây còn là con người sao? Tại sao có thể vênh váo ngông nghênh đến vậy?
Người cuồng như thế làm cách nào sống đến bây giờ?
Gã là Long Giới Chi Tử, thế hệ trước trong Long giới khuyên gã không thể quá kiêu căng, vì láo lếu không có kết cục tốt, sẽ có ngày chết thê thảm.
Cũng không thể không ngạo, có chừng mực là được.
Ngao Bại Thiên luôn ghi nhớ lời này trong lòng, không bao giờ lên mặt mà thiếu não, láo cũng tùy lúc.
Ngao Bại Thiên thấy tên này ngông nghênh kinh người, có thể sống đến bây giờ là kỳ tích.
Trưởng lão những thế lực lớn nhìn Lâm Phàm, không biết người trẻ tuổi này là truyền nhân của thế lực nào.
Lưu Võ lạnh lùng nhìn:
- Sớm muộn gì sẽ chết.
Lưu Võ đã ghim Lâm Phàm trong lòng.
Phượng Tiên Tử nhìn kỹ Lâm Phàm một chút, cảm giác người này thật kỳ diệu, không thèm nể nang gì trưởng lão Mãng Ngưu tộc.
- A, rốt cuộc đại nhân vật nào mời ta đến đây?
Lâm Phàm quan sát bốn phía, không thấy nhân vật đáng ngờ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận