Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 752: Có chút trí thông minh đều biết chọn ai

Lâm Phàm tìm một vòng nhưng không thấy người mình muốn thấy, sau cùng hắn bỏ cuộc, mặc kệ là ai, chỉ cần trong kho báu bí mật thật sự có thứ gì là được rồi, hắn không quan tâm mấy thứ khác.
- Huynh đệ, người đến đây đều không đơn giản. Thấy đám người bên kia không? Đều là Thánh Tử của thế lực lớn, rất mạnh mẽ. Chờ vào trong sẽ có trận long tranh hổ đấu, cho nên điệu thấp là tốt nhất.
Ngao Bại Thiên rất kiêu ngạo nhưng có chút đầu óc, gã nhắc nhở Lâm Phàm, dặn hắn chú ý một chút, không thể ngông nghênh quá, nếu không thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Ngao Bại Thiên đã trông thấy tồn tại mà dù là gã cũng hơi sợ.
Lai lịch của những Thánh Tử, Thánh Nữ này càng mạnh mẽ hơn, không phải muốn chọc vào là có thể chọc.
Lâm Phàm nổi hứng hỏi:
- Vậy sao? Mạnh dữ vậy?
Nếu không phải chỗ này đông người, hoặc là hắn không chắc có thể di dời kho báu bí mật được không thì chắc chắn hắn sẽ dời về tông môn, tôi luyện từ từ.
Giờ tình huống đã biến thành như vậy, hắn đành tự mình vào một chuyến.
Lâm Phàm chỉ có mấy mục đích, rất rõ ràng mà đơn giản.
Cuỗm trữ vật giới chỉ của tất cả mọi người.
Thử xem pháo hoa Thánh Tử có hình dạng như thế nào.
Nhìn xem có ai chọc vào mình không, chọc cho hắn tức giận không kiềm được muốn đập chết bọn họ.
Ba mục đích rất đơn giản, làm Lâm Phàm háo hức.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa bỗng chấn động, giữa hư không bắn ra chùm sáng, rơi từ trên trời xuống như thanh kiếm bén cắt hư không thành hai nửa.
Một khe hở tràn ngập ánh sáng dựng đứng trong thiên địa, ánh sáng chói lòa, không thấy rõ tình huống cụ thể ở bên trong.
Nhưng ai nhìn khe hở ánh sáng đều không kiềm được muốn đi vào, tiếc rằng nơi này có hạn chế, trên Thông Thiên cảnh không vào được.
Một lão nhân thuộc thế lực lớn tiếc nuối nói:
- Ài, đáng tiếc, thời ta còn trẻ nếu vực ngoại giới dung hợp, đi vào kho báu bí mật này thì tu vi của ta bây giờ không chỉ có bấy nhiêu.
Không chỉ một mình lão tiếc nuối, những người khác cũng cảm thán vô vàn, không gặp thời thì biết làm sao được.
Một lão nhân giọng như sấm nổ, khi mở miệng thì sấm sét ầm ầm vang động núi sông, uy thế phi phàm:
- Kho báu bí mật đã mở ra, Thánh Tử, Thánh Nữ của các thế lực lớn có thể đi vào. Hy vọng nhớ kỹ lời của ta, đừng tranh đấu khi ở bên trong, tự tìm cơ duyên cho mình mới là quan trọng nhất!
Nhưng mấy lời này nghe vào tai các Thánh Tử, Thánh Nữ thì họ dửng dưng, không để bụng.
Vào kho báu bí mật, nếu không tranh đấu là mất niềm vui, thậm chí được đến cơ duyên cũng cực kỳ ít ỏi.
Cơ duyên là cướp của người khác, làm gì có chuyện chờ vận may.
Vèo!
Mấy bóng người hóa thành luồng sáng chạy nhanh tới trước, bọn họ nôn nóng muốn đi vào, tìm cơ duyên trước tiên.
Ngay sau đó, càng nhiều thiên kiêu tiến vào, không chịu tụt lại phía sau.
Ngao Bại Thiên quay đầu hỏi:
- Huynh đệ, chúng ta tổ đội không?
Tuy người này khó nhằn nhưng thực lực đúng là không tầm thường, nếu tổ đội đi vào tìm cơ duyên, về tính an toàn hay tin cậy đều nâng cao nhiều.
Lâm Phàm thấy Lưu Võ đi thì mình cũng chạy theo:
- Ngươi hả? Dẹp đi, quá yếu, vướng víu.
Lưu Võ hơi bị ngạo, phải lấy gã thực nghiệm xem pháo hoa nam giới có thua gì nữ giới không.
Có câu nam nữ bình đẳng, pháo hoa nữ giới rất đẹp, không thể nào pháo hoa nam giới bị thua.
- Ta #¥. . .!
Ngao Bại Thiên rất muốn đánh chết Lâm Phàm, cái tên này đúng là không biết cách nói chuyện, chọc người tức chết, muốn đánh con rùa này.
Ngao Bại Thiên không nói gì thêm, hóa thành luồng sáng bay vào khe hở ánh sáng.
Các trưởng lão thế lực lớn biểu tình bình tĩnh nhìn tất cả, đây là cơ hội cho Thánh Tử, Thánh Nữ của tất cả thế lực vươn lên, có thể tìm được cơ duyên lớn ở bên trong hay không phải dựa vào họ.
Có nhiều thế lực lớn thật lâu trước kia đã trải qua vực ngoại giới dung hợp, đều có ghi chép lại, nên sau khi vực ngoại giới dung hợp, bọn họ đang chờ thời kỳ kho báu bí mật mở ra.
Đương nhiên thế lực có thể đến đây đều không tầm thường, những tồn tại nhỏ yếu thì không có cơ hội vào, nơi này sớm bị bọn họ phân chia, sẽ không cho người nhỏ yếu có cơ hội đó.
Khi vào quần sáng, cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Lâm Phàm hét to một tiếng:
- Lưu Võ, con rùa kia, đứng lại cho cha!
Nhưng làm Lâm Phàm ngạc nhiên đến ngây người là không có ai cả, trước mắt trống rỗng không thấy một bóng quỷ.
Lâm Phàm hoang mang:
- Không thể nào! Rõ ràng thấy người đi vào mà sao chớp mắt mất bóng?
Đừng nói là truyền tống tùy cơ, cái này hố cha.
- Thôi, đi xem có yêu thú không, nếu không có yêu thú thì chuyến đi này bị lỗ ít nhất một nửa.
Người ta theo đuổi toàn là thiên tài địa bảo hoặc các loại thần binh lợi khí, nhưng Lâm Phàm theo đuổi yêu thú, không có yêu thú thì thật khó cho qua thời gian.
Rầm!
Hắn đạp một cái, bay đi xa.
Khi Lâm Phàm nhìn xuống mặt đất, rất cứng rắn, với lực lượng của hắn bộc phát ra từ cú giẫm có thể đạp bể đất, nhưng mặt đất vẫn không nứt nẻ gì.
Quả nhiên là chốn thần kỳ, dấy lên nhiệt tình dào dạt trong người hắn.
- May ghê, không biết đại nhân vật đó là ai, rất muốn biết, nếu biết là ai thì sau này sẽ không hạ gục người đó.
Làm đệ tử của Viêm Hoa tông phải biết tri ơn báo đáp, kho báu bí mật tốt như vậy mà người ta cho hắn biết thì cảm tình thâm sâu biết bao.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lúc đầu, cụ thể thế nào phải xem thu hoạch trong kho báu bí mật đã. Nếu không có thu hoạch gì thì Lâm Phàm tùy thời sẽ rút lại câu nói này, xem như chưa từng nói qua.
Lâm Phàm cẩn thận quan sát bốn phía, rất trống phải, mặt đất có nhiều đá núi đen nhánh lồi lõm.
Phía xa nhấp nháy ánh sáng màu xanh, không biết có cái gì.
- Có vấn đề.
Lâm Phàm nhanh chóng đuổi theo.
Một loài chim đứng trên một vách vực, hình thể to lớn cỡ vài trăm thước, ánh sáng xanh phát ra từ lông chim.
Trước mặt loài chim khổng lồ mọc một thực vật giống hoa sen trắng tinh, trên hoa sen tỏa từng làn khói trắng ngưng tụ thành vòng xoáy nhỏ.
Rất là quái dị.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Thứ tốt!
Không ngờ mới đi vào đã gặp bảo bối, vận may này không ai có.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh như có thiên quân vạn mã lao nhanh.
Lâm Phàm ngây ra:
- Cái này . . .
Phía xa có bầy yêu thú tụ tập, hình như có thứ gì ở phía sau rượt làm chúng nó kinh hoàng chạy trốn.
Bầy yêu thú như những số điểm trong mắt Lâm Phàm, không thể bỏ qua.
Phành phạch!
Loài chim tỉnh lại, đập cánh bay cao. Sen tuyết màu trắng tỏa ánh sáng trắng, cọng duỗi ra, hiển nhiên đã chín.
Loài chim ngậm sen trắng trong mỏ, sắp bay khỏi đây.
- Phải chọn một trong hai, hoặc là làm thịt con chim, hoặc liều mạng với yêu thú.
Mắt thấy bầy yêu thú sắp biến mất ở trước mắt, Lâm Phàm dứt khoát xoay người đuổi theo chúng. Một bầy so với một, người có chút đầu óc đều biết nên đuổi theo bên nào.
Còn về sen trắng gì đó thì Lâm Phàm không để ý.
Khi Lâm Phàm chạy đi, loài chim định giương cánh bay cao chợt khựng lại, tuy là mặt chim nhưng có thể thấy mắt nó tràn ngập thẫn thờ.
Nơi này là kho báu bí mật, nơi tạo phúc cho các thiên kiêu.
Nó bay lên cao không phải muốn chạy trốn mà đang chờ cơ hội cho người chút cơ duyên, lôi kéo người có duyên đi nơi khác.
Nhưng bây giờ người có duyên dứt khoát đuổi theo bầy yêu thú, trong đầu kẻ đó nghĩ gì vậy?
Loài chim bất đắc dĩ nói, giọng trong trẻo dịu nhẹ rất êm tai:
- Người trẻ tuổi, cơ duyên của ngươi ở đây, đi theo ta.
Lâm Phàm ngoái đầu liếc mắt một cái:
- Theo cái đầu ngươi, cơ duyên là chúng nó chứ không phải ngươi!
Tưởng hắn ngốc à? Nó chỉ có một, giết rồi cùng lắm được mười mấy vạn điểm, nhưng bầy yêu thú chạy như điên, nếu giết hết sẽ được bao nhiêu?
Lâm Phàm không tính được, quá khổng lồ, nhiều đến sợ.
Hắn nhìn thoáng qua đã thấy có mấy con yêu thú Thông Thiên cảnh, còn có rất nhiều Chí Tiên cảnh, Đại Thánh, Truyền Kỳ, Thần cảnh, cái gì cần có đều có, phải giết hết mới được.
- Người này bị khùng ư?
Loài chim tạm dừng trong không trung, thộn mặt ra, sen trắng rơi ra khỏi mỏ. Nó không cách nào nhận lý do như vậy.
Nó ở chỗ này đợi người có duyên lâu lắm rồi, nó đã gặp rất nhiều người có duyên, bắt đầu từ thời tổ tông của nó truyền thừa đến bây giờ, nhiệm vụ của chúng nó là tiếp đãi người có duyên, cho họ cơ duyên tiến bộ.
Nhưng tình huống hiện giờ là sao? Người có duyên đi theo bầy yêu thú, bỏ nó lại chỗ này. Nó bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bộp!
Lâm Phàm đuổi theo, túm lưng một con yêu thú, hắn tạm thời không ra tay, muốn nhìn xem bầy yêu thú chạy tới đâu.
Quá nhiều, nhiều đến nỗi làm hắn hơi kích động. Nếu gặt đợt này thì lời to, sẽ không lỗ.
Đây mới là kho báu bí mật quý giá nhất trong lòng hắn, còn cơ duyên linh tinh gì đó hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Trò chơi dành cho con nít, cuộc phiêu lưu tìm kho báu.
Thật lâu sau, Lâm Phàm không biết bầy yêu thú mang hắn đến đâu nhưng chúng nó đã tạm dừng.
Yêu thú bị Lâm Phàm nằm trên người gầm lên:
- Grào!
Lông run run dao động, cọng lông dựng đứng như mũi kim.
Lâm Phàm quát lớn:
- Làm!
Hắn gồng hết sức, người phình to ra, cánh tay thô nổi gân xanh, sau đó vỗ chưởng xuống dầu yêu thú.
Bốp!
Lực lượng khủng bố bùng nổ, đầu của yêu thú nổ tung, thịt rải đầy đất.
[+130000 điểm.]
Con yêu thú Chí Tiên cảnh sơ kỳ này thuộc lớp cỡ trung trong bầy yêu thú này, nhưng trước lực lượng cuồng bạo của Lâm Phàm thì yếu như bún.
Yêu thú xung quanh rống to:
- Grào!
Máu kích thích thú tính của chúng nó, các đôi mắt bắn ra tia cuồng bạo.
Lâm Phàm lấy tế đàn ra, nhìn bầy yêu thú, hắn bẻ cổ, khóe môi nhếch cao:
- Đến đây, các bé cưng nhỏ, ta muốn làm thịt các ngươi!
Hắn giơ tế đàn lên, trực tiếp giết chóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận