Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 754: Rốt cuộc có thể bắn pháo hoa nam giới

Người còn lại thộn mặt ra nhìn Lâm Phàm, bị hù sợ hóa đá:
- Không thể nào!
Mặc Vô cứ như vậy bị một cước giẫm chết, không có cơ hội chống cự.
Lâm Phàm đi tới trước mặt đối phương, vươn tay, ý đồ rất rõ ràng: Bằng hữu, nên đưa đồ cho ta.
Thánh Tử kinh sợ:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Đây tuyệt đối là Thánh Tử của thế lực lớn nào đó, nhưng chưa gặp qua, không biết là ai.
Lâm Phàm ghét bỏ đối phương ồn ào, đấm một cú, Thánh Tử trợn trắng mắt té ngã ngửa.
- Nói nhảm nhiều quá, nhưng thôi, không giết ngươi.
Hắn cuỗm trữ vật giới chỉ của đối phương, lại mò mẫm từ trên xuống dưới, xác định không có thứ gì khác mới đi.
Lâm Phàm thấy một cây giống trong trữ vật giới chỉ của đối phương, cây giống toát ra hơi thở có chút không tầm thường, hiển nhiên là thứ tốt.
Hình như dạo này lão sư hay trồng cây, có lẽ biết bí quyết gì, mang về cho lão sư gieo trồng cũng là cách hay.
Lâm Phàm nhìn Thánh Tử nằm ngay đơ dưới đất, sau đó bỏ đi.
Gặp phải hắn mà còn giữ được mạng sống, xem như cơ duyên của gã.
Nếu không phải lúc trước hắn kiếm điểm quá dữ, tâm tình tốt thì khó biết trước hậu quả thế nào.
Lâm Phàm tiếp tục đi tìm, chỗ này tuy lớn nhưng đã gặp người một lần, chứng minh tìm kỹ thì sẽ gặp được người mình muốn tìm.
Ba bóng người đang đánh nhau kịch liệt, không phải đánh với nhau mà là cùng vây giết một con yêu thú.
Yêu thú này thân hình to lớn, giờ phút này nó đang rất tức giận.
Yêu thú rít gào, miệng nói tiếng người:
- Đám đáng giận các ngươi, ta chỉ dẫn cơ duyên cho các ngươi vậy mà các ngươi muốn giết ta!?
Nó chẳng những có thực lực cường đại mà còn có trí tuệ.
Tâm tình của nó ức chế muốn chết, đợi thật lâu rốt cuộc chờ đến người có duyên, vốn tưởng giao cơ duyên cho bọn họ xong là nhàn nhã rời đi, nào ngờ đối phương ra tay muốn giết nó tại đây.
Một Thánh Tử mắt lóe tia sáng, mái tóc dài bay sau đầu:
- Ha ha ha! Yêu thú nhà ngươi có chút năng lực, vảy giáp đều là tài liệu luyện khí thượng hảo, vừa lúc lột xuống hết dùng để luyện chế một công cụ phòng ngự.
Một Thánh Tử khác cười nói:
- Vương huynh, ta đặt trước máu của con yêu thú này, có thể luyện chế ra một viên đan dược.
- Các ngươi muốn những thứ đó vậy ta lấy xương toàn thân của nó.
Ba người nói chuyện đơn giản, chớp mắt đã phân phối ích lợi xong xuôi.
Đối với yêu thú kia là sỉ nhục to lớn, cảm giác mình như cá nằm trên thớt thịt, mặc cho ba tên khốn kiếp tách rời.
Nó chờ trao cơ duyên cho thiên kiêu đi vào đây không biết đợi bao lâu, nhưng chưa từng gặp thiên kiêu giống như vậy.
Cảnh đời đã thay đổi.
Trong khoảnh khắc yêu thú ngây người, tia sáng sắc lạnh rạch phá không gian chiếu sáng khu vực này, chém về phía nó.
Yêu thú rống to:
- Ta liều mạng với các ngươi!
Đã cho cơ duyên rồi, nếu vẫn muốn giết nó thì đúng là hành vi súc sinh!
Ba Thánh Tử tu vi không yếu, khi ra tay phát ra tiếng sấm nổ ầm ầm, uy năng khủng bố bùng nổ, ánh sáng bắn tung, yêu thú không địch lại thế công kiểu đó.
- A!
Yêu thú hét thảm, hộc máu, người rách một đường, cuối cùng bị ba người liên hợp chém giết, máu nhuộm kho báu bí mật, chết cực kỳ không cam lòng.
Ba người nhanh chóng chia cắt, một con yêu thú hoàn chỉnh chớp mắt bị tách rời trong tay bọn họ.
Một Thánh Tử nhìn phía xa:
- Ủa? Vương huynh, nhìn bên kia xem, hình như có người.
Gã thấy hướng đó có người đang đi, trong tay tuôn ra bảo quang, dù cách xa như vậy vẫn cảm nhận được bảo quang đậm làm người động lòng.
- Hình như trong tay hắn cầm bảo bối gì. Đi, chúng ta đi xem!
- Được!
Ba người cất đồ, hóa thành luồng sáng lao về phía Lâm Phàm. Ba người này hợp tác với nhau vì tìm cơ duyên trong kho báu bí mật, sau đó chia công bằng.
Từ lúc đầu đến bây giờ xem như hợp tác vui vẻ. Nhưng họ biết đó là vì chưa gặp cơ duyên thật sự, nếu gặp phải, e rằng sẽ trở mặt ngay, đến khi đó mới thú vị.
Lâm Phàm đang tìm kiếm điểm, khi thấy ba người xuất hiện ở trước mặt thì hắn vui vẻ nở nụ cười.
- Các ngươi đến cướp bảo bối của bản phong chủ sao? Bản phong chủ nói cho các ngươi biết, bản phong chủ tuyệt đối sẽ không giao roi dài và cây non quả tiên cho các ngươi, hãy từ bỏ ý định đó đi. Cái gì? Các ngươi vẫn muốn cướp? Thế thì không trách bản phong chủ được.
Không đợi ba người kia phản ứng lại, Lâm Phàm bỏ đồ vào trữ vật giới chỉ, lấy tế đàn ra, xông lên.
- Người này bị khùng à? Chúng ta chưa nói gì mà?
Ba Thánh Tử ngây ra như phỗng, bọn họ vừa tới, chưa nói một câu, nghe một mình đối phương lảm nhảm nói hết những lời họ muốn nói.
Nếu để họ nói chuyện có lẽ sẽ dùng từ uyển chuyển hơn nhiều, tuyệt đối không thẳng thắn như vậy.
Ba người liếc nhau, người phát ra ánh sáng:
- Giết!
Nếu vậy thì nhanh chóng giết, cướp lấy cơ duyên của đối phương.
Bùm!
Khoảnh khắc giao đấu, một Thánh Tử giật mình vì lực lượng của Lâm Phàm, người như đạn pháo đập mạnh xuống đất.
Nền đất quá cứng rắn, không để lại chút dấu vết.
Thánh Tử không kiềm được phun ra máu tiên, mắt lóe tia khủng hoảng.
Thấy đối phương xông về phía mình, gã vội lên tiếng:
- Huynh đệ, hiểu lầm! Đây là hiểu lầm! Chúng ta chỉ đi ngang . . .!
Binh!
Chưa nói hết lời đã bị đập nát bấy.
- A?
Hai Thánh Tử còn sống thấy cảnh này thì ngạc nhiên đến ngây người, dường như không tin nổi.
- Huynh đệ, chắc ngươi hiểu lầm gì rồi. Chúng ta không nói nhiều, bỏ qua chuyện này được không? Hoặc chúng ta kết minh, với thực lực của ngươi, ba chúng ta liên hợp lại thì cơ duyên trong kho báu bí mật đều là của chúng ta.
- Ài, có gì thì từ từ nói, thật sự không cần động tay!
Lâm Phàm không cần nghe họ nói nhiều, giơ tế đàn giết luôn hai người kia.
Đã giết một người rồi thì sao có thể bỏ qua cho hai người khác.
Lâm Phàm cảm giác lần này vào kho báu bí mật là chuyện vui vẻ, có thể kiếm điểm từ yêu thú, gặp Thánh Tử hoặc Thánh Nữ xấu xa có thể thuận tay hốt tài phú, còn cộng thêm điểm, đây đúng là một việc rất tốt.
Binh!
Bốp!
Với thực lực của Lâm Phàm thì hai người này không cách nào ngăn cản, chớp mắt bị đập hộc máu, dù họ có van xin cũng vô ích, tiếng hét cuối cùng đại biểu cho hai người chết hẳn.
Lâm Phàm sung sướng lâng lâng:
- Kiếm điểm dễ ghê.
Giết ba Thánh Tử kiếm được cỡ bốn mươi vạn điểm, tốc độ này khiến người sợ.
Có lẽ vào kho báu bí mật giúp hắn bước vào Thông Thiên cảnh.
Khi đó có thể đi ngang thiên địa rồi.
Hắn lục soát tài phú của ba người, phát hiện họ rất giàu, đều được cơ duyên.
- Có lẽ cơ hội cho toàn Viêm Hoa tông vươn lên phải dựa vào chính mình.
Mấy thứ này không lọt vào mắt Lâm Phàm, có thứ gì uy mạnh hơn lực lượng? Nhưng những người trong tông môn thực lực quá thấp, ở lì trong tông môn không ra ngoài phiêu bạt làm sao tiến bộ được.
Nhưng cho họ ra ngoài phiêu bạt thì xác suất bị người giết rất lớn, cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nên, nuôi béo họ vậy.
Lâm Phàm nhìn ba người lần cuối rồi bay lên cao, nhanh chóng rời đi.
Dù sao không bao nhiêu người biết hắn, cứ chém chết hết, nhẹ nhàng mà lại vui vẻ.
Lưu Võ làm Thánh Tử của Khôn Nguyên động, địa vị khác xa Thánh Tử bình thường. Sau khi gã vào kho báu bí mật, Thánh Tử của một số thế lực lớn gặp gã đều kính sợ, khách khí.
Có người đi theo sau lưng Lưu Võ chờ được chia canh.
Kho báu bí mật là nơi tất cả thiên kiêu được đến cơ duyên, nhưng cũng phải xem vận may.
Vận may tốt thì vươn tay là bắt lấy cơ duyên, còn xui xẻo thì khó nói.
Lưu Võ dẫn theo một số Thánh Tử, Thánh Nữ đi trên đường, gặp vài kẻ mắt mù sẽ vô tình trấn áp, không kiêng dè gì.
Tuy trước khi đi vào có người nhắc nhở đừng tranh đấu ở bên trong, nhưng ai tin lời này mới là đồ ngốc.
Đột nhiên đôi mắt sâu thẳm của Lưu Võ trở nên tức giận, sau đó cười nhạt:
- Hưm?
Có người dò hỏi:
- Sao vậy Lưu Thánh Tử?
Lưu Võ chỉ về phía xa:
- Đi, đi giết hắn cho ta!
Thánh Tử hỏi chuyện ngước đầu nhìn, phía xa có một bóng người đi lang thang.
Thánh Tử cười khẩy nói:
- Một mình mà dám đi lung tung trong chỗ này, để ta giải quyết tên này thay cho Lưu Thánh Tử!
Gã không thèm để bóng người phía xa vào mắt, xông lên, vung cánh tay bắn ra tia sáng chém giết Lâm Phàm.
- Nạp mạng đi!
Lâm Phàm đang đi yên lành bỗng phát hiện một uy thế bắn tới từ mé bên cạnh, hắn ngoái lại nhìn, sửng sốt.
- Chuyện gì vậy? Người bây giờ đều nóng nảy vậy sao? Vào kho báu bí mật đều biến thành một lời không hợp trực tiếp đánh nhau?
Lâm Phàm hơi không chấp nhận được, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lấy tế đàn ra, lắc cổ tay ném tới.
- Con rùa nhà ngươi dám đánh với cha ngươi, hãy xem cha ngươi đánh cho ngươi trở lại nguyên hình!
Vèo vèo!
- Cái gì!?
Thánh Tử biến sắc mặt, phát hiện lực lượng của đối phương hơi lạ, muốn thu tay về bỏ chạy nhưng không kịp.
Bùm!
Tế đàn đánh vào người Thánh Tử, cảm giác xương toàn thân nứt ra.
Thánh Tử không kịp hét thảm đã bị tế đàn đập bẹp dưới đất, vòi máu phun ra nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Phàm nhíu mày nói:
- Khùng.
Hắn tiến lên tìm ra trữ vật giới chỉ trong đống thịt nát, tuy dính thịt vụn nhưng vung vẩy hất thịt ra là được.
Lưu Võ lao đến, nhe răng cười như đã bắt được cơ hội:
- Hay thật, ngươi dám giết Thánh Tử của Lôi Vân tông trong kho báu bí mật, để xem sau này ngươi ăn nói làm sao!
Đám Thánh Tử, Thánh Nữ theo phe Lưu Võ cũng tức giận trừng Lâm Phàm.
- Tặc nhân kia, dám tấn công Thánh Tử trong chỗ này, còn tàn nhẫn giết chết!
Lưu Võ nhìn đám người:
- Các vị chắc cũng thấy rồi, hắn dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giết Thánh Tử, phải báo chuyện này cho Lôi Vân tông, chúng ta phải dương chính nghĩa cho Trương huynh.
Nhiều Thánh Tử, Thánh Nữ la ó, đòi công bố hành vi phạm tội của Lâm Phàm ra ngoài.
Lòng Lâm Phàm sướng rơn, nói:
- Có thể bắn pháo hoa nam giới rồi.
Còn về công bố hành vi phạm tội của hắn?
Đám người này đang nghĩ cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận