Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 755: Đấm lung tung đánh chết con rùa

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lưu Võ giận dữ hỏi:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Tên này làm gã rất khó chịu. Lưu Võ đương nhiên biết Trương Thánh Tử không đánh lại người này, gã đang chờ lúc này, khiến đối phương giết Trương Thánh Tử là điểm yếu của hắn đã nằm trong tay gã.
Tuy Lôi Vân tông không phải thế lực lớn đỉnh cao nhưng không phải ai cũng có thể coi thường.
Lâm Phàm nhe răng nói:
- Pháo hoa, ngươi hiểu không?
Mắt hắn đảo tròn, nhìn Lưu Võ kỹ như đang ngắm gái:
- Thân cao tạm được, hình thể tạm ổn, chắc sẽ không quá kém.
Lưu Võ vốn định buông lời uy hiếp:
- Ngươi đừng nói mấy lời nhảm nhí đó với ta, ngươi vừa giết Trương Thánh Tử, chúng ta đều nhìn thấy, chắc ngươi cũng biết, ngươi chém . . .
Lưu Võ chưa nói hết câu thì mặt biến sắc, hét to một tiếng:
- Ngươi định làm gì?
Gã không ngờ đối phương ra tay.
- Ngươi muốn giết người diệt khẩu?
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi đoán sai, không phải bản phong chủ muốn giết người diệt khẩu mà muốn đập nát ngươi.
Bốp!
Vừa dứt lời, hắn cầm tế đàn bay lên cao, định đập nát cả đám.
Còn về Lưu Võ tất nhiên dùng để bắn pháo hoa, thử xem pháo hoa nam giới là như thế nào.
Lưu Võ quát tháo, xúi giục các Thánh Tử tấn công:
- Lên hết cho ta, bắt lấy hắn! Không chỉ giết Trương Thánh Tử còn muốn xuống tay với chúng ta, phải bắt hắn lại!
Lưu Võ rất có uy nghiêm, khi gã thốt ra mấy lời này thì đám Thánh Tử đều thi triển thủ đoạn, các loại thủ đoạn kinh thiên động địa bày ra.
Hiệu ứng năm đồng hoa lệ nhuộm thiên địa, ánh sáng đủ màu sắc đan vào nhau.
Đối với người khác thì đây là uy năng khủng bố đến tột độ, nhưng ở trong mắt Lâm Phàm thì những hiệu ứng này rất kém.
Lâm Phàm gầm lên:
- Cả đám các ngươi không chăm chỉ tiến bộ, toàn làm mấy hiệu ứng hoa lệ đến mức tận cùng, các ngươi không biết cái gì mới quan trọng nhất cho bản thân sao?
Hắn thói quen đánh gần người, không thích đấu khoảng cách xa. Gì mà khí thế bùng nổ, muôn vàn thần quang tỏa sáng sau lưng, thiên địa pháp tướng nghiền áp gì đó, hắn đều ghét chúng, hắn thích dựa vào nắm đấm.
- Cái gì?
Một Thánh Tử đang thi triển thần thông, nhưng chớp mắt phát hiện tên này đã đến bên trên đầu mình, tảng đá to đập xuống.
Thánh Tử sợ tái mặt, người dâng lên màn sáng, trên màn sáng nổi các loại phù văn huyền diệu.
Mặt Thánh Tử đỏ rần hét to:
- Phòng ngự của ta vô song!
Gã đã cảm nhận được uy thế vô biên ập đến, nếu không cản lại được thì tàn đời.
- Vô song cái đầu ngươi!
Lâm Phàm dứt khoát giơ tế đàn, dấy lên dòng khí cuồng bạo đè xuống.
Khi tế đàn và màn sáng va chạm, không gian vặn vẹo, sóng xung kích mênh mông khủng bố đến mức tận cùng khuếch tán, chấn động thiên địa.
Răng rắc!
Màn sáng nứt ra, tan vỡ.
Tế đàn đập mạnh xuống người Thánh Tử, gã hộc máu, bị đập dẹp lép.
- A!
Phòng ngự của Thánh Tử đúng là kinh người, không ngừng phun máu, nửa người nổ tung, trên thịt bắn ra tia sáng, mấp máy tràn ngập hoạt tính.
Nhưng cơn đau như nổ tung đó làm Thánh Tử đau muốn chết.
Lâm Phàm huơ tế đàn trong tay, bá khí vô cùng, uy vũ bất phàm:
- Nào, chúng ta cùng đánh một trận, hôm nay không cho ai chạy!
Lâm Phàm ném tế đàn về phía các Thánh Tử:
- Mời các ngươi đi chết!
Hắn muốn dã man, tu vi của đám Thánh Tử này tạm được, nhưng cách trình độ mang đến nguy hiểm cho hắn còn một chặng đường rất dài.
Một Thánh Tử con ngươi co rút:
- Cái gì!?
Ở trong mắt gã phản chiếu một góc tế đàn đập vào đầu mình.
Thánh Tử gầm lên, bùng nổ lực lượng hình thành bão tố khủng bố va chạm với tế đàn. Nhưng khi đụng độ với tế đàn thì lực lượng khủng bố không cách nào ngăn cản.
Bốp!
Tế đàn đập vào đầu Thánh Tử, cục u to phồng lên, phồng thật to rồi nổ, cột máu bắn lên cao, rất là thê thảm khủng bố.
- Sao có thể như vậy?
Đám Thánh Tử thấy cảnh này thì rất khủng hoảng. Thủ đoạn của đối phương quá mạnh mẽ và cương liệt, hai Thánh Tử kia không dễ chọc, dù đấu cứng với nhóm Thánh Tử cũng đánh cho lực lượng ngang bằng.
Thấy tình trạng thê thảm của hai Thánh Tử làm họ sợ teo tim.
Có Thánh Tử trán rịn mồ hôi hét lên:
- Lưu Võ Thánh Tử, hắn quá mạnh, xin hãy ra tay!
Đây là kẻ địch mà Lưu Võ chọc phải, không thể để mặc họ xông lên chống lại chứ?
Mặt Lưu Võ đen như mực, không ngờ tên này ra tay ác vậy, liên tục đập ba Thánh Tử rồi, cứ để hắn tiếp tục như vậy e rằng sẽ bị hắn công phá từng người.
- Thứ chó chết, Chí Tiên cảnh tầm thường mà càn rỡ như vậy, tưởng không ai có thể trấn áp ngươi sao? Hôm nay Lưu Võ này sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời!
Dứt lời, người Lưu Võ phát ra ánh sáng chói lòa, ánh sáng đâm xuyên không gian xung quanh, trông gã như người thần được ánh sáng bao bọc.
Tu vi Thông Thiên cảnh đỉnh siêu khủng bố, như người trời, búng tay có thể xóa bỏ một tông môn nhỏ.
Đám Thánh Tử phấn chấn hò reo, nhưng ánh mắt thường liếc về phía Lâm Phàm:
- Lưu Võ Thánh Tử uy vũ phi phàm!
Đại ma đầu khủng bố kia rất đáng sợ, những Thánh Tử không đỡ nổi một chiêu trong tay hắn, cả nhóm sức mạnh ngang nhau, suy ra bọn họ cũng sẽ bị nghiền áp dễ dàng.
Lâm Phàm nhìn Lưu Võ, không chịu đánh:
- Nhà ngươi tốt nhất là ngoan một chút, ngươi là pháo hoa được ta nhìn trúng, nếu bị xây xước gì sẽ ảnh hưởng chất lượng pháo hoa.
Lưu Võ sắc mặt âm trầm nói:
- Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc ngươi đang nói gì?
Gã hoàn toàn không nghe hiểu đối phương nói cái gì, nhưng đôi tay thì không ngừng lại, hơi thở hỗn tạp chuyển động trên đầu ngón tay, uy thế càng lúc càng mạnh, hai tay khép lại chộp hướng Lâm Phàm.
Bàn tay tuy nhỏ nhưng thật ra uy thế siêu khủng bố, không gian nổ bùm bùm, như có thứ khủng bố đã thức tỉnh.
- Phiền quá.
Bùm!
Hơi thở quấn quanh người Lâm Phàm, hắn ném tế đàn bay đi, lực lượng mạnh mẽ ập đến.
Lưu Võ lộ vẻ mặt kinh sợ, lực lượng của đối phương quá lớn, dòng khí ập đến đẩy gã lùi lại.
Lâm Phàm liếc qua:
- Ngoan ngoãn chờ, lát nữa sẽ xử ngươi.
Sau đó hắn lao về phía đám Thánh Tử và Thánh Nữ. Những người này xem như con đỉa bám Lưu Võ, giữ lại chỉ lãng phí đồ ăn, chẳng bằng cống hiến điểm cho hắn.
Đám thiên kiêu vốn chuẩn bị tinh thần làm quần chúng, nào ngờ đối phương lao về phía mình, làm họ sợ hãi treo tim treo gan.
Có Thánh Tử thấy Lâm Phàm hùng hổ, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn thì lắp bắp nói:
- Lưu Võ Thánh Tử, cứu ta với!
Bùm!
Lâm Phàm bắt đầu giết chóc, đánh gần thân thì hắn chưa bao giờ sợ ai, bắt được cơ hội là đập lung tung, mặc cho đối phương có hiệu ứng mấy đồng, bị lực lượng pháp tắc oanh kích thì tất cả đều trở nên yếu ớt không chịu nổi.
- A!
Có người hét thảm ói máu, trong đôi mắt tuyệt vọng lóe tia cầu xin, hy vọng đối phương xuống tay nhẹ chút.
Có Thánh Tử van xin tha:
- Đại ca, hiểu lầm, ta và Lưu Võ không phải một nhóm, ta chỉ là người thường đi ngang qua, đừng giết ta.
Nếu không phải còn giữ chút tôn nghiêm thì gã đã quỳ xuống kêu phụ thân rồi.
Lâm Phàm quát lớn:
- Vây xem cũng phải bị vạ lây!
Tế đàn đã dính máu, đỏ rực một mảnh. Thực lực của đám Thánh Tử này có Chí Tiên cảnh đỉnh, có Thông Thiên cảnh sơ kỳ, cách biệt quá lớn với Lâm Phàm bùng nổ hết sức, không cùng đẳng cấp.
Bùm!
Thánh Tử kia nổ tung.
Người sống sót xung quanh khủng hoảng, bất an, muốn chạy trốn.
Có Thánh Nữ dáng người yểu điệu, xinh đẹp động lòng người, tuy tu vi không mạnh nhưng người ta đẹp:
- Tiểu ca ca . . .
Lâm Phàm lườm một cái:
- Bộ dạng của ngươi yếu đuối, ta không thích.
Tế đàn bay về phía đối phương.
Thánh Nữ kinh ngạc đến ngây người, vẻ ngoài yếu đuối cũng có lỗi sao?
Nam giới hiện nay đều thích cô nương liễu yếu đào tơ mà, sao tên này có suy nghĩ như vậy?
Lưu Võ nhìn cảnh tượng trước mắt, có lửa cháy trong mắt gã, đã giận điên rồi. Nhóm người kia là chó săn của gã, nhưng giờ đều bị đối phương chém giết.
- Không được, phải chạy thôi, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Lưu Võ không cho rằng mình sẽ thua đối phương, nhưng trình độ bạo lực của hắn đã vượt qua sức tưởng tượng, xuống tay tàn nhẫn, vừa tu luyện ngạnh công. Loại người này cuồng bạo nhất, rất khó chơi. Tuy Lưu Võ chưa đánh với hắn, nhưng cú va chạm vừa rồi khiến gã cảm giác lực lượng của mình khó ngăn cản đối phương.
- Chạy!
Khi suy nghĩ này lóe lên thì Lưu Võ trực tiếp chuồn đi, gã không muốn giao chiến với đối phương, phòng hờ lưỡng bại câu thương, hơn nữa gã đã có chứng cứ đối phương giết Thánh Tử. Chờ kiếm được cơ duyên trong chỗ này, rời khỏi kho báu bí mật, ra ngoài rồi gã sẽ cho đối phương biết tay.
Lâm Phàm nhìn lại, mở Hữu Sắc Nhãn Tình ra:
- Hửm? Muốn chạy? Đồ con rùa, trở về cho lão tử!
Lưu Võ mới ẩn vào hư không định chuồn đi bỗng chốc nổi giận gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ máu giống như thê tử bị Lâm Phàm làm gì, gã điên cuồng xông lên.
Bộ dáng điên cuồng hùng hổ vô cùng.
Lâm Phàm nhún hai đầu gối bay về phía Lưu Võ, sau đó đóng Hữu Sắc Nhãn Tình lại.
Hắn đã tìm hiểu rõ, mở Hữu Sắc Nhãn Tình có thể khiến đối phương tăng trưởng sức chiến đấu, dù sao đánh nhau mà không phòng ngự thì dù là ai đều mạnh mẽ đến bất ngờ.
Lưu Võ phản ứng lại, gã đần mặt ra, muốn rít gào nhưng không biết nên nói cái gì:
- Chuyện gì xảy ra? Sao ta . . .!
Rõ ràng đã trốn thoát nhưng sao tự quay về? Chuyện gì xảy ra?
Lúc này Lâm Phàm huơ nắm tay đánh thẳng vào Lưu Võ.
- Đấm lung tung đánh chết con rùa!
Lâm Phàm vận dụng chiêu thức tự sáng tạo, bóng nắm đấm lung tung không cùng điểm rơi, kiểu mẫu gì đó đều là giả dối.
Lưu Võ tức giận quát:
- Đồ khốn kiếp nhà ngươi!
Rõ là nhục nhã gã, nhưng nắm đấm đánh tới kèm theo dòng khí khủng bố làm gã run sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận